Liễu Nham không nhịn được nữa, ông ấy hét to một tiếng.
“Mấy người, thật sự là hết thuốc chữa mà.”
Liên Thuý Na thăng chức lên quản lý tài vụ đã vô cùng có khí thế.
“Tôi thấy người hết thuốc chữa chính là ông đó Liễu Nham!”
Nói xong, bà ta chỉ chỉ Huỳnh Nhân ở ngoài cửa, tiếp tục nói.
“Một tên rác rưởi mà ông cứ làm như bảo vật ấy, trước hết ông cứ quan tâm lo nghĩ về việc tài trợ đi đã, tiệc tài trợ tối nay sắp bắt đầu rồi, tôi xem ông một hồi làm sao để xong việc!”
“Huỳnh Nhân nói đã giải quyết rồi.”
“Cậu ta sao? Cậu ta có tài cán gì để kéo nhà tài trợ đến chứ?”
Mọi người cười giễu cợt nói.
“Mười đồng? Hay là một trăm đồng? Ít tiền ấy có cọng lông mà dùng được.”
Vẻ mặt Liễu Nham nhanh chóng trở nên u ám, không nói được lời nào nữa.
“Ba, đừng trách con không nhắc nhở ba, gửi gắm hy vọng vào tên rác rưởi kia sẽ chỉ làm ba thất vọng thêm thôi!”
Liễu Cảnh Nhiên nhìn sang Liễu Nham thương lượng.
“Con muốn nói, chúng ta vẫn nên đến Cửu Châu đi, chắc chắn tổng giám đốc Thiều sẽ cho ba hết thảy chức vị phù hợp.”
“Hừ!”
Liễu Nham hừ mạnh một tiếng, vẻ mặt ông ấy xanh mét.
“Cảnh Nhiên, đừng động tới ông ấy.”
Liên Thuý Na giữ chặt Liễu Cảnh Nhiên một phát, bà ta nói.
“Nếu lát nữa nhà tài trợ không tới, vậy thì cứ chơi cho vui là được rồi.”
Đám người Liễu Đông Quân, Liên Cát Tường nhìn thời gian mà cười ha hả, trong lòng bọn họ đang rất mong chờ cảnh nhà họ Liễu trở thành trò cười trước mặt mọi người.
Dù sao thì bọn họ đã là lãnh đạo tầng trung của Cửu Châu, kể cả hợp tác giữa nhà họ Liễu với Lệ Tinh rạn nứt thì một chút cũng không tổn hại tới lợi ích của bọn họ.
“Đi thôi, sắp đến giờ rồi.”
Nhìn đồng hồ, Liên Thuý Na kéo Liễu Cảnh Nhiên lên con xe thương vụ rồi lao vụt đi, mấy người Liễu Đông Quân, Liên Cát Tường cũng nhanh chóng lên xe của chính mình.
Lúc xe đi đến cửa chính nhà họ Liễu, Liên Thuý Na thấy Huỳnh Nhân đang dựa sát ở cửa, bà ta cũng không thèm dừng lại, trực tiếp lái xe đi thẳng qua.
Liễu Nham khẽ thở dài một hơi, ông ấy lái xe đến bên cạnh Huỳnh Nhân, nói.
“Đi lên đi.”
“Cảm ơn ba.”
Huỳnh Nhân nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh thường ngày, an ủi nói. “Ba yên tâm đi, tất cả đều sẽ ổn thỏa cả thôi.”
Nhìn thấy nụ cười tự tin trên gương mặt Huỳnh Nhân, nét mặt Liễu Nham cũng có chút ngẩn ngơ.
Mỗi khi thấy con trai cười như vậy, khó khăn đều sẽ được giải quyết dễ dàng ngay sau đó.
Liệu hôm nay, kỳ tích có thật sự xuất hiện nữa không?
Sắc trời tối dần.
Buổi tiệc được tổ chức tại một khách sạn tên Phỉ Thúy Thiên Thành, mặc dù không thể so sánh với du thuyền số một Minh Châu, nhưng cũng là khách sạn năm sao, dịch vụ và các món ăn đều là thượng hạng.
Thời gian lúc này vẫn còn sớm, tiệc tối còn chưa bắt đầu, nhưng một số món ăn đã bắt đầu được dọn ra, bày trên chiếc bàn kiểu Tây uốn lượn thành hình con rồng.
Khung cảnh cũng rất giống xã hội thượng lưu phương Tây, hai bên đều có nhạc công mặc lễ phục màu trắng đang biểu diễn nhạc nhẹ nhàng.
“Món ốc sên này ngon thật, ăn thêm chút nữa đi.”
“Tổ chức dạ tiệc như vậy, một đêm phải tốn biết bao nhiêu tiền, nếu nhà họ Liễu chúng ta có thể phát triển đến trình độ như Lệ Tinh thì thật tốt rồi.”
“…”
Đám người Liên Thuý Na và Liễu Cảnh Nhiên giống như lần đầu tiên được vào kinh đô, bọn họ không ngừng chọn những món ăn quý giá trên bàn ăn kiểu Tây, không chọn cái nào ngon mà chỉ chọn những món đắt tiền, đồng thời nhìn khung cảnh được trang trí của buổi tiệc, xung quanh đều là các danh họa thế giới, cả dương cầm trị giá mấy triệu, còn có mấy món đồ cổ trưng bày trong tủ, tất cả đều lọt vào mắt xanh của họ.
So với bọn họ, Liễu Nham lại không hề có hứng thú, trong đầu chỉ toàn chuyện tài trợ.
Lúc này, Huỳnh Nhân mang một ly rượu thượng hạng tới, cười nói.
“Rượu nơi này không tệ, ba nếm thử một chút đi.”
Nhưng Liễu Nham lại xua tay, ông ấy buồn rầu nói.
“Nếu các nhà tài trợ không đến, ba cũng không có bụng để ăn.”
Nghe vậy, Huỳnh Nhân cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể nói.
“Bọn họ sẽ sớm tới đây thôi.”
Đúng lúc này, một người phụ nữ mặc trang phục công sở đeo giày cao gót bước tới.
Thấy người phụ nữ này, Liễu Cảnh Nhiên và Liên Thuý Na lập tức tràn đầy địch ý, chính là người phụ nữ này, năm lần bảy lượt khiến bọn họ mất mặt.
Giang Hi Văn khẽ gật đầu với Huỳnh Nhân, rồi đưa tay ra theo hướng Liễu Nham, nở một nụ cười chuyên nghiệp.
“Ông Liễu, nửa tiếng nữa dạ tiệc sẽ bắt đầu, nhà tài trợ đã đến khách sạn hay chưa?”
“Cái này…”
Mặt Liễu Nham đầy khó xử, Huỳnh Nhân tiến lên, cười nói.
“Đi nói với Tổng giám đốc Liễu rằng trong vòng mười phút nữa, các nhà tài trợ sẽ tới.”
Dừng một chút, Huỳnh Nhân ước lượng sơ bộ, rồi đưa ra một con số cụ thể.
“Theo phỏng đoán thì số tiền tài trợ… khoảng chừng năm ngàn vạn.”
Xì xì…
Nghe xong lời này, Liễu Cảnh Nhiên và Liên Thuý Na ở bên cạnh không thể nhịn được, bọn họ lập tức bật cười.
“Huỳnh Nhân, cậu không tiền không thế, trình độ khoác lác cũng không hề nhỏ, trời đúng là bị cậu làm xấu đi rồi.”
“Hẳn là năm ngàn vạn, anh có thể mang đến năm tệ thì coi như tôi đã thua anh rồi.”
Huỳnh Nhân nhìn bọn họ một cái, anh cũng không thèm quan tâm nữa.
Giang Hi Văn cũng gật đầu một cái, sau đó bước đi rất nhanh, trước khi rời đi, cô ấy còn dùng một ánh mắt khinh thường mà nhìn hai mẹ con Liễu Cảnh Nhiên.
“Huỳnh Nhân, điều con nói là thật sao?”
Giang Hi Văn vừa đi, Liễu Nham lập tức đầy hốt hoảng hỏi.
Huỳnh Nhân cười một cách thần bí, nhưng anh không nói gì cả.
“Đừng ra ngoài, tránh bị mất mặt đấy.”
Liễu Cảnh Nhiên cầm một ly rượu, nhìn Huỳnh Nhân nói.
“Rổ do anh đâm, anh tự mình giải quyết đi, đừng liên lụy tới chúng tôi.”
“Yên tâm đi.”
Huỳnh Nhân chậm rãi nhấp một chút rượu trong ly, cười nói.
“Nhìn lại thì hợp tác với Lệ Tinh sẽ kiếm được rất nhiều tiền, số tiền này mọi người cũng không cần phải lo lắng đâu.”
“Tôi lo lắng cho anh á?”
Như thể Liễu Cảnh Nhiên vừa nghe được truyện tếu nhất thế giới, cô ta lập tức cười châm biếm nói.
“Anh còn nửa tiếng nữa để mạnh miệng nói khoác đấy, chờ đến lúc Tổng giám đốc Liễu của tập đoàn Lệ Tinh tới, tôi xem anh xử lý thế nào!”
Lần này, Huỳnh Nhân chỉ cười nhạt một cái, chuyện này không đáng để anh đứng ra tranh cãi.
Hai mươi phút sau, Liễu Phi Tuyết và Giang Hi Văn, Lê Nguyệt Thiền và một nhóm người bên dòng họ chính đi vào, đám người Liễu Cảnh Nhiên, Liên Thuý Na, Liễu Đông Quân đều nhìn Huỳnh Nhân mà cười khinh bỉ.
Liễu Nham thì căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay toát đầy mồ hôi, nhìn đồng hồ một cái, thời gian chỉ còn mười phút, ông ấy không khỏi hỏi.
“Huỳnh Nhân, nhà tài trợ sẽ đến thật không?”
“Dĩ nhiên rồi ba.” Huỳnh Nhân chắc chắn.
Tổng thư ký Giang Hi Văn chủ trì buổi tiệc, sau đôi lời phát biểu về viễn cảnh tương lai, tất cả người tham dự đều đã sôi nổi ngồi vào chỗ.
“Vô cùng cảm ơn nhà họ Liễu, ông Liễu Nham đã tài trợ cho tập đoàn Lệ Tinh chúng tôi, bây giờ, xin mời các nhà tài trợ bước vào.”
Rầm rầm rầm…
Tiếng vỗ tay như sấm vang lên, ánh đèn chiếu đến ngay chỗ nhà họ Liễu.
Liễu Cảnh Nhiên, Liên Thuý Na ở một bên vừa vỗ tay vừa nói.
“Lúc này không thấy bóng dáng nhà tài trợ nào cả, làm sao có thể nhờ cậy…”
Keng…
Nhưng không đợi Liễu Cảnh Nhiên nói hết, cửa hội trường lập tức mở ra.
Một nhóm người nam nữ mặc âu phục đi giày da bước vào, ở giữa là một người đàn ông trung niên đeo kính lịch lãm.
“Chủ tịch Vương Đỉnh Ngôn của công nghệ Đỉnh Dật, cùng với tất cả các nhân viên cấp cao sao?”
Những người đó vừa bước vào, vẻ mặt Liễu Đông Quân lập tức cứng đờ, trong ánh mắt có chút hoảng sợ.