Việc Đổng Ngọc Thụ yêu cầu Ngô Thiến Liên bôi nhọ Liễu Phi Tuyết mới chỉ là bước khởi đầu, nhà họ Đổng chắc chắn sẽ có kế hoạch cho bước tiếp theo.
Giết người phải giết tuyệt, diệt cỏ phải diệt tận gốc, đây chính là nguyên tắc làm việc của Huỳnh Nhân suốt năm năm qua.
Anh gọi điện cho Lưu An.
“Đi đến nhà họ Đổng với tôi một chuyến.”
“Vâng.”
Phía bên kia điện thoại, một giọng nói lạnh lùng vang lên, nhưng không phải là Lưu An.
“Cẩn Mai?”
Huỳnh Nhân sửng sốt.
“Bây giờ chị đang ở cùng với Lưu An?”
“Tôi tìm cô ấy có chút việc.” Phùng Cẩn Mai nhàn nhạt nói.
Sau đó, giọng nói tràn ngập áy náy của Lưu An mới vang lên ở bên cạnh.
“Xin lỗi thiếu chủ, mấy ngày nay chị Cẩn Mai vẫn luôn ở chỗ tôi, giúp tôi giải phẫu thi thể…”
“Giải phẫu thi thể?”
Ánh mắt Huỳnh Nhân khựng lại.
Giọng nói nhàn nhạt của Phùng Cẩn Mai lại vang lên một lần nữa.
“Lúc ở trên núi Hổ Quy, tôi đã giết một gã nhân viên điều hành số một của ‘Võng Lượng’ và đưa thi thể của hắn ta trở về, về phương diện giải phẫu tử thi thì Lưu An là một chuyên gia.”
Nghe vậy, Huỳnh Nhân không khỏi nhớ đến cảnh tượng Phùng Cẩn Mai cả người đầy máu đêm hôm đó.
Phùng Cẩn Mai còn nói thêm.
“Chẳng phải cậu muốn đi đến nhà họ Đổng sao, Lưu An đang bận không thể đi cùng cậu được nên tôi sẽ làm thay, đi cùng cậu đến nhà họ Đổng một chuyến.”
Huỳnh Nhân cười khổ một tiếng, anh và Cẩn Mai đã không thực hiện nhiệm vụ cùng nhau bao lâu rồi nhỉ?
Mười phút sau, một chiếc xe Porsche mui trần màu đen dừng lại bên cạnh Huỳnh Nhân, Phùng Cẩn Mai với mái tóc màu đen bước ra.
Vẫn là cách ăn mặc như cũ, áo da màu đen bó sát người, đôi boot da cao màu đen, ngay cả mái tóc dài trên đầu cũng màu đen.
“Lên xe đi.”
Huỳnh Nhân ngồi trên ghế phụ, Phùng Cẩn Mai lập tức giẫm chân ga, chạy thẳng về phía nhà họ Đổng.
……
Nhà họ Đổng lúc này đang rất hỗn loạn.
Đổng Ý Hành mặt mày xám xịt ngồi trên ghế sô pha, nhìn từng bức ảnh trong những bài báo, trên bán nổi lên gân xanh rõ rệt.
Đúng lúc này, một tiểu bối của nhà họ Đổng đi đến, Đổng Ý Hành lập tức đứng dậy.
“Thế nào rồi, đã phủ sạch quan hệ chưa?”
Bởi vì những tin tức này, danh tiếng của nhà họ Đổng xuống dốc không phanh, giá cổ phiếu của tất cả những công ty đã đưa ra thị trường đều đồng loạt giảm một phần trăm, tổn thất cực kỳ nghiêm trọng.
Người tiểu bối kia lắc đầu.
“Vẫn chưa, nếu lúc này chúng ta lên tiếng thì chẳng khác nào đang khiến người khác cảm thấy giấu đầu lòi đuôi.”
“Chết tiệt.”
Nghe vậy, Đổng Ý Hành cũng nghiến răng nghiến lợi, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Lúc này, Đổng Nam Lĩnh đi đến, sâu kín nhìn anh ta một cái.
“Ý Hành, tên Huỳnh Nhân kia thực sự có thể làm gì đó, cháu đừng xem thường cậu ta.”
“Ông nội, cháu hiểu rồi.”
