Mục lục
Chiến Thần Hắc Ám - Xa Tiễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phạch phạch phạch.

Từng chiếc máy bay trực thăng đáp xuống bãi đất bằng ở cách đó không xa, một đám người vận chuyển máy móc đi vào trong công ty Áo Tân, tất cả người nhà họ Liên nhìn đến ngây người.

Sắc mặt Liên Thuý Na lúc đỏ lúc trắng, trông giống bị ai đó tát thật mạnh vào mặt. Sắc mặt Liên Truyền Quốc xanh mét, cơ mặt như đang run lên.

Dùng máy bay trực thăng để vận chuyển thiết bị?

Việc này phải tốn bao nhiêu tiền chứ…

Liên Truyền Quốc không thể tưởng tượng nổi, dùng sức dụi mắt, quay đầu lại nhìn Huỳnh Nhân một cách khiếp sợ.

Huỳnh Nhân đã đi đến tận nơi chỉ huy.

“Làm phiền mọi người tránh ra một chút, nhiều người quá, lấn chiếm diện tích, không thì mọi người đi ra ngoài đi?”

“…”

Nghe thấy lời nói của Huỳnh Nhân, Liên Truyền Quốc càng tăng huyết áp, tức giận đến run cả người.

Tất cả mọi người nhà họ Liên đều bị đuổi ra bên ngoài, trơ mắt nhìn bên trong công ty Áo Tân rộn ràng hối hả, muốn người có người, muốn thiết bị có thiết bị.

Huỳnh Nhân nói qua ngày mai sẽ có thể khởi công, kết quả thật sự đưa được người và thiết bị tới. Liên Truyền Quốc không thể nhịn được nữa, tát một cái thật mạnh lên khuôn mặt Liên Thuý Na, phẫn nộ gào lên.

“Ai có thể nói cho tao biết chuyện này này rốt cuộc là như thế nào? Tại sao có nhiều người đến như vậy!”

Sắc mặt Liên Thuý Na cực kì khó coi, một câu cũng không dám nói.

Bà ta cũng rất khó hiểu, tên Huỳnh Nhân này gọi được nhiều công nhân như thế từ đâu ra?

Người nhà họ Liên giống như bị ngu dại, đứng ngơ ngác trước cửa công ty Áo Tân, giống như thần giữ cửa, xơ xác trong gió.

Bọn họ tới để xem Huỳnh Nhân bị bẽ mặt, làm sao cuối cùng lại thành bọn họ bị bẽ mặt rồi?

Nhưng điều khiến bọn họ khiếp sợ chỉ mới vừa bắt đầu.

Tất cả công nhân tới đây sau khi xuống xe không chạy lung tung, mà trật tự rõ ràng đứng thành hàng lối, giống như đang đợi người nào đó lại đây.

Liễu Nham vừa mới lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, nhìn về phía Huỳnh Nhân, không thể tin nổi hỏi.

“Những người này đều do con thuê về đây?”

Huỳnh Nhân cười nhẹ, không nói gì.

Có một số việc không cần phải nhiều lời, người hiểu sẽ tự hiểu.

Đúng lúc này, một chiếc xe BMW rẽ vào công ty Áo Tân.

Người nhà họ Liên dồn dập quay đầu lại nhìn, lần này lại là gì nữa?

Chỉ thấy cửa xe mở ra, hai người đàn ông thong dong xuống xe, khí chất hiên ngang đi vào công ty Áo Tân.

Sau khi thấy rõ một người trong số đó, biểu cảm của đám người Liên Thuý Na, Liễu Cảnh Nhiên biến đổi nhanh chóng.

“Vậy mà lại là chủ của tòa nhà, Thiên Việt Bân!”

Hai người đang muốn quay sang hỏi Liên Truyền Quốc thì phát hiện đôi mắt của ông ta đang nhìn chằm chằm vào một người đàn ông khác.

Vẻ mặt hoảng hốt, hóa đá tại chỗ, ngay cả nói chuyện cũng không thể nói trôi chảy.

“Anh ta, anh ta là…”

“Ba, người đàn ông kia là ai?” Liên Hồng Vân thấy kì lạ nên hỏi.

Chát.

Liên Truyền Quốc tát một cái lên mặt Liên Hồng Vân, nổi giận nói.

“Câm mồm, phải gọi ông chủ Mã!”

“Ông chủ Mã? Ông chủ Mã là ai?”

Tuy trong lòng Liên Hồng Vân cảm thấy ấm ức nhưng giờ phút này bà ta cũng không kịp kêu oan, hai mắt hiện lên sự mờ mịt.

Liên Thuý Na nhớ tới cái gì đó, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt.

“Chẳng lẽ là người được mệnh danh nhà giàu số một Minh Châu, Mã Bách Điền?”

“Đúng vậy!”

Hô hấp của Liên Truyền Quốc trở nên dồn dập, sắp hít thở không thông.

“Nhà giàu số một Minh Châu, chủ của tòa nhà Quốc Tế, tại sao lại đến loại công ty nhỏ như Áo Tân?”

Tuy nhà họ Liên cũng là một gia tộc ở Minh Châu, nhưng ở trong mắt hai người Mã Bách Điền và Thiên Việt Bân mà nói, nhà họ Liên không đủ để nhìn.

“Cháu hiểu rồi!”

Liễu Cảnh Nhiên đột nhiên tự cho mình thông minh, nói.

“Chắc chắn là tới vì ông rồi.”

“Tới vì ông? Tại sao?” Biểu cảm của Liên Truyền Quốc trở nên gượng gạo.

“Ông, ông nghĩ lại xem!”

Liễu Cảnh Nhiên phấn khích nói.

“Những người ở đây có ai từng nhìn thấy nhà giàu số một của Minh Châu chưa, hay thậm chí nói chuyện với anh ta? Không phải chỉ có một mình ông thôi à?”

Vừa dứt lời, mặt mày Liên Truyền Quốc trở nên hồng hào, lầm bà lầm bầm. “Trước kia ông thật sự đã từng gặp ông chủ Mã từ xa một lần, chẳng lẽ lúc ấy anh ta đã chú ý tới ông rồi?”

“Vậy thì đúng là chuyện tốt của nhà họ Liên.”

Liên Thuý Na ở bên cạnh nói.

“Ba, con cảm thấy bây giờ ba nên đi qua chào hỏi một chút, gia tăng ấn tượng về nhà họ Liên trong lòng ông chủ Mã.”

“Ừm, có lý.”

Liên Truyền Quốc suy tư một lúc, liên tục hít sâu vài cái, điều chỉnh tốt trạng thái của mình rồi sau đó nhanh chóng đi đến chỗ hai người Thiên Việt Bân, Mã Bách Điền.

Từ sau khi Thiên Việt Bân tham gia thương hội Hồng Ưng, địa vị của anh ta nước lên thì thuyền lên, thường xuyên qua lại với Mã Bách Điền.

Thiên Việt Bân muốn học hỏi kinh nghiệm từ Mã Bách Điền, Mã Bách Điền biết Thiên Việt Bân vào được thương hội Hồng Ưng là nhờ ông chủ lớn, cũng muốn mượn tay Thiên Việt Bân để gặp mặt ông chủ lớn thêm vài lần, hai người cứ như vậy quen biết.

Đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên một ông lão lao đến trước mặt bọn họ, vẻ mặt kích động hỏi.

“Ngài là nhà giàu số một Minh Châu, tổng giám đốc Mã đúng không?”

Mã Bách Điền và Thiên Việt Bân nhìn nhau, hỏi.

“Lão Thiên, người quen của cậu à?”

“Chưa từng gặp.” Thiên Việt Bân lắc đầu.

Liên Truyền Quốc lập tức tự giới thiệu họ tên.

“Tôi là người đứng đầu nhà họ Liên, trước kia đã từng gặp mặt ngài một lần…”

“Chưa từng nghe qua!”

Mã Bách Điền lạnh nhạt liếc nhìn Liên Truyền Quốc một cái, rồi sau đó hoàn toàn không còn hứng thú.

“Ai quan tâm ông là người nhà họ Liên hay nhà họ Dương, đừng có đứng chặn đường.”

Thiên Việt Bân cũng hét lớn một câu, đẩy Liên Truyền Quốc ra, hai người nhanh chóng đi vào trong công ty Áo Tân.

“Ba, sao rồi…”

Đám người Liên Thuý Na nhanh chóng đi vào, phát hiện biểu cảm Liên Truyền Quốc dại ra giống như đã phải chịu tổn thương sâu sắc gì đó.

“Anh Huỳnh!”

Bên kia, Thiên Việt Bân và Mã Bách Điền cùng nhau đi đến trước mặt Huỳnh Nhân, cung kính kêu lên.

Giọng nói rất lớn, truyền vào tai người nhà họ Liên.

Bọn họ vừa đến gần nhìn đã lập tức trợn tròn mắt, giống như nhìn thấy ma giữa ban ngày.

Nhà giàu số một Minh Châu, Mã Bách Điền, chủ của tòa nhà Quốc Tế, Thiên Việt Bân, hai người có địa vị quan trọng trong giới thương nghiệp ở Minh Châu, đang cong người cẩn thận đứng bên cạnh Huỳnh Nhân.

Liễu Nham cũng hoảng sợ, ông hoàn toàn không nghĩ đến nhà giàu số một Minh Châu, Mã Bách Điền và chủ của tòa nhà Quốc Tế sẽ giá lâm đến công ty của ông, cảm thấy lo sợ vì được coi trọng, đứng lên kêu.

“Tổng giám đốc Thiên, tổng giám đốc Mã!”

Huỳnh Nhân ngồi ở vị trí trên, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, lên tiếng nói.

“Ừ.”

Trên khuôn mặt Mã Bách Điền nở một nụ cười nịnh nọt, nói.

“Anh Huỳnh, tất cả công nhân đã được đưa đến các cứ điểm lớn, không ít xí nghiệp chế tạo đều tự nguyện cống hiến ra nhà xưởng dưới tay, cung cấp cho công ty Áo Tân sử dụng, một trăm nghìn người công nhân đã đồng thời khởi công.”

Ầm.

Lời này vừa nói ra, tất cả người nhà họ Liên giống như bị sét đánh giữa trời quang, cả người run rẩy.

Các cứ điểm lớn?

Một trăm nghìn người, đồng thời khởi công?

Lúc này, cuối cùng bọn họ cũng biết tại sao lại có một trăm nghìn công nhân bay đến Minh Châu, hóa ra là do nhà giàu số một Minh Châu, Mã Bách Điền ra tay!

Đồng thời, khuôn mặt bọn họ hiện lên vẻ khiếp sợ nhìn Huỳnh Nhân, không thể tưởng tượng ra nổi, anh có tài đức gì mà có thể mời nổi Mã Bách Điền ra tay.

“Cháu hiểu rồi, là người phụ nữ bên người Huỳnh Nhân kia!”

Đột nhiên sắc mặt Liễu Cảnh Nhiên biến đổi, nói ra suy đoán của mình.

“Người phụ nữ gì?” Liên Truyền Quốc chưa từng gặp Lưu An, không biết có người này tồn tại.

Nhớ lại người phụ nữ kia, Liễu Cảnh Nhiên nghĩ mà sợ.

“Cô ta giống như linh hồn đi theo đằng sau tên rác rưởi kia, nếu cô ta không nói lời nào sẽ không có ai phát hiện ra còn có người như cô ta tồn tại, thân phận của cô ta cũng rất bí ẩn, ngay cả người đứng đầu quân khu Minh Châu cũng phải cung kính với cô ta.”

“Cái gì?”

Nghe đến đây, Liên Truyền Quốc cũng sợ hãi, đồng thời lại lần nữa nhìn về phía Huỳnh Nhân.

Một thằng rác rưởi mà lại có người bí ẩn, quyền lực như vậy đi theo bên người, người như thế còn có thể gọi là ‘rác rưởi’ được à?

“Thuý Na, từ hôm nay trở đi, con tiếp tục ở lại nhà họ Liễu, không cần trở về nhà họ Liên nữa!”

Nghĩ một lúc, Liên Truyền Quốc lập tức nghiêm túc nói với Liên Thuý Na.

Sắc mặt Liên Thuý Na lập tức biến đổi.

“Tại sao?”

“Tên Huỳnh Nhân này không đơn giản, hơn nữa, chắc chắn Liễu Nham cũng có liên quan đến ông lớn nào đó!”

Liên Truyền Quốc nghiêm túc nói.

“Nhiệm vụ của con là làm rõ ràng những chuyện này, xem có thể lợi dụng nó hay không.”

Nghe vậy, Liên Thuý Na trở nên nóng nảy.

“Ba, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy rồi thôi? Nếu cậu ta hợp tác với tập đoàn Lệ Tinh thành công, về sau có thể cưỡi lên đầu lên cổ chúng ta mất!”

“Ba biết, đương nhiên ba sẽ không để loại chuyện như vậy xảy ra.”

Sắc mặt Liên Truyền Quốc lạnh lùng.

“Con rể tới ở nhờ thì phải có tự giác của con rể tới ở nhờ, ba nhớ rõ tên Huỳnh Nhân kia có thù với nhà họ Thiều, đúng không?”

Liên Thuý Na lập tức hiểu ý của Liên Truyền Quốc.

“Ba, ba muốn làm cho nhà họ Thiều đối phó Huỳnh Nhân?”

Liên Truyền Quốc cười lạnh.

“Tên Huỳnh Nhân kia là một biến số, trước hết phải diệt trừ, chúng ta không đối phó được chẳng lẽ nhà họ Thiều cũng không đối phó được hay sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK