Chờ Thiều Nghiêm dẫn người chạy vội tới thì thấy Huỳnh
Nhân đang nhàn nhã uống rượu.
Sau lưng hai người họ có ba, bốn bảo vệ bar đi tới đi
lui, nhìn như tùy ý, thật ra đều đánh mắt cảnh chừng bên này, rõ ràng là người
do Lâm Trân Nghi phái tới giám thị bọn họ.
Huỳnh Nhân cũng không để ý, thấy Thiều Nghiêm đến thì
vẫy tay với anh ta.
Thiều Nghiêm sợ hãi nhìn thoáng qua Lưu An bên cạnh Huỳnh
Nhân. Hình ảnh Lưu An từ trên trời giáng xuống như sát thần ngày đó vẫn khắc
sâu dấu vết trong lòng anh ta, giống như bóng đè vậy.
Lưu An bình thản không buồn để ý cái nhìn của Thiều Nghiêm.
Trong mắt cô ta, giá trị sinh mệnh của Thiều Nghiêm chẳng khác nào một con kiến.
Huỳnh Nhân chỉ ghế dựa đối diện, cười nhạt.
“Ngồi đi.”
Thiều Nghiêm như đứng đống lửa, như ngồi đống than ngồi
xuống trước mặt Huỳnh Nhân, đánh giá hoàn cảnh xung quanh một chút, cau mày hỏi.
“Đây không phải quán bar của nhà họ Hào à? Sao
anh lại ở đây?”
Huỳnh Nhân hờ hững liếc anh ta.
“Tôi làm cái gì còn cần trưng cầu sự đồng ý của
anh à?”
Cổ Thiều Nghiêm lập tức rụt lại, ý thức được mình nói
sai, vội vàng tự rót cho mình một cốc rượu.
“Tôi tự phạt một ly.”
Dứt lời, anh ta nốc ừng ực cả cốc lớn Armand De
Brignac Gold, thoáng cái mặt đã đỏ rực.
“Đừng sợ, tôi là người công tư rõ ràng, từ đầu tới
cuối tôi chỉ nhằm vào Thiều Gia Nguyệt thôi, không liên quan đến anh.”
Huỳnh Nhân thấy dáng vẻ Thiều Nghiêm như vậy thì cười
tủm tỉm nói tiếp. “Huống chi giờ anh là người của tôi, tôi đương nhiên
không bạc đãi anh.”
Dứt lời, Huỳnh Nhân nâng ly ra hiệu với Thiều Nghiêm.
“Cảm ơn.”
Thiều Nghiêm chần chờ một thoáng, vẫn giơ rượu lên cụng
ly với Huỳnh Nhân.
Huỳnh Nhân chỉ uống một ngụm nhỏ, mà Thiều Nghiêm lại
cạn ly. Có lẽ anh ta cảm thấy uống rượu với Huỳnh Nhân nhất định phải ly nào cạn
ly ấy.
“Thuốc giải đâu?” Thiều Nghiêm nhìn về phía
Huỳnh Nhân, ánh mắt trở nên nôn nóng, còn mở tay ra trước mặt Huỳnh Nhân.
“Thuốc giải ở chỗ tôi đây.”
Huỳnh Nhân vẫn cười nhẹ nhàng như cũ.
“Tôi sẽ cho anh, nhưng không phải bây giờ.”
“…”
Vì thế, Thiều Nghiêm hoàn toàn lý giải rõ ràng ý tứ của
Huỳnh Nhân.
Sau khi bị Huỳnh Nhân cho uống thuốc độc, anh ta cũng
từng thử đi tìm danh y, nhưng ngay cả danh y cũng không nói ra được thuốc độc
này là thứ gì. Thiều Nghiêm đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Anh ta biết Huỳnh Nhân có ý gì… Muốn giải dược? Được
thôi, làm việc cho tôi, làm con chó của tôi.
Bây giờ chính là lúc con chó Thiều Nghiêm này làm việc,
lần đầu cắn người.
Thiều Nghiêm hít sâu một hơi.
“Nói đi, muốn đập công ty nhà ai?”
Huỳnh Nhân chỉ xuống đất.
“Không vội, bắt đầu từ nơi này đi.”
“Nhà này?”
Khóe mắt Thiều Nghiêm giật giật.
