Sau khi Thiều Hải Hà rời khỏi, các bên đại diện cho
các gia tộc lớn cũng đua nhau đứng dậy cáo từ.
Có vết xe đổ là Thiều Hải Hà, ai lại dám chạm đến giới
hạn của Huỳnh Nhân nữa?
Thậm chí, trước khi đi, họ còn mỉm cười chào hỏi nhà họ
Liễu.
Điều này khiến cho Liễu Nham có hơi mờ mịt. Phải biết
là nếu ở trong tình huống bình thường, có khi đến cả liếc thì những gia tộc này
cũng không thèm liếc sang ông ấy.
Mà nói ra cũng nực cười thay, người tạo ra hiện tượng
thế này lại là ‘rác rưởi’ trong miệng vợ và con gái ông ấy.
Liễu Nham quay đầu lại, chợt phát hiện ra Huỳnh Nhân
đã biến mất rồi. Ông ấy đang định đi tìm, bên tai lại truyền đến giọng điệu the
thé của Liên Thuý Na.
“Người đã đi rồi còn tìm cái gì nữa, ông có rảnh
rỗi thì chi bằng nghĩ xem giải quyết chuyện hợp tác với Lệ Tinh như thế nào
đi!”
Vừa nhắc tới chuyện hợp tác, Liễu Nham cũng chau mày,
nói.
“Chuyện hợp tác tôi sẽ nghĩ cách, bà đừng gây rối
nữa là được.”
“Tôi gây rối?”
Lời của Liễu Nham đã hoàn toàn chọc giận Liên Thuý Na.
“Ông không có mắt à? Con trai bảo bối của ông chỉ
là cáo mượn oai hùm mà thôi! Người tài giỏi thật sự là cái cô bảo vệ nó kia
kìa, có liên can gì tới nó? Trông cậy vào nó hả, đời này ông đừng có mà mơ!”
Hai tay Liên Thuý Na chống nạnh, nói với vẻ châm chọc.
“May mà trước đó tôi đã bảo Cảnh Nhiên đi làm quen với
nhiều cậu ấm nhà giàu!”
Nói xong, bà ta bèn vẫy vẫy tay với một hướng.
Liễu Cảnh Nhiên và một người đàn ông ăn vận gọn gàng cầm
rượu vang bước tới.
“Mẹ.” Liễu Cảnh Nhiên đi về phía mẹ mình là
Liên Thuý Na, bèn gọi.
“Ôi chao!”
Liên Thuý Na lập tức chuyển thành một khuôn mặt tươi
cười, tủm tỉm hỏi.
“Con nói chuyện với cậu Hào thế nào rồi?”
“Tốt lắm ạ.”
Liễu Cảnh Nhiên mỉm cười nhìn thoáng qua người đàn ông
đẹp trai ở bên cạnh, nói.
“Cậu Hào hài hước, dí dỏm, tính cách thẳng thắn,
là một người đáng để dựa vào.”
Nghe vậy, Liên Thuý Na cũng mỉm cười toe toét.
“Sau này, hai nhà chúng ta nên qua lại với nhau
nhiều một chút.”
Ở Minh Châu, mặc dù nhà họ Hào không bằng tứ đại hào
môn, nhưng cũng là gia tộc nhị lưu số một, số hai rồi.
Quan trọng nhất là nhà họ Hào lập nghiệp dựa trên sản
nghiệp vui chơi giải trí, có tiếng nói nhất định trong giới giải trí ở khu vực
Giang Chiết.
Người đàn ông đẹp trai cũng kiểu đã ‘nhận ra nhưng
không nói toạc’, khẽ gật đầu với Liên Thuý Na.
“Cảnh Nhiên đã kể hết chuyện với cháu rồi ạ, chuyện
đó không khó.”
“Thật vậy à?”
Liên Thuý Na càng thấy vui vẻ hơn nữa.
“Vậy là tình cảm tốt rồi! Ở đây có rất nhiều công
tử trẻ tuổi đầy triển vọng, nhưng trong đó, Cảnh Nhiên nhà bác vừa liếc mắt là
đã phải lòng cháu rồi!”
“Mẹ, đừng nói nữa!” Liễu Cảnh Nhiên đỏ mặt,
gắt giọng.
Hào Uy nghe vậy cũng mỉm cười, nói.
“Chuyện người đại diện, cháu sẽ giải quyết. Ngoài
ra, ý của ba cháu là hai nhà chúng ta nên qua lại với nhau nhiều hơn một chút.”
“Đúng, đúng!” Liên Thuý Na mừng rỡ.
Sau khi tiễn Hào Uy đi, Liên Thuý Na lập tức liếc Liễu
Nham.
“Có thấy không, Hào Uy sẽ giúp chúng ta giải quyết
chuyện người đại diện. Ông phải để cho tôi và Cảnh Nhiên chịu trách nhiệm chính
chuyện hợp tác với Lệ Tinh.”
Liễu Nham hừ lạnh một cái, liếc Liên Thuý Na, ném ra một
câu.
“Bà đã bán con gái rồi!”
Nói xong bèn xoay người rời khỏi.
“Này, gì mà bán con gái? Ông mau nói rõ ràng cho
tôi…”
Liên Thuý Na không hài lòng, lập tức mắng mỏ.
Nhưng Liễu Nham đã đi xa rồi, bà ta không còn cách nào
khác ngoài câm miệng.
“Mẹ, ba nói là đi về trước, chúng ta cũng về đi
thôi.” Liễu Cảnh Nhiên nói.
“Về cái gì mà về?”
Khuôn mặt Liên Thuý Na lại sầm xuống, bà ta nói.
“Chúng ta đã giải quyết được vấn đề người đại diện,
tất nhiên phải nói ngay cho Tổng Giám đốc Liễu biết rồi. Chưa kể đây còn là cơ
hội tốt để tiếp cận với Tổng Giám đốc Liễu, nhất định chúng ta phải nắm nó cho
thật chặt! Lẽ nào con thật sự muốn chắp tay tặng lại vị trí phụ trách hạng mục
cho thằng rác rưởi kia à?”
Liễu Cảnh Nhiên cảm thấy mẹ có lý, nhưng vẫn thấy hơi
chần chừ.
“Hôm nay là ngày đại hôn của Tổng giám đốc Liễu,
có phải bàn chuyện công việc với cô ấy hơi không hay không?”
“Có gì mà không hay? Không phải chỉ kéo dài thêm
mấy phút thôi sao?”
“Vậy được rồi.”
Thế là Liễu Cảnh Nhiên và Liên Thuý Na cùng đi về phía
phòng dành cho khách quý.
Sau hai tiếng di chuyển, Minh Châu số một từ từ cập
vào bến, khách khứa tham gia tiệc cưới nhao nhao rời khỏi tàu.
Lúc này, một bóng người đang đứng chắp tay trong căn
phòng ‘dành cho Tổng thống’ xa hoa nhất Minh Châu số hiệu Một, thu hết cảnh tượng
ở bên dưới vào mắt.
“Tiểu Như đã ngủ chưa?”
Huỳnh Nhân chợt xoay người lại, nhìn Liễu Phi Tuyết đã
đổi lại đồ công sở ban đầu, hỏi.
Dù là trang phục công sở cứng nhắc nhưng mặc trên người
cô lại mang một vẻ đẹp độc đáo, riêng biệt.
“Ngủ rồi.” Liễu Phi Tuyết ngồi trên ghế sô
pha, bình tĩnh như nước nói.
“Thật à?”
Huỳnh Nhân gật đầu, đóng cửa sổ lại.
“Những thứ này đều là anh làm đấy à?”
Liễu Phi Tuyết đứng dậy khỏi ghế sô pha, nhìn Huỳnh
Nhân với đôi mắt thăm dò.
Người kia khẽ gật đầu, không nói gì cả.
“Tốn bao nhiêu tiền?” Đôi mắt Liễu Phi Tuyết
lóe lên một cái, cô hỏi tiếp.
Huỳnh Nhân mỉm cười, biết Liễu Phi Tuyết muốn nói gì
tiếp theo, bèn ngồi xuống trước mặt Liễu Phi Tuyết, nhìn khuôn mặt trang điểm
tinh xảo của cô, nói.
“Đây chỉ là một phần thôi, những gì anh thiếu em
khó mà trả hết trong kiếp này, anh sẽ dùng tất cả những gì mình có để bồi thường
cho em.”
“Chỉ là bồi thường thôi sao?”
Liễu Phi Tuyết hơi biến sắc, đột nhiên thấy hơi thất vọng,
mất mát. Cô nói.
“Nếu như không có vụ bắt cóc kia, có thể cả đời
này chúng ta cũng không xuất hiện chung với nhau.”
“Đúng vậy, nếu như không có vụ bắt cóc kia, chúng
ta sẽ không gặp được nhau.”
Ánh mắt Huỳnh Nhân cũng hơi nhoáng lên, nhớ lại chuyện
bị bắt cóc năm năm trước đó, biểu cảm trở nên lạnh nhạt. Anh hỏi.
“Vì sao năm năm trước em lại bị bắt cóc?”
Đây là câu hỏi mà Huỳnh Nhân khá là quan tâm.
Một đám người áo đen ‘đến không hình, đi không bóng’
như ma quỷ đồng thời bắt cóc Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết, nên mới dẫn tới lần
đầu hai người gặp nhau.
Nếu như nói Huỳnh Nhân bị bắt cóc là vì Thiều Gia Nguyệt
quấy phá, vậy thì cuối cùng chúng bắt cóc Liễu Phi Tuyết là vì cái gì?
Tiền thì là không thể rồi. Huỳnh Nhân mơ hồ có cảm
giác rằng đây là một chuyện rất khó lường.
Câu hỏi này cũng khiến cho Liễu Phi Tuyết rơi vào im lặng.
“Chắc là xung đột trong vấn đề kinh doanh.”
Bản thân Liễu Phi Tuyết suy đoán, mà cô cũng không chắc chắn.
‘Cốc, cốc, cốc’!
Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ.
“Ai đó?”
Liễu Phi Tuyết đang suy nghĩ về vấn đề thì mạch suy
nghĩ đột nhiên bị cắt ngang, cô lập tức sầm mặt lại. Lúc đang suy nghĩ về một vấn
đề nào đó, cô không thích bị cắt đứt.
Bên ngoài cửa truyền đến giọng nói dè dặt của Giang Hi
Văn.
“Tổng giám đốc Liễu, là Tổng Giám đốc Liên và cô
Liễu từ phía đối tác của công ty, bọn họ nói đã tìm được phương án phù hợp rồi.”
“Không phải tôi đã nói tối nay không ai được làm
phiền tôi à? Đuổi bọn họ đi!” Khuôn mặt Liễu Phi Tuyết lạnh lẽo, hơi giận
nói.
“Dạ Tổng giám đốc Liễu!”
Giang Hi Văn bị dọa đến nhảy lên vội vã rời khỏi phòng
sếp, chỉ lo mình đã nghe được thứ gì đó không nên nghe.
Cô ấy vừa đi ra đã nhìn thấy Liễu Cảnh Nhiên và Liên
Thuý Na đang đợi ở cửa với khuôn mặt tươi cười.
“Thư ký Giang, giám đốc Liễu có thời gian
không?”
Liên Thuý Na chào đón với khuôn mặt vui vẻ, nhưng bà
ta còn chưa nói hết lời đã Giang Hi Văn đang giận sôi lên mắng ngược lại.
“Cút đi cho tôi, tới từ chỗ nào thì về lại chỗ
đó!”