Mục lục
Chiến Thần Hắc Ám - Xa Tiễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu An nghe thấy Lý Thiết nói như thế thì lo lắng nói.

“Thiếu chủ hay là chúng ta đừng kích thích hung thủ nữa, mạng sống của Tiểu Như quan trọng hơn…”

Huỳnh Nhân gật đầu, anh dặn dò Lý Thiết không nên ép hung thủ quá, phải đặt sự an nguy của Tiểu Như lên hàng đầu.

Nói xong, gương mặt của Huỳnh Nhân tối sầm lại đến độ có thể vắt ra cả nước, anh thật sự không ngờ tới hung thủ lại điên rồ đến thế, ngay cả một đứa trẻ năm tuổi mà gã cũng xuống tay cho được.

Cũng vào lúc này trên đỉnh núi Hổ Quy cheo leo.

Có một người đàn ông đeo mặt nạ dơi, một tay gã ôm chặt lấy Tiểu Như, một tay thì cầm súng lục dí vào đầu của Tiểu Như rồi lạnh lùng nhìn Lý Thiết và thuộc hạ của anh ấy.

Hai người đang ở trên vách đá cheo leo, chỉ cần lùi về phía sau một bước thì sẽ rơi xuống vách núi tan xương nát thịt.

Còn Tiểu Như, hình như cô bé đã bị cho uống thuốc ngủ rồi, cô bé ngủ rất bình yên không hề có một chút cảm giác nguy hiểm sắp ập đến gì cả.

Cũng may là Tiểu Như đã bị hôn mê nếu không để cho cô bé nhìn thấy cảnh tượng này cô bé sẽ sợ mất mật, nhất định sẽ khóc thét lên.

Lý Thiết dẫn theo một tiểu đội, bao vây tất cả đường lui của người dơi kia, bởi vì đối phương có súng thế nên tiểu đội của Lý Thiết cũng không dám khinh thường, người nào người nấy đều mặc áo chống đạn dày cộm, tay cầm súng ống nhằm vào đầu của người dơi.

“Chậc chậc, vì muốn bắt tao mà mày lại phải điều động nhiều người đến thế, tao đây có chết cũng không hối hận.”

Rõ ràng biết mình đang đứng ở vách núi hơn nữa còn bị nhiều người chĩa súng vào đầu như thế nhưng người dơi kia lại không hề sợ hãi, ngược lại gã còn mỉm cười chế giễu.

Lý Thiết lạnh lùng nhìn người dơi rồi nói.

“Mày không xứng để cho tao phải điều động nhiều người như thế, người xứng đáng chính là bé gái đang ở trong lòng mày kia, con bé đáng để chúng tao có chết cũng phải bảo vệ cho bằng được.”

“Mày đã nói như thế thì tao lại càng không thể buông tha cho đứa bé này được, đây chính là bùa hộ mệnh của tao.” Người dơi khàn giọng nói.

Dây thanh quản của gã đã bị thiêu đốt thế nên bọn họ không thể nào tìm ra được thân phận của gã dựa vào giọng nói được.

“Tao khuyên mày vẫn nên buông tay đầu hàng thì hơn.”

Lý Thiết lạnh lùng nói.

“Ngoài tao ra thì vẫn còn Cửu đại binh vương nữa, bọn họ đã phong tỏa toàn bộ núi Hổ Quy rồi, hôm nay mày có mọc thêm cánh thì cũng không thoát khỏi đây được đâu.”

“Trốn ư? Lý Thiết, mày khinh thường tao quá rồi đấy.”

Nghe thấy thế người dơi lại nở một nụ cười điên cuồng, trong nụ cười ấy còn mang theo cả sự điên rồ và dữ tợn nữa.

“Nếu như tao đã dám làm ra chuyện đấy thì cũng đồng nghĩa với việc tao đã chuẩn bị sẵn tâm lý để chết rồi, có gan thì chúng mày nổ súng đi, một khi nổ súng thì bé gái này cũng sẽ mất mạng.”

Những lời người dơi nói khiến cho gương mặt của Lý Thiết tối sầm hẳn xuống. Long Chủ nói rất đúng cái mạng chó này của tên kia có chết cũng không tiếc nhưng mà nếu như vì thế mà liên lụy đến Tiểu Như thì thật không đáng chút nào.

Trông thấy Lý Thiết trầm mặt xuống, người dơi lại cười ha hả, gã nói.

“Sao nào? Nhiều người như thế, bố trí đông đảo như thế mà lại sợ hả?”

Một giây sau gã hét lớn.

“Bỏ hết súng xuống cho tao.”

Lý Thiết nhìn người dơi bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó anh ấy vẫn nói với những người đứng sau lưng mình.

“Bỏ hết súng xuống đi.”

Người dơi hài lòng gật đầu sau đó gã nói với Lý Thiết.

“Bây giờ thì chuẩn bị cho tao một con xe, để tao lái đi khoảng ba mươi phút, ba mươi phút sau tao sẽ thả con bé này ra.”

Lý Thiết lại không thể đáp ứng yêu cầu này của gã được, anh ấy lạnh lùng nhìn gã.

Người dơi tức giận hét lên.

“Con mẹ nó mày điếc à thằng kia, còn không mau đi chuẩn bị xe đi. Không lẽ mày muốn nhìn thấy con bé này chết trước mặt mày hay sao?”

Vẻ mặt Lý Thiết thay đổi chóng vánh, anh ấy cắn răng, lúc định lên tiếng đồng ý thì phía sau vọng tới những tiếng bước chân đầy mạnh mẽ.

“Thả con gái của tôi ra, đồng thời nói ra kẻ nào đã sai anh tới đây, tôi sẽ tha mạng cho anh.”

Huỳnh Nhân lạnh lùng bước tới, thản nhiên nhìn người dơi.

Đứng từ xa, Huỳnh Nhân đã nhìn thấy người đàn ông đeo mặt nạ người dơi rồi, anh chỉ hơi ngạc nhiên mà thôi.

Thiều Gia Nguyệt từng nói người đưa đoạn video năm năm về trước cho Đổng Ý Hành chính là người đàn ông đeo mặt nạ người dơi, mà người đàn ông này lại đến từ một tổ chức có tên là “Võng Lượng”.

Tất cả đều là trùng hợp, nếu như là sát thủ của Võng Lượng vậy thì thà chết cũng phải giữ kín như bưng, cũng chỉ có người của tổ chức Võng Lượng mới bị gắn con chip bom ở trong đầu.

Vậy thì người đàn ông đeo mặt nạ dơi bắt cóc Tiểu Như này có phải chính là kẻ đứng đằng sau không?

“Huỳnh Nhân, lại là mày à?”

Trông thấy Huỳnh Nhân, người dơi nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, tất nhiên gương mặt của gã được giấu dưới lớp mặt nạ nên sẽ không có ai nhìn thấy được. Họ chỉ thấy đôi mắt lạnh lẽo đến cùng cực của gã đang chăm chăm nhìn về phía Huỳnh Nhân mà thôi, giống như có thù hằn sâu đậm gì đó vậy.

Thấy người dơi có thể nói chính xác tên của mình không sai một chữ như vậy, ánh mắt của Huỳnh Nhân hơi sững lại, có thể thấy rõ người này chính là người Huỳnh Nhân đã từng gặp khi trước.

Nhưng mà Huỳnh Nhân gây thù chuốc oán quá nhiều, hơn nữa trong mắt anh những kẻ địch này cũng chỉ là những tên tiểu tốt vô danh giống như con kiến mà thôi, cũng không đáng được anh nhớ tới, thế nên Huỳnh Nhân vẫn không biết rốt cuộc người dơi là ai.

Nhưng mà, Huỳnh Nhân không hề để tâm đến anh chỉ lạnh lùng nhìn gã rồi nói. “Tôi không biết anh là ai, thậm chí tôi cũng không có hứng thú muốn biết gương mặt của anh sau lớp mặt nạ kia, tôi chỉ muốn cứu con gái của mình về thôi. Tôi nói được làm được, trả lại con gái cho tôi, tôi sẽ để cho anh được sống.”

Trong đôi mắt của người dơi toàn là thù hằn sâu đậm, gã chăm chăm nhìn vào Huỳnh Nhân rồi tức giận cười phá lên.

“Có phải mày nói ngược rồi đúng không, ở đây tao mới là người nắm quyền chủ động, tao cũng chẳng muốn sống từ lâu rồi nhưng mà con gái của mày mới năm tuổi. Tuổi còn nhỏ như thế, mày đành lòng nhìn nó chết chỉ vì mày sao?”

Ánh mắt Huỳnh Nhân tối hẳn xuống, anh nói.

“Vậy anh muốn gì?”

Người dơi nhếch mép cười một cái, gã nói bằng cái giọng rất khó nghe.

“Bảo người của mày rời khỏi đây, hơn nữa phải chuẩn bị cho tao một chiếc xe, ba mươi phút sau tao ắt sẽ tự thả con gái của mày ra.”

“Được.”

Điều bất ngờ là Huỳnh Nhân lại đồng ý, thẳng thừng đồng ý, anh quay đầu lại nói với Lý Thiết.

“Cậu đưa người của mình đi trước, cũng bảo với Cửu đại binh vương quay về đi, muộn lắm rồi các cậu cũng quay về nghỉ ngơi đi.”

Gương mặt Lý Thiết thay đổi, anh ấy nói.

“Nhưng mà, Long Chủ…”

“Lý Thiết, ý tốt của cậu tôi xin nhận nhưng mà nhiệm vụ của cậu đã kết thúc rồi, cậu chỉ giúp tôi vây bắt hung thủ thôi, tôi sẽ tự mình giải quyết những việc còn lại.”

Huỳnh Nhân đứng chắp tay, anh thản nhiên nói.

“Tôi là ba của Tiểu Như, về tình về lý tôi vẫn nên là người đi cứu con bé về.”

Giọng nói của Huỳnh Nhân rất bình tĩnh, hơn nữa còn mang theo sự uy nghiêm không được từ chối, Lý Thiết há miệng nhưng lại không nói được câu gì. Cuối cùng Lý Thiết vẫn lạnh lùng nhìn người dơi một cái sau đó không tình nguyện nói.

“Rút.”

Cạch cạch.

Những người khác lục tục thu súng về, sau đó họ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người dơi.

Kẻ đứng sau thở phào nhẹ nhõm sau đó cười khàn một tiếng.

“Thế này còn tạm được.”

Lý Thiết đưa người rời đi, lúc đi ngang qua người Huỳnh Nhân anh ấy còn khẽ nói.

“Long Chủ, anh phải cẩn thận đấy.”

Huỳnh Nhân nở một nụ cười thản nhiên, anh cũng không nói gì.

Ngay cả Cửu đại chí tôn của thế giới cũng bị anh hạ gục, bọn bắt cóc này có là gì?

Rất nhanh, tiểu đội đóng quân ở núi Hổ Quy đều đã rời đi hết, cả ngọn núi Hổ Quy chỉ còn lại ba người là Huỳnh Nhân, người dơi và Tiểu Như.

Âm u mà yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ.

Bóng cây xung quanh lắc lư giống như bóng ma chập chờn thỉnh thoảng lại vang lên tiếng sói tru trầm thấp khiến cho đàn chim di trú phải hoảng sợ.

Người dơi cảm thấy yên tâm hẳn, khẩu súng vốn đang nhắm vào đầu của Tiểu Như nay lại nhắm thẳng vào Huỳnh Nhân, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu đáng sợ.

“Huỳnh Nhân, có thể mày đã quên tao là ai nhưng mà tao lại không sao quên được, tao đã khắc sâu tên của mày ở trên tường, mỗi sớm khi thức giấc tao đều lấy dao chọc mạnh vào đó, dùng cái này để tăng thêm thù hằn.”

“Là mày đã hại tao trở thành dáng vẻ người không ra người ngợm không ra ngợm như bây giờ. Nguyện vọng lớn nhất của tao trước khi tao chết chính là tận mắt nhìn thấy mày xuống địa ngục.”

Nghe xong những lời oán giận của người dơi, Huỳnh Nhân vô cùng bình tĩnh, anh không có lấy một chút tức giận nào cả mà chỉ lắc đầu nói.

“Nếu như là tôi hại anh biến thành dáng vẻ như hiện tại vậy thì tôi sẽ không nói lời xin lỗi với anh. Anh coi tôi như là kẻ thù nhưng mà trong lòng tôi anh lại không có một chút ấn tượng nào cả. Anh là ai, tên là gì, những chuyện tôi đã từng làm với anh tôi hoàn toàn không để tâm đến.”

“Ngoài ra, tôi cũng sẽ không chết, người chết chính là anh.”

“Đủ rồi.”

Những lời nói có thể giết chết người của Huỳnh Nhân đã chọc tức người dơi trong nháy mắt, đồng thời cũng chà đạp lên lòng tự tôn của gã.

“Xem ra mày vẫn chưa thấy rõ cục diện hiện tại của mình nhỉ.”

Người dơi nhìn chằm chằm Huỳnh Nhân bằng ánh mắt đầy thù hận, gã thét lên đầy giận dữ.

“Chẳng phải là mày muốn cứu con gái của mình lắm sao, được thôi vậy thì mày nhảy xuống đây đi nếu không tao sẽ giết chết con gái mày. Dù cho có thế nào thì hai ba con chúng mày không được đoàn tụ nhất định phải có một người phải chết.”

Huỳnh Nhân lắc đầu, anh nhìn gã bằng ánh mắt thương hại.

“Kẻ không nhìn rõ cục diện chính là anh.”

Một giây sau, ánh mắt Huỳnh Nhân chợt lạnh, anh hô to lên.

“Lưu An, ra tay đi.”

Bộp.

Bên trong ngọn núi tĩnh lặng, đột nhiên có tiếng rất nhỏ như những viên bi thủy tinh rơi trên mặt đất.

Đồng tử của người dơi co rút lại, vẻ mặt gã thay đổi.

“Có kẻ đánh lén.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK