Mục lục
Chiến Thần Hắc Ám - Xa Tiễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Nham tỉnh lại sau một giấc sâu, chợt phát hiện thấy Huỳnh Nhân đang ngồi bên cạnh mình, còn đang mỉm cười nhìn ông ấy.

“Ba ngủ bao lâu rồi?” Liễu Nham lập tức ngồi dậy từ sô pha.

“Một buổi chiều ạ.”

Huỳnh Nhân đưa qua một ly trà cho ông ấy.

“Ba, rượu là thứ hại thân hại người, ba cố gắng uống ít đi chút nhé.”

Anh ngừng một chút, rồi tiếp tục nói.

“Dù có muốn uống thì ba cũng đừng uống một mình, dễ say lắm.”

Liễu Nham khẽ thở dài một hơi, đáp.

“Huỳnh Nhân à, hôm nay thật sự cảm ơn con nhiều lắm.”

Bỗng nhiên, như thế nhớ đến việc gì đó, biểu cảm trên mặt Liễu Nham lập tức trở nên quái lạ.

“Huỳnh Nhân, lúc ba uống say, ba có nói gì không nên nói không?”

Huỳnh Nhân vô cùng sững sờ, sau đó thì chỉ cười nhẹ đáp.

“Uống say nói linh tinh thôi mà, không coi là thật được.”

Liễu Nham nghe nói thế, vẻ mặt biến sắc lúc xanh lúc trắng, rất lâu sau ông ấy mới lên tiếng.

“Huỳnh Nhân, có thể đồng ý với ba một chuyện được không? Đừng nói với Cảnh Nhiên những gì con đã nghe thấy, con bé mà biết thì chắc chắn sẽ buồn lắm.”

“Con hiểu.” Huỳnh Nhân thấu hiểu gật đầu.

Nếu như để Liễu Cảnh Nhiên biết mình là con gái được vợ hai sinh ra, chắc chắn tâm lý cô ta sẽ cực kỳ suy sụp.

Yên lặng một hồi, Huỳnh Nhân nói tiếp.

“Ba, một đứa con gái khác của ba, ba chưa từng nghĩ đến việc sẽ tìm cô bé về sao?”

“Không tìm về được nữa đâu.”

Liễu Nham xua tay, vẻ mặt tràn ngập sự phức tạp nói.

“Có tìm được đi nữa thì ba cũng sẽ không nhận người thân với con bé được, mọi người đều đang trải qua một cuộc sống rất êm đềm, tại sao lại phải làm rối loạn lên chứ?”

Huỳnh Nhân không nói thêm gì nữa, chỉ cần ba anh nói một câu, anh sẽ không do dự gì mà giúp ông ấy tìm người con gái còn lại của mình ngay lập tức.

Có điều, giống như những gì ba đã nói, người biết chuyện này càng ít thì sẽ càng tốt.

Nhìn Liễu Nham vẫn đang nhíu chặt đôi lông mày, Huỳnh Nhân mỉm cười nói. “Ba, thật ra ba cũng không cần lo lắng quá đâu. Họ đã đi nương nhờ nhà họ Thiều, vậy thì sẽ gặp báo ứng thôi, chẳng bao lâu nữa, họ sẽ hiểu rằng, ở yên trong nhà họ Liễu mới là nơi chốn tốt nhất.”

“Ài, sao ba lại không lo được chứ?”

Liễu Nham vẫn giữ nguyên vẻ u sầu trên khuôn mặt.

“Hợp đồng với bên Lệ Tinh đã ký rồi, bây giờ là lúc cần nhân công, trong thời điểm mấu chốt này mà bọn họ đều bị nhà họ Thiều đào người đi. Ba một thân một mình thì làm nên trò trống gì đây?”

“Ai bảo không làm nên chuyện được chứ?”

Huỳnh Nhân cũng tự rót cho mình một ly trà, anh cười nói.

“Ba, ba có khó khăn gì thì cứ nói với con đi, biết đâu con có cách giúp ba thì sao.”

Liễu Nham nhìn Huỳnh Nhân một cái, ông ấy cất giọng nói.

“Huỳnh Nhân, ba biết con là người có tấm lòng tốt, cũng là người trọng tình nghĩa nhất trong gia đình. Nhưng mà, trong chuyện này thật sự con không giúp được đâu.”

“Ba, con đã từng khiến ba thất vọng bao giờ chưa?”

Huỳnh Nhân cũng không giãi bày, anh chỉ ngồi thẳng người, nhìn Liễu Nham với ánh mắt sáng ngời.

Nhìn Huỳnh Nhân từ đầu đến cuối đều giữ nguyên nụ cười trên khuôn mặt, Liễu Nham cũng ngây ngẩn trong chốc lát.

Bỗng nhiên ông ấy sực nhớ ra rằng, từ trước tới giờ, Huỳnh Nhân chưa từng để xảy ra sai sót gì cả.

Nhiệm vụ nhìn như không thể hoàn thành được, cũng hoàn toàn chẳng có ai đánh giá cao anh. Nhưng mà anh lại hoàn thành nó một cách vô cùng xuất sắc.