Đổng Ý Hành trầm giọng nói.
“Nhưng, gã ta cũng chỉ đang làm ầm lên thôi, chỉ cần video gốc vẫn đang nằm trong tay cháu thì chúng ta sẽ mãi mãi nắm chắc phần thắng.”
Đổng Nam Lĩnh gật đầu.
“Tính toán thời gian, có lẽ thằng nhóc kia cũng sắp đến nhà họ Đổng rồi.”
“Nếu gã ta nguyện ý thuần phục thì tha cho gã một mạng, nhưng khó lắm, chỉ sợ gã sẽ cá chết lưới rách.”
Đổng Ý Hành không ngừng cười lạnh.
“Muốn cá chết lười rách thì gã ta cũng phải có năng lực này mới được chứ, ở trước mặt nhà họ Đổng chúng ta, gã chẳng là cái thá gì cả.”
Rầm.
Đúng lúc này, một tiếng động lớn đinh tai nhức óc vang lên bên ngoài.
Một chiếc Porsche màu đen ngang ngược trực tiếp đâm nát cảnh cổng lớn đại viện của nhà họ Đổng.
Ngay sau đó, một nam một nữ bước xuống từ trong xe, sắc mặt hờ hững sải bước về phía trước.
“Các ngươi là ai mà lại dám tự tiện xông vào nhà họ Đổng.”
Bịch.
Bảo vệ nhà họ Đổng còn chưa kịp nói xong thì đã bị Phùng Cẩn Mai tung một cước đá bay.
Huỳnh Nhân ngạc nhiên liếc mắt nhìn Phùng Cẩn Mai một cái, anh vẫn chưa động thủ mà, thế nhưng Cẩn Mai đã ra tay trước.
“Bảo người nhà họ Đổng cút ra đây.”
Trong đôi mắt Cẩn Mai tràn ngập sát khí, giọng nói lạnh như băng.
Tất cả bảo vệ của nhà họ Đổng đều im như ve sầu mùa đông, vội vàng chạy đi thông báo.
Sát khí trên mặt Phùng Cẩn Mai lập tức tiêu tán, cô ấy quay đầu lại, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Huỳnh Nhân một cái.
“Có phải công việc của Lưu An là vậy không?”
Huỳnh Nhân vô thức gật đầu, Phùng Cẩn Mai lặng lẽ mỉm cười.
“Xem ra, tôi cũng có thể làm được công việc của Lưu An.”
“Người nào dám to gan như vậy, dám ra tay ở nhà họ Đổng này.”
Đúng lúc này, một tiếng hét giận dữ già nua vang lên từ trong biệt thự của nhà họ Đổng.
Đổng Nam Lĩnh và Đổng Ý Hành dẫn theo một đám vệ sĩ bước ra với vẻ mặt tràn ngập phẫn nộ, nhưng sau khi nhìn thấy Huỳnh Nhân và Phùng Cẩn Mai, đồng tử bọn họ lập tức co rút lại.
“Huỳnh Nhân, là mày.”
“Mày chính là Huỳnh Nhân?”
Đây là lần đầu tiên Đổng Nam Lĩnh nhìn thấy Huỳnh Nhân, đôi mắt già nua hơi nheo lại.
“Là tôi.”
Dáng người Huỳnh Nhân cao lớn đỉnh bạt, khuôn mặt tuấn tú, nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người của nhà họ Đổng.
Cẩn Mai ở bên cạnh bày ra sắc mặt lạnh nhạt đùa nghịch với con dao găm màu bạc ở trên tay, xoay nó thành từng đoá hoa dao lạnh lẽo.
Đối mặt với toàn bộ nhà họ Đổng, nhưng hai người không hề tỏ ra sợ hãi chút nào, sắc mặt của Đổng Ý Hành và Đổng Nam Lĩnh đều mơ hồ trở nên ngưng trọng.
Nhưng nhà họ Đổng cũng đã chuẩn bị đầy đủ, sự căng thẳng trong lòng chợt loé lên rồi biến mất, sắc mặt của Đổng Ý Hành đột nhiên trở nên dữ tợn.
“Huỳnh Nhân, lần trước mày suýt chút nữa đã ném tao xuống tháp Minh Châu, lại còn tuỳ tiện bôi nhọ nhà họ Đổng, bọn tao vẫn chưa đến tìm mày, mày lại chủ động đưa đến tận cửa.”
“Chẳng phải chuyện này giống như mong muốn của các người sao?”
Huỳnh Nhân đột nhiên mỉm cười, cất cao giọng nói.
“Tôi cho mấy người một cơ hội giết tôi, nhưng còn phải xem mấy người có năng lực này không đã.”
“Thằng nhóc ngu dốt.”
Ánh mắt Đổng Nam Lĩnh trở nên u ám, nhìn chằm chằm vào Huỳnh Nhân nói: “Mày bôi nhọ thanh danh của nhà họ Đổng bọn tao, suýt chút nữa hại chết cháu đích tôn của tao, nếu không giết mày thì khó có thể xua tan mối hận trong lòng tao!”
“Còn không mau xoá bỏ tin tức bôi nhọ nhà họ Đổng, sau đó giao các dự án xây dựng khu đô thị của Tập đoàn Lệ Tinh ra đây, làm như vậy tao còn có thể xem xét tha cho mày một mạng.”
Đổng Ý Hành cực kỳ tự tin ra lệnh.
Nhưng Huỳnh Nhân lại nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói bình tĩnh.
“Xóa hay không xoá thì có liên quan gì chứ? Dù sao nhà họ Đổng mấy người cũng sắp sụp đổ rồi.”
Nói đến đây, Huỳnh Nhân hơi dừng lại một chút, giọng nói bỗng trở nên lãnh đạm.
“Giao nộp video gốc ra đây, tôi sẽ tha chết cho mấy người!”
Đổng Ý Hành phải giật mình trước khí thế của Huỳnh Nhân, nhưng anh ta đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ nên vẫn không sợ hãi chút nào, bật cười chế giễu.
“Nếu mày rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy thì đừng trách tao vô tình!”
Vừa dứt lời, anh ta đã ra tay.
Lạch cạch…
Toàn bộ vệ sĩ của nhà họ Đổng ở phía sau đồng thời tiến lên một bước, bao vây xung quanh Huỳnh Nhân và Phùng Cẩn Mai.
Trong tay mỗi tên vệ sĩ đều cầm súng, trực tiếp chĩa vào đầu bọn họ.
Mặc dù trong nước cấm mang theo súng, nhưng chỉ cần là gia đình giàu có đều có những phương pháp đặc biệt để sở hữu được súng.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, Đổng Ý Hành nở nụ cười lạnh.
“Lần trước là do tao suy nghĩ không chu toàn, không mang theo vệ sĩ mới để mày có cơ hội đến gần, bây giờ mày làm thế nào mới có thể thoát khỏi trận mưa bom bão đạn này đây?”
Hơn nữa, đây không phải là con át chủ bài lớn nhất của anh ta, nhìn tình hình hiện tại, có lẽ căn bản không cần phải sử dụng át chủ bài lớn nhất cũng có thể giết chết hai người này.
Mặc dù bị nhiều súng chĩa vào đầu như vậy, nhưng Huỳnh Nhân và Phùng Cẩn Mai vẫn thản nhiên không sợ.
Không những không sợ mà còn liếc mắt nhìn nhau một cái và thấy ý cười đã biến mất từ lâu từ trong ánh mắt của nhau.
Giống như hai con sư tử được trở về thảo nguyên rộng lớn một lần nữa, thoả thích phóng thích dã tính của chúng.
“Mỗi người một nửa?”
Huỳnh Nhân quay đầu lại hỏi.
“Để tôi hết đi.”
Phùng Cẩn Mai khẽ nở một nụ cười, hoa dao xoay tròn trong tay bỗng nhiên dừng lại.
Một con dao găm lập tức biến thành rất nhiều mũi dao, giống như Phật ngàn tay, bị Phùng Cẩn Mai nhẹ nhàng phóng ta.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, hoa lê như thác đổ, cảnh tàn sát khốc liệt.
Phập phập phập.
Ném dao đoạt mạng, tất cả các vệ sĩ của nhà họ Đổng còn chưa kịp nổ súng thì trên cổ đã xuất hiện một vết dao cực nhỏ.
Miệng vết thương nổ tung, máu tuôn như suối phun.
Tất cả các vệ sĩ đều lặng lẽ ngã xuống, chết không nhắm mắt.