“Nơi này là quán bar dưới trướng nhà họ Hào đấy…”
“Thì bởi vì là nhà họ Hào mở nên tôi mới đập.”
“…”
Thiều Nghiêm mếu máo như muốn khóc, ánh mắt tràn đầy
khiếp sợ.
“Đây là quán bar dưới trướng nhà họ Hào, thời
gian này nhà họ Thiều đang quan hệ rất tốt với nhà họ Hào. Anh lại bảo tôi đập
sản nghiệp nhà họ Hào khác nào ép tôi vào con đường chết? Chị tôi sẽ giết chết
tôi…”
Huỳnh Nhân cười lạnh như băng.
“Làm việc cho tôi sao có thể không mạo hiểm chút
nào cơ chứ?”
“Hơn nữa, nếu không phiêu lưu thì sao có thể chứng
minh sự trung thành của anh bây giờ?”
Nghe lời nói như ác ma của Huỳnh Nhân, Thiều Nghiêm rợn
tóc gáy, rùng mình một cái.
“Ác quỷ, anh là ác quỷ… còn ác hơn chị tôi.”
Anh ta vừa sợ lại vừa giận.
“Đừng tưởng rằng chị tôi không biết hành vi của
anh trong thời gian này. Anh thật sự muốn khiêu chiến lòng kiên nhẫn của chị
tôi sao?”
Huỳnh Nhân kỳ quái hỏi.
“Người đập công ty nhà họ Hào là anh, phá hỏng
quan hệ nhà họ Hào và nhà họ Thiều cũng là anh, liên quan gì tới tôi chứ?”
“Anh…”
Thiều Nghiêm cứng người, cuối cùng cũng hiểu vì sao Huỳnh
Nhân gọi mình tới. Rõ ràng là biến anh ta thành vật hi sinh.
Kỳ Hạ Huy cũng có thể đập quán, vì sao cứ phải gọi Thiều
Nghiêm mới được?
Bởi vì gọi Thiều Nghiêm thì mức độ tổn thất khi bại lộ
sẽ ở mức thấp nhất. Mà bang Thiên Long của Kỳ Hạ Huy nói như thế nào cũng là thế
lực ngầm nổi danh sánh ngang nhà họ Hoắc, nếu làm to chuyện thì rất có thể sẽ
liên lụy đến Kỳ Hạ Huy, không cần thiết.
Thiều Nghiêm vốn đang muốn chửi mẹ nó lại nhịn xuống,
hít một hơi thật sâu, sau đó giơ cao tay hung hăng nện ly thủy tinh tinh xảo xuống
đất.
Choang!
Nháy mắt, ly thủy tinh vỡ tung tóe.
Tiếng va chạm chói tai cũng thu hút sự chú ý của đám
người ở đây.
Tiếng nhạc ngưng bặt, người mẫu nữ khuấy động không
khí đang uốn éo cũng ngừng lại, ngơ ngác không hiểu gì nhìn tình huống bên dưới,
chỉ có đèn huỳnh quang đủ mọi màu sắc vẫn chiếu tới chiếu lui, làm cho gương mặt
mỗi người lập lòe lúc sáng lúc tối.
“Mấy người muốn làm gì?”
Bảo vệ bar đã chạy tới, tức giận chất vấn.
“Sao lại đập ly!”
“Các người bán rượu giả cho tôi còn hỏi lý do
à?”
Đáy mắt Thiều Nghiêm hiện lên vẻ dữ tợn, cười lạnh một
tiếng, lại giơ chân đạp đổ cái bàn trước mặt vang lên tiếng ‘loảng xoảng’.
Rầm rầm ruỳnh!
Cái bàn bị đá đổ, rượu và ly cốc trên bàn lập tức rơi
xuống đất nát thành mảnh nhỏ, rượu chảy đầy sàn.
“Anh nói lung tung!”
Bảo vệ kia mặt đỏ tai hồng cãi lại.
“Mỗi bình rượu ở đây đều trải qua thẩm tra nghiêm
khắc!”
Tuy nói như vậy, nhưng Huỳnh Nhân vẫn nghe ra người
này không đủ tự tin.
Mỗi ngành nghề đều vì mục đích kiếm tiền, quán rượu,
câu lạc bộ đêm càng như vậy. Đừng nói nơi này, dù là quán bar khác đều ít nhiều
ăn bớt ăn xén tiền nhập hàng đổi thành mấy bình rượu tây giả. Đây là quy củ
trong ngành, ai đều biết, chẳng qua không ai vạch trần mà thôi.
Nói ra chẳng khác nào đánh vỡ quy củ của ngành, chặt đứt
đường phát tài của mọi người.
“Tôi nói đây là rượu giả, đây là rượu giả.”
Thiều Nghiêm hung hăng vô cùng, lạnh giọng nói.
“Có cần tôi gọi cho bộ ngành đảm bảo chất lượng
thực phẩm tới đây không?”
“…”
Bảo vệ bar nghe vậy thì nhụt chí, chẳng may thật sự đến
tai bộ chất lượng thì chuyện này to lắm.
Thiều Nghiêm mở một chai rượu tây ra, ghé tới mũi ngửi
thử, lại nện thẳng xuống đất.
“Rượu giả!”
Nói xong, anh ta lại mở một chai, ngửi một hơi, lại nện
xuống đất.
“Rượu giả!”
“Rượu giả!”
“Rượu giả!”
“Vẫn là Rượu giả!”
Choang choang… loảng xoảng!
Tiếng chai vỡ vang lên không dứt, Thiều Nghiêm mở chai
nào ra đều đập vỡ chai đó.
Chỉ chốc lát sau, đủ loại rượu tây đắt tiền trong tủ lạnh
đều bị đập gần hết.
Bảo vệ bar đều giận mà không dám nói gì, chỉ có Huỳnh
Nhân, từ khi Thiều Nghiêm đập bình rượu đầu tiên vẫn luôn duy trì nụ cười mỉm,
hài lòng nhìn Thiều Nghiêm.
Tên nhóc này… dễ dạy.
“Đều là rượu giả!”
Thiều Nghiêm hung ác nhìn quét một vòng đám người, cười
nham hiểm.
“Ông đây vô cùng vui sướng đến chỗ này uống rượu,
tán gái chơi, vậy mà dám bán rượu giả cho ông! Các người chán sống rồi à!”
Dứt lời, anh ta vỗ mạnh lên quầy bar, hét lớn.
“Người đâu, đập cái bar bán rượu giả này cho
tao!”
Rầm rầm…
Thiều Nghiêm vừa ra lệnh một tiếng, lập tức có bảy tám
người đàn ông vạm vỡ xông lên, đập phá khắp quán.
Choang… loảng xoảng…
Nhoáng cái, tất cả rượu tây đều bị đập thành mảnh nhỏ,
rượu đủ màu sắc sắp chảy thành một dòng sông nhỏ.
“Á…”
Mấy cô mẫu nữ khuấy động không khí thấy cảnh này đều sợ
muốn bay luôn linh hồn nhỏ bé, thét chói tai chạy trốn.
Thoáng chốc, tiếng đập phá, tiếng thét chói tai, tiếng
quát phẫn nộ đều vang lên, phổ thành một bản nhạc bạo lực tuyệt vời.
Vệ sĩ Thiều Nghiêm mang đến còn chỉ đập phá đồ đạc,
không đánh người, hiệu suất cực kỳ nhanh chóng.
Đập xong tầng một thì lên tầng hai đập, đập hết tầng
hai thì đập luôn cả phòng bao.
Thiều Nghiêm quay lại bên người Huỳnh Nhân, nhẹ giọng
hỏi.
“Tôi làm thế nào? Anh hài lòng chứ?”
Huỳnh Nhân vui vẻ gật đầu.
“Không tồi, cảnh này thật xinh đẹp.”
Vừa nói, Huỳnh Nhân vừa lấy một viên thuốc màu trắng
ra đưa cho Thiều Nghiêm.
Thấy viên thuốc màu trắng trong lòng bàn tay anh, Thiều
Nghiêm như lấy được chí bảo, vội vàng một ngụm nuốt xuống.
Trận đập phá còn đang tiếp diễn, mà người khởi xướng
là Huỳnh Nhân lại vẫn nhàn nhã phẩm rượu, cứ như mọi thứ trước mắt đều không
liên quan gì tới anh vậy.
Trên mặt anh là nụ cười tàn nhẫn.
Không trả một trăm triệu đúng không?
Được thôi.
Vậy đập đi, đập đến khi nào giá trị tổn thất của nhà họ
Hào đạt tới một trăm triệu mới thôi!