Liễu Cảnh Nhiên ôm mặt, ngơ ngác nhìn biểu cảm lạnh lùng của Huỳnh Nhân, không nói nên câu.
Tình huống bây giờ hoàn toàn vượt xa suy đoán của cô ta.
Ông bảo cô ta lấy lòng Huỳnh Nhân, phản ứng đầu tiên của cô ta là lợi dụng ưu điểm từ khi sinh ra đã có: Nhan sắc.
Cô ta là mỹ nhân nổi tiếng, hơn nữa cô ta nghĩ rằng trước kia Huỳnh Nhân thích mình, cô ta chỉ cần ngoắc ngón tay, nụng nịu một tí là Huỳnh Nhân sẽ nuông chiều mình.
Tại sao… Dám đánh mình?
Liễu Cảnh Nhiên dần dần lấy lại tinh thần, ánh mắt oán độc nhìn Huỳnh Nhân. “Anh, anh dám đánh tôi?”
“Mong cô giữ tự trọng.”
Huỳnh Nhân lạnh lùng nhìn cô ta một cái, xoay người đi khỏi.
Nhưng ánh mắt kia lại làm cả người Liễu Cảnh Nhiên run rẩy, đổ mồ hôi đầm đìa.
Cô ta cảm giác như mình bị vô số sát khí khóa chặt, bị ném vào một hang động tối om không có nửa chút tiếng động nào.
Ai mà biết hành động này của Liễu Cảnh Nhiên lại đụng chạm đến điểm mấu chốt của Huỳnh Nhân.
Trong lòng của anh chỉ có duy nhất Liễu Phi Tuyết, cơ thể của anh, linh hồn của anh, thậm chí tất cả của anh đều thuộc về Liễu Phi Tuyết, Liễu Cảnh Nhiên có tư cách gì mà dám hôn môi mình?
Việc đó là làm bẩn mình, càng là phản bội Liễu Phi Tuyết!
Có lẽ ngay cả Liễu Cảnh Nhiên cũng không biết, hành động vừa rồi của cô ta đã khiến cô ta có cơ hội gặp Tử thần.
Gương mặt vẫn còn đang đau rát, Liễu Cảnh Nhiên oán độc nhìn chằm chằm bóng lưng của Huỳnh Nhân.
Đột nhiên, cô ta hét lên.
“Huỳnh Nhân! Tên đàn ông bội bạc kia, anh đứng lại cho tôi!”
Lúc này là giờ cao điểm tan tầm, kêu lên như vậy lập tức làm cho mọi người xung quanh giật mình, nháo nhác kinh ngạc nhìn qua.
“Thứ nhất tôi không âm mưu chiếm tiền của anh, hai không cần nhà của anh, đến cả đứa con tôi cũng phá bỏ vì anh, vậy mà anh lại muốn vứt bỏ tôi, không cho anh đi anh còn đánh tôi, tại sao phải nhẫn tâm với tôi như vậy!”
Liễu Cảnh Nhiên tức giận chất vấn, hốc mắt đỏ bừng, là hình ảnh điển hình của người bị hại.
Lời này vừa nói ra lập tức khiến xung quanh như nổ tung.
“Loại người này mà cũng xứng có bạn gái à?”
“Khốn nạn quá rồi đấy?”
“Tên đàn ông này đối xử với cô như vậy, cô còn ở bên anh ta làm gì?”
Trong mắt Huỳnh Nhân hiện lên sát khí, mình đã buông tha cho cô ta, vậy mà cô ta còn có ý định hủy hoại thanh danh của mình.
Thấy thế, Liễu Cảnh Nhiên cảm thấy đã trả thù thành công một nửa, cười lạnh. “Dám đánh tôi, đây là kết cục của việc làm tôi khó chịu.”
Sắc mặt Huỳnh Nhân lạnh lùng, chậm rãi xoay người lại, bước đến bên cạnh Liễu Cảnh Nhiên.
Cảm nhận được khí thế trên người Huỳnh Nhân, Liễu Cảnh Nhiên hoảng sợ, sắc mặt thay đổi, đúng lúc đang muốn kêu lên.
Lộc cộc…
Phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Tiếng bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng biến thành chạy như bay.
Một bóng người cao gầy đến trước Huỳnh Nhân một bước, vọt đến trước mặt Liễu Cảnh Nhiên, tát một cái thật mạnh trên mặt cô ta.
Chát.
Tiếng bàn tay chát chúa vang lên, lập tức bao phủ ồn ào xung quanh, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn người phụ nữ chạy đến trước mặt Liễu Cảnh Nhiên.
“Đã từng gặp người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng nhìn thấy người không biết xấu hổ như cô, ban ngày ban mặt, trước bàn dân thiên hạ cô lại ngang nhiên đi câu dẫn đàn ông đã có vợ, có rắp tâm gì, lương tâm bị chó ăn hết rồi à?”
“Lại còn phá bỏ đứa bé? Mẹ nó, cô đúng là sống ở dưới háng người ta, đã từng nghĩ đến đứa con chết đi của cô chưa?”
Người phụ nữ có dáng người cao gầy, mái tóc dài, cả người tràn đầy hơi thở thanh xuân đặc trưng của thiếu nữ mười sáu tuổi, giờ phút này đang căm tức nhìn chằm chằm Liễu Cảnh Nhiên, mồm miệng lắt léo, mắng cho Liễu Cảnh Nhiên ngây ra.
“Thuỵ Hoa? Tại sao em lại ở đây?”
Huỳnh Nhân ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn người thiếu nữ cao gầy này.
“Đàn ông đã có vợ?”
Sắc mặt mọi người xung quanh cũng bắt đầu quái lạ, nắm được từ mấu chốt nhất.
Liễu Cảnh Nhiên phục hồi tinh thần lại, bị mắng mặt đỏ bừng, chỉ vào Liễu Thuỵ Hoa nói.
“Cô… cô là ai? Sao dám mắng tôi?”
Liễu Thuỵ Hoa cười cười lạnh một cái.
“Mắng cô đã là gì, tôi còn dám đánh cô đấy!”
Nói xong, lại tát thêm một cái vào mặt của Liễu Cảnh Nhiên, đồng thời một tay khác dùng sức nắm lấy tóc của cô ta, túm đứt vài sợi, Liễu Cảnh Nhiên đến rơi nước mắt.
“Ai bảo cô dây dưa với anh rể của tôi này, để cô dây dưa với anh rể của tôi.”
“Xem tôi có đánh chết con đàn bà lăng loàn như cô không!”
Phụ nữ đánh nhau cũng chỉ có mấy chiêu như vậy, không phải tát nhau thì là giật tóc, nhưng nếu muốn nắm giữ tốt mức độ thì lại rất khó.
Mà Liễu Thuỵ Hoa lại là người lành nghề trong vụ này, vài lần đã khiến cho Liễu Cảnh Nhiên thét chói tai kêu đau.
“Cô là ai, cô bị điên à, tôi không quen biết cô!”
“Tôi là ai?”
Liễu Thuỵ Hoa không đánh nữa, từ trên cao nhìn xuống Liễu Cảnh Nhiên, cười lạnh nói.
“Tôi là em vợ của anh ta, người mà cô vừa dây dưa là anh rể của tôi!”
Ồn ào.
Lời này vừa nói ra, xung quang lập tức ồ lên.
Liễu Cảnh Nhiên cũng không thể tưởng tượng được nhìn về phía Huỳnh Nhân. “Anh kết hôn rồi?”
Huỳnh Nhân vô cảm gật đầu.
Sắc mặt Liễu Cảnh Nhiên lúc đỏ lúc trắng, nhớ tới phản ứng lúc trước của Huỳnh Nhân cũng thấy hợp tình hợp lý.
“Muốn cướp người đàn ông của chị tôi, cô còn thiếu mấy trăm năm đấy.”
Liễu Thuỵ Hoa cười lạnh, lời nói ra từ trong miệng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Về sau nghĩ lại mọi thứ xem mình có xứng hay không, lớn lên xấu không phải lỗi của cô, nhưng ra ngoài gây tai họa cho người khác thì lại là do cô sai rồi.”
“Cô.”
Liễu Cảnh Nhiên bị những lời này làm nghẹn họng, vốn cô ta muốn tự tin cãi lại vài câu, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Liễu Thuỵ Hoa, cô ta hoàn toàn mất tự tin.
Tuy Liễu Cảnh Nhiên cũng được coi như một mỹ nhân, nhưng khi so sánh với chị em Liễu Phi Tuyết, lộ ra sự thua kém không chỉ một ít, càng đừng nói đến Liễu Phi Tuyết, chỉ riêng Liễu Thuỵ Hoa cô ta cũng không sánh nổi.
Lập tức, cô ta nhìn về phía Huỳnh Nhân với vẻ mặt đen tối không rõ, không ngờ rằng Huỳnh Nhân lại kết hôn rồi, em vợ đã xinh đẹp như vậy rồi, vợ của anh còn đẹp đến mức nào nữa?
Buồn cười mình còn định khiến cho Huỳnh Nhân phải thần phục mình.
“Cho cô ba giây, biến mất trước mặt tôi.”
Liễu Thuỵ Hoa nhìn Liễu Cảnh Nhiên, nói.
“Về sau không được quấn lấy anh rể tôi nữa, nếu không tôi thấy lần nào đánh lần đấy!”
Lời nói rất khí phách, cho dù là Huỳnh Nhân cũng phải nhìn cô thêm vài lần, trong lòng chịu trận.
Tại sao chị gái lạnh lùng thanh nhã, giống như nữ vương núi băng ở trên cao, em gái lại bình dân như vậy?
Liễu Cảnh Nhiên ôm mặt, cắn chặt răng, từ dưới đất bò dậy chật vật rời đi.
Nhìn bóng dáng của cô ta, Liễu Thuỵ Hoa vẫn còn tức giận, trong miệng lẩm bẩm. “Loại phụ nữ như vậy đúng là hạ tiện!”
“Được rồi, không phải anh không đi với cô ta à?” Huỳnh Nhân đi lên an ủi nói.
“Anh còn định đi cùng cô ta?”
Liễu Thuỵ Hoa liếc mắt nhìn Huỳnh Nhân một cái, nói.
“Nếu anh thật sự làm như vậy, em thật sự nghi ngờ đôi mắt của anh rể có vấn đề.”
Vẻ mặt của Huỳnh Nhân nghiêm túc nhìn Liễu Thuỵ Hoa.
“Thuỵ Hoa, anh sẽ mãi mãi không phụ bạc chị của em, anh sẽ làm cô ấy hạnh phúc…”
“Được rồi được rồi, em chỉ thuận miệng nói thôi, anh nghiêm túc thế làm gì?” Liễu Thuỵ Hoa kinh ngạc nhìn Huỳnh Nhân.
“Đúng rồi, tại sao em lại đến tòa nhà Quốc Tế?”
Lúc này Huỳnh Nhân mới hỏi lí do Liễu Thuỵ Hoa tới chỗ này.
“Tới tìm chị của em?”
Liễu Thuỵ Hoa cười hì hì, nói.
“Gần như thế, nhưng chủ yếu là tới tìm anh.”
“Tìm anh? Tìm anh làm gì?”
Liễu Thuỵ Hoa không nói lời nào, quay xoay người sang chỗ khác, vẫy tay.
Lúc sau, một cô bé nhỏ nhắn đáng yêu ngượng ngùng đi tới bên cạnh Liễu Thuỵ Hoa.
“Nhìn xem ai tới?”
“Từ Huệ?” Huỳnh Nhân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn cô bé bên cạnh Liễu Thuỵ Hoa.
Đó không phải ai khác mà chính là con gái nuôi của bác Quách, Từ Huệ.
“Anh Huỳnh Nhân.” Từ Huệ nhút nhát sợ sệt gọi một tiếng, không dám nhìn thẳng vào mặt Huỳnh Nhân.
“Bây giờ Từ Huệ đã đi học lại rồi.” Liễu Thuỵ Hoa bên cạnh cười nói.
“Thật vậy à?”
Trên mặt Huỳnh Nhân hiện lên một chút vẻ vui sướng.
“Vậy thì đúng là một chuyện đáng chúc mừng.”
“Cho nên chúng em mới tới tìm anh.”
Liễu Thuỵ Hoa cười khanh khách không ngừng.
“Thuận tiện xin phê duyệt từ chị em, cho chúng em mượn anh một buổi tối.”