Việc cạnh tranh đấu thầu là như thế, chuyện của nhà họ Hào và Hoắc Ca cũng như vậy. Liệu ai có thể bảo đảm được, rằng lần sau Huỳnh Nhân sẽ không thành công chứ?

“Vậy được thôi!”

Liễu Nham đã hạ quyết tâm, ông ấy nói.

“Tối mai bên Lệ Tinh có một bữa tiệc tối dành cho các nhà tài trợ. Để quảng cáo cho sản phẩm mới, cả trăm bên truyền thông và ngôi sao nổi tiếng đại diện cho sản phẩm đều sẽ đến dự. Trước khi đại hội bắt đầu, ba cần phải kéo tài trợ cho Lệ Tinh từ năm ngàn vạn trở lên mới được.”

“Nếu như ba không đạt được con số đó, vậy thì coi như mặt mũi của nhà họ Liễu chúng ta sẽ mất hết, sau này sẽ chẳng còn ai tìm chúng ta hợp tác nữa.”

“Vâng, một ngày rưỡi phải kéo được năm ngàn vạn tiền tài trợ, đúng là hơi khó thật…”

Không ngờ rằng, Huỳnh Nhân cũng xoa cằm, trầm ngâm nói.

Liễu Nham nghe vậy, trong lòng cũng có chút thất vọng, ông ấy thở dài nói.

“Vốn dĩ lúc còn đủ nhân công thì vẫn còn một tia hy vọng, nhưng mà hôm qua mấy người Thuý Na đều đã đi đầu quân hết sang nhà họ Thiều rồi, chỉ còn lại một mình ba thôi. Ba tinh thần thì có mà sức thì có hạn.”

Huỳnh Nhân biết cái khó của Liễu Nham, anh đang định nói chuyện thì Lưu An lại gọi điện thoại đến.

Nội dung rất đơn giản, chỉ có ngắn gọn sáu chữ.

“Ông ta đã đến Minh Châu.”

Huỳnh Nhân gật đầu, nói một câu.

“Đã biết.”

Rồi cúp luôn điện thoại.

Ngay sau đó, anh đứng dậy nói với Liễu Nham.

“Ba, chuyện này ba giao cho con đi. Ngày mai trước khi tiệc tối dành cho các bên tài trợ bắt đầu, con sẽ kéo được năm ngàn vạn tài trợ, bây giờ con phải đi gặp một người đã.”

Nói xong, Huỳnh Nhân đi ra hướng cửa nhà họ Liễu.

Thế nhưng, còn chưa ra khỏi phòng khách nhà họ Liễu thì Liễu Cảnh Nhiên, Liên Thuý Na và những người nhà họ Liễu khác đều đã trở về nhà với vẻ mặt u ám.

Không chỉ có sự bực dọc xuất hiện trên gương mặt họ, mà trên mặt mỗi người còn hiện rõ vẻ mệt mỏi.

Nhìn thấy Huỳnh Nhân, Liễu Cảnh Nhiên càng tức không có chỗ xả, cô ta mang vẻ mặt thù hằn nhìn anh.

“Anh tới đây làm gì?”

Huỳnh Nhân bình tĩnh trả lời.

“Ba uống rượu say, nên tôi tới chăm sóc ba.”

“Anh đã không còn là người nhà họ Liễu chúng tôi nữa rồi, anh có tư cách gì mà bước vào cái nhà này chứ? Cút ra ngoài cho tôi!”

Liên Thuý Na còn cầm cả cán chổi lên xua đuổi anh đi.

“Đủ rồi!”

Liễu Nham gào to một tiếng, giọng nói lấn át hết mọi người chỉ trong nháy mắt. “Mấy người im miệng hết cho tôi, rõ ràng là người nhà họ Liễu, mà lại đi nương nhờ nhà họ Thiều, mấy người đã từng bỏ ra chút tâm tư nào cho vấn đề về tài trợ chưa? May là có Huỳnh Nhân giúp đỡ đấy!”

“Ba, ba điên rồi sao?”

Nghe thấy lời nói của Liễu Nham, vẻ mặt Liễu Cảnh Nhiên thay đổi ngay lập tức.

“Ba trông chờ anh ta kéo được bao nhiêu tiền tài trợ chứ? Không kéo thêm phiền phức cho chúng ta đã tốt lắm rồi.”

Liễu Nham bực mình hừ một tiếng, ông ấy nói.

“Có thế cũng giỏi hơn mấy người.”

“Liễu Nham, ông nói chuyện kiểu gì thế hả?”

Liên Thuý Na không bằng lòng, bà ta nói.

“Chúng tôi đi đầu quân sang nhà họ Thiều cũng vì cái nhà này mà, làm việc ở Cửu Châu, còn tốt hơn việc mỗi ngày nhìn mặt của đám người Lệ Tinh đấy.”

“Ồ? Thế tôi hỏi một câu nhé, hôm nay ngày đầu tiên đi làm, mấy người có cảm giác như thế nào nhỉ?”

Nghe thấy Liên Thuý Na nói thế, Huỳnh Nhân bỗng nhiên cười như không cười mà hỏi một câu.

Chậc…

Vừa dứt lời, vẻ mặt của Liễu Cảnh Nhiên, Liên Thuý Na cùng với tất cả mọi người đều khó coi như vừa ăn phải phân vậy.

Vị trí mà Thiều Hải Hà hứa sẽ cho bọn họ, không có bất cứ ai ngồi vào được, ngược lại còn bị giáng chức xuống cấp bậc thấp nhất. Cả một ngày hôm nay, họ phải làm đủ loại việc khổ việc bẩn.

Hoàn hồn lại xong, Liễu Cảnh Nhiên chợt lạnh lùng nhìn về phía Huỳnh Nhân, nói. “Sao anh lại biết chuyện hôm nay?”

Huỳnh Nhân chậm rãi nói.

“Lẽ nào cô quên rồi sao, tôi cũng làm việc trong tòa nhà Quốc Tế đó. Tôi nghe nói hôm nay có vài nhân viên chủ quản bị giáng chức xuống chức vụ thấp nhất, khỏi cần đoán cũng biết ngay là mấy người.”

“Anh…”

Liễu Cảnh Nhiên tức giận ra mặt, hận không thể cào hỏng mặt Huỳnh Nhân.

Sau một hồi lâu, cô ta mới kìm nén lại cơn tức giận mà nói một câu.

“Chúng tôi sống không tốt thì anh cũng đừng mong sống tốt. Tôi xem anh đi kéo tiền tài trợ như thế nào, lần trước nhà họ Hào với nhà họ Hoắc may mắn, tôi không tin may mắn ấy sẽ rơi vào người anh một lần nữa!”

“Vậy thì không nhọc cô phải hao tâm tổn trí.”

Huỳnh Nhân bước từng bước lớn đi ra khỏi nhà họ Liễu.

Ở trước cửa, Lưu An đã lái xe đợi sẵn từ sớm.

Huỳnh Nhân mở cửa xe, ngồi vào trong, chiếc xe lập tức nổ máy chạy về phía trước.

Nửa tiếng sau, ở sân bay Minh Châu.

Một người trạc tuổi trung niên mặc trên người một bộ vest quý giá, đeo kính mắt gọng vàng, trông có vẻ rất nhã nhặn đi xuống máy bay, đang kiên nhẫn chờ đợi.

Một thư ký với nhan sắc xinh đẹp đứng ngay bên cạnh, đang báo cáo lịch trình tiếp theo.

“Ông chủ La, khi các hội viên trong hội được biết ngài đến Minh Châu thị sát, bọn họ và liên minh đã tổ chức cho ngài một bữa tiệc thịnh soạn xa hoa. Trước mắt công ty dược phẩm Hồng Thiên đã tới đón ngài…”

Nội dung phía sau La Bố không nghe rõ nữa, bởi vì, ông ta đang không ngừng nhìn đồng hồ trên cổ tay mình.

Bỗng nhiên, ông ta nhìn thấy một người đàn ông và một người phụ nữ trong biển người, vẻ mặt ông ta lập tức trở nên vui mừng, sau đó nhanh chóng đi về phía bọn họ.

Kít…

Thế nhưng, vào đúng lúc này, một chiếc xe từ thương hội Hồng Kỳ trông cực kì sang trọng đột ngột dừng lại.

Diệp Thường Phong đi ra từ trong xe, chậm rãi chạy tới chỗ La Bố.

“Tổng giám đốc La, tôi tới đón ngài đây.”

Bị người khác chặn đường đi, La Bố khẽ nhíu chặt mày lại, ông ta lạnh lùng liếc nhìn Diệp Thường Phong một cái.

“Anh là ai?”

“Tổng giám đốc La, là tôi, Tiểu Diệp đây, hai năm trước mới gia nhập vào thương hội Hồng Ưng…” Diệp Thường Phong thấp thỏm tự giới thiệu mình.

“Không có ấn tượng gì hết.”

Không đợi Diệp Thường Phong nói hết câu, La Bố đã trực tiếp ngắt lời ngang luôn, đồng thời cũng bước đi nhanh hơn.

“Tổng giám đốc La, xin ngài hãy dừng bước, các thành viên trong thương hội đều đang đợi ngài…” Diệp Thường Phong nhanh chóng đuổi theo sau.

“…”

La Bố cực kì tức giận, một phát đẩy Diệp Thường Phong ra, ông ta uy hiếp nói. “Anh mà còn xuất hiện trước mặt tôi nữa, anh có tin tôi đá anh ra khỏi thương hội luôn không?”

Ngay lập tức, Diệp Thường Phong bị dọa cho trắng bệch cả mặt, ông ta không hiểu mình đã làm sai cái gì cả.

Nhưng mà khung cảnh của giây tiếp theo phản chiếu lại trong mắt ông ta, lại khiến cho Diệp Thường Phong ngớ người hoàn toàn.

Ông ta chỉ thấy La Bố nhanh chóng đi tới trước mặt một người trẻ tuổi, vô cùng cung kính mà cúi người chín mươi độ, nói một câu.

“Chào sếp lớn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK