Hình ảnh người đao khách mù bị đá bay một phát in sâu vào trong đầu Thẩm Bán Sơn cùng Thẩm Thanh Vân, khiến cho người của ông cháu ông ta run rẩy, trong lòng sợ hãi, một sự sợ hãi không thể nói thành lời lan tỏa khắp cả người.
Người đao khách mù nổi tiếng đã lâu, là một cao thủ lang thang nổi tiếng, vì để mời được ông ta mà Thẩm Bán Sơn đã phải thiếu một món nợ ân tình vô cùng lớn, còn đồng ý cho ông ta dẫn theo tất cả các học trò đến đây, chỉ vì muốn giết chết Huỳnh Nhân.
Chỉ là người đao khách mù và đám học trò của ông ta ở trong tay Huỳnh Nhân lại không thể chống đỡ được hết một hiệp thì tất cả đã bị loại, kết quả này đám người ông ta cũng không ngờ đến.
Thẩm Thanh Vân sợ tới mức cả người run lẩy bẩy, vốn nghĩ rằng Lưu An đã rất mạnh rồi, không ngờ Huỳnh Nhân lại càng mạnh hơn.
“Anh đừng vội đắc ý. Anh nghĩ nhà họ Thẩm chúng tôi không còn cách nào để bắt được anh sao?”
Sắc mặt Thẩm Bán Sơn lúc đỏ lúc trắng, tức giận chỉ vào mặt Huỳnh Nhân mà quát to.
“Hử? Vậy thì ông cứ lôi hết các cách mà ông có ra đây đi.”
Huỳnh Nhân nhìn đồng hồ, ung dung nói.
“Bây giờ mới tám giờ, tôi còn hai tiếng nữa để chơi với ông.”
Giọng nói ung dung càng khiến cho Thẩm Bán Sơn tức giận đến mức giật giật khóe mắt.
“Huỳnh Nhân, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Lúc này chú Dương quản gia đứng đằng sau Thẩm Bán Sơn bỗng nhiên bước lên mấy bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm Huỳnh Nhân.
“Không phải tôi nghĩ thế nào, mà là mấy người nhà họ Thẩm các người muốn thế nào.”
Huỳnh Nhân bình tĩnh nói.
“Cho đến bây giờ cũng đều do đám người nhà họ Thẩm các người được đằng chân lân đằng đầu, lật lọng, tưởng rằng có thể nói dối, nhưng thật ra tôi đều biết hết tất cả, cục diện bây giờ đều do một tay các người tạo nên.”
“Một khi đã như vậy chúng tôi không còn đường lui nữa sao?”
Khóe miệng Huỳnh Nhân khẽ nhếch lên, lạnh lùng cười nói.
“Do ông không nên không biết điều, vì trả thù cho cháu đích tôn của ông mới gây nên cục diện như bây giờ, bây giờ biết sợ rồi sao? Muộn rồi.”
Cả người Thẩm Bán Sơn run lên, sắc mặt lập tức trở nên hung dữ.
“Huỳnh Nhân, anh đừng có mà khinh người quá đáng.”
“Ông nội, ông mau nghĩ cách gì đi, chúng ta đã ra tay với vợ của anh ta, chắc chắn anh ta sẽ không tha cho chúng ta.”
Sắc mặt thẩm Thanh Vân tái nhợt nói.
“Nhà họ Thẩm vậy mà lại bị hủy hoại trong tay anh ta.”
Sợ, quả thật anh ta rất sợ.
Mấy ngày nay, mỗi ngày anh ta đều cảm giác được cái chết đang cận kề, loại cảm giác nhảy múa trên lưỡi dao này khiến anh ta không thể thở nổi.
Bốp.
Thẩm Bán Sơn tát một cái thật mạnh lên mặt Thẩm Thanh Vân, tức giận nói.
“Tất cả chuyện này đều do cháu gây ra, ông cũng chỉ vì tin tưởng lời nói dối của cháu mình.”
“Nhưng mà không phải là nhà họ Thẩm bây giờ càng hùng mạnh hơn trước kia sao?” Thẩm Thanh Vân không cam tâm cắn răng nói.
Thẩm Bán Sơn đang định nói nữa thì chú Dương quản gia tiến lên phía trước, nói với Thẩm Bán Sơn.
“Ông chủ, chẳng lẽ ông đã quên chúng ta còn quân bài cuối chưa lật sao? Chỉ có người đó mới có thể “Giết người một cách hoàn hảo” được.”
Thẩm Bán Sơn do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định.
“Vậy thì mời cô ta đến đây đi.”
Trong mắt chú Dương hiện lên một tia sắc bén, sau đó nhìn về phía Huỳnh Nhân. “Tôi khuyên anh tốt nhất vẫn nên khuất phục nhà họ Thẩm đi, anh không phải đối thủ của quân bài chưa lật tiếp theo của nhà họ Thẩm đâu.”
Huỳnh Nhân nở nụ cười.
“Một khi đã như vậy, vậy thì để tôi ra tay một chút, để khiến cho nhà họ Thẩm các người hoàn toàn hết hy vọng.”
“Thật là tự cao mà.”
Thẩm Bán Sơn trợn mắt lên, quát lớn một tiếng.
“Thảo Cổ Bà còn không mau ra tay đi?”
“…”
Nhưng đáp lại ông ta chỉ là gió yên sóng lặng mà không thấy bóng dáng người nào xuất hiện.
Lông mày Thẩm Bán Sơn nhíu lại thật chặt, cảm thấy cực kỳ xấu hổ, lại quát to một tiếng.
“Tôi biết cô đã tới rồi, mau ra tay đi.”
Vẫn chẳng có một chút âm thanh nào.
“Thiếu chủ, tiếp theo giao cho tôi đi.”
Lưu An cười lạnh, chỉ cần Huỳnh Nhân gật đầu thì cô ta có thể thoải mái mà kết thúc mạng sống của hai người này.
Chỉ là rõ ràng người kia không có xuất hiện mà Huỳnh Nhân cũng rơi vào im lặng.
“Chờ một chút.” Anh ngăn cản Lưu An.
“Còn chờ cái gì nữa chứ?”
Vẻ mặt Lưu An nghi ngờ, Thẩm Bán Sơn gọi nhiều lần như vậy cũng không thấy người đó ra tay, chắc là để ra oai mà thôi.
Thẩm Bán Sơn cũng sốt ruột đến mức trán đổ đầy mồ hôi, mình đã gọi nhiều lần như vậy, vậy mà đến cả cái bóng cũng không thấy.
Chú Dương cũng cười kỳ lạ nói.
“Cô ta đã đến đây, chẳng qua là chúng ta không phát hiện ra cô ta mà thôi.”
Tầng hầm đang yên tĩnh bỗng vang lên tiếng sột soạt kỳ lạ giống như có vật gì đó đang di chuyển.
Trong mắt Huỳnh Nhân hiện lên sự sắc bén, tiện tay nhặt một hòn đá, gập đầu ngón tay lại bắn ra.
Viu.
Bịch một tiếng, hòn đá kia giống như viên đạn nhắm thẳng lên người mục tiêu.
“Chít.”
Sau đó tất cả mọi người đều nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết rất nhỏ ở trong tầng hầm yên tĩnh, có thể thấy được đây không phải là tiếng kêu của người.
Mọi người nhìn lại chỉ thấy một con tằm vàng mập mạp đang chổng vó nằm rạp trên mặt đất.
Đôi cánh của nó vẫn rung động nhưng lại không thể nào bay lên được, bụng có một cái lỗ to, máu tươi màu xanh chảy ra ào ào.
“Con sâu?”
Ngoại trừ Huỳnh Nhân ra thì tất cả mọi người ở đây đề cực kỳ ngạc nhiên.
Đột nhiên Thẩm Thanh Vân như nhớ ra cái gì đó, sắc mặt chợt trở nên cực kỳ sợ hãi.
“Hí hí…”
Một tiếng cười trong trẻo duyên dáng của cô gái vang lên, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.
Tiếng cười của cô ta cực kỳ ma quái, giống như bao trùm tất cả mọi ngóc ngách ở chỗ này, nhưng lại không thể nhìn thấy được hình dáng của cô ta.
Ánh mắt Lưu An u ám.
“Tiếng cười này có phải là…”
“Đúng, là cô ta.”
Huỳnh Nhân cười nói.
“Tôi đã nói nếu có duyên chắc chắn sẽ gặp lại.”
Lưu An không nói gì chỉ là trong tay đã xuất hiện một cái dao găm lạnh lẽo.
“Hóa ra, các người là người mà người đó muốn giết, thật là khéo.”
Tiếng cười của cô gái vẫn vang lên từng ngóc ngách.
“Tới tìm tôi à, các người không tìm thấy tôi thì định đánh nhau với tôi thế nào đây? Hí hí…”
Huỳnh Nhân tiện tay nhặt một hòn đá lên, nhắm đến cái góc tối không có ánh sáng mà bắn.
“Á.”
Cô gái lập tức bị đau, ôm đầu từ trong bóng tối bước ra, sắc mặt tức giận nhìn Huỳnh Nhân.
“Anh dám lấy đá ném tôi?”
Bịch.
Lại một hòn đá khác đập lên đầu cô ta làm cho trán cô ta nổi lên một cái u rất to.
“Á. Anh còn ném nữa?”
Cô gái lại càng tức giận, quai hàm bạnh ra, trợn mắt nhìn.
Cô ta mặc một cái áo choàng ngắn màu đỏ thẫm có thêu năm bông hoa, trên cổ áo còn đeo chiếc khóa trường thọ được chạm khắc nhiều ký tự rườm rà, dưới chân là một đôi giày màu đỏ thêu cổ điển, đúng vậy đây chính là Hồng Phất.
“Là, là cô… đồ quỷ nhỏ.”
Vừa nghe thấy tên là Hồng Phất, Thẩm Thanh Vân sợ đến mắc xanh cả mặt lại, ngay cả nói cũng không thể nói được.
Thẩm Bán Sơn hơi ngạc nhiên.
“Các người quen nhau sao?”
Hồng Phất cũng nhìn thấy Thẩm Thanh Vân, lập tức híp mắt nở nụ cười: “Yên tâm đi, bây giờ tôi với anh là một, ông nội anh trả cho tôi một cái giá trên trời muốn tôi hỗ trợ để giết một người, không ngờ lại là anh ta.”
Thẩm Thanh Vân nhẹ nhàng thở ra, còn đề phòng nhìn cô gái vui buồn thất thường trước mặt này.
Huỳnh Nhân cười cười, nhìn Hồng Phát hỏi.
“Cô muốn giết tôi sao?”
“Đương nhiên.”
Vẻ mặt Hồng Phất còn rất nghiêm túc, mặc dù là đến làm nhiệm vụ, nhưng trong lòng cô ta vẫn không quên ôm theo một hộp sữa chua.
“Tôi mà đã muốn giết người thì làm gì có ai có thể thoát được.”
“Vậy sao?”
Trên mặt Huỳnh Nhân nở một nụ cười lạnh lùng.
“Không biết tôi so với những người đó như thế nào, ai mạnh ai yếu?”
Ánh mắt Huỳnh Nhân bỗng nhiên lạnh lùng.
“Lưu An, bây giờ có thể ra tay rồi, để tôi nghiêm khắc dạy dỗ lại đứa trẻ không có giáo dục này.”