Tin tức về cái chết của Diệp Thường Phong ở bệnh viện tâm thần ngày càng lan rộng.
Thiều Hải Hà gấp tờ báo lại, sắc mặt vô cùng gấp gáp. Lần đầu tiên anh ta cảm thấy nguy hiểm.
Sau khi Công ty dược phẩm Hồng Thiên sụp đổ, Diệp Thường Phong bị đưa đến bệnh viện tâm thần, sau đó còn chết lúc nửa đêm.
Loại bỏ trường hợp tự sát, hung thủ…ngoại trừ Huỳnh Nhân ra, thì không còn ai có động cơ nữa.
Diệp Thường Phong đã chết, người kế tiếp, có khi nào là mình không?
“Anh Thiều, đây là thứ anh muốn.”
Lúc này, một người đàn ông không có gì đặc biệt bước vào phòng khách, đưa cho Thiều Hải Hà một phong bì được niêm phong.
“Tìm được rồi à?” Thiều Hải Hà sửng sốt một chút.
Người đàn ông gật đầu.
“Hãy tin tưởng sự chuyên nghiệp của tôi.”
“Tốt lắm.”
Thiều Hải Hà mừng rỡ, đưa cho người đàn ông một tờ chi phiếu.
Đây là tình báo mà anh ta đã thuê với một số tiền lớn, một người có chuyên môn có thể theo dõi nhất cử nhất động của Huỳnh Nhân.
Anh ta biết rõ, Huỳnh Nhân là một người vô dụng trong nhà họ Liễu, tại sao lại có thế lực lớn như vậy?
Thiều Hải Hà chưa kịp xé phong bì ra thì bên trong rơi xuống một tấm hình.
Trong hình là hình ảnh ba người, Huỳnh Nhân, Liễu Phi Tuyết và Tiểu Như đang ăn cơm với nhau ở một nhà hàng phong cách phương Tây.
Vừa nhìn thấy tấm ảnh, Thiều Hải Hà ngẩng người, tại sao họ lại ở cùng với nhau?
Tình báo nói.
“Nhìn cử chỉ và nét mặt của họ, có thể thấy họ là người yêu của nhau. Còn về Huỳnh Nhân, sở dĩ anh ta có thể mang đến nhiều phiền phức cho anh Thiều như vậy, sợ là sau lưng có người hỗ trợ.”
Cầm tấm ánh, gương mặt Thiều Hải Hà trở nên đáng sợ vô cùng.
“Thì ra đồ vô dụng đó đang vụng trộm.”
“Tốt lắm, Liễu Phi Tuyết, bên ngoài cao sang quyền quý, nhưng bên trong lại là con đàn bà lẳng lơ vụng trộm, đồ đê tiện!”
Thiều Hải Hà đã tham dự hôn lễ của Liễu Phi Tuyết, anh ta biết chồng cô là một nhân vật tầm cỡ. Nhưng bây giờ, cô lại ở cùng với tên vô dụng như Huỳnh Nhân, lại còn có quan hệ với nhau.
Thiều Hải Hà nở một nụ cười dữ tợn.
“Liễu Phi Tuyết, lần này tôi nắm được điểm yếu của cô rồi!”
“Chồng đi vắng thì lập tức đi vụng trộm, nếu đã ghê gớm như vậy, thì loại đàn ông nào cũng chịu sao?”
Việc đạp phá này thực sự ổn lại không uống phí thời gian, một kế hoạch đen tối từ từ hiện lên trong đầu anh ta.
“Cậu chủ, ông chủ cho mời.”
Lúc này, quản gia đi tới, nói với Thiều Hải Hà.
“Biết rồi.”
Thiều Hải Hà gật đầu một cái, để tình báo rời khỏi, sau đó đi vào phòng sách.
“Ba, nghe nói ba tìm con.”
Thiều Hải Hà nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi trên sô pha đọc báo, hỏi.
Người đàn ông đó ngoài năm mươi, nhưng vẫn còn rất trẻ, da thịt trên người vẫn còn săn chắc, không bị chùng xuống.
Lông mày kiếm, đôi mắt sáng, ánh mắt như dát vàng, liếc qua, nhìn rất có phong độ của người tri thức.
“Ba nghe hết mọi chuyện rồi.”
Thiều Văn Sơn nói.
“Vốn dĩ ba rất có hi vọng đối với con, nhưng bây giờ nhìn lại, con còn không bằng Thiều Gia Nguyệt.”
Nghe những lời nói này, mắt Thiều Hải Hà trợn tròn, ánh mắt hiện lên sự dữ tợn.
“Nhưng, cô ấy cũng chỉ là phụ nữ.”
Thiều Văn Sơn chuyển chủ đề, nhìn Thiều Hải Hà nói.
“Hơn nữa, trong cơ thể nó cũng không phải là dòng máu của nhà họ Thiều, cuối cùng thì cũng không phải là người của nhà họ Thiều.”
“Đúng!”
Nhắc đến chuyện này, Thiều Hải Hà hơi tức giận.
“Cô ấy cũng không phải là người của nhà họ Thiều, chẳng qua chỉ là bạn của ông nội gửi nuôi nhờ mà thôi, tại sao ông nội lại muốn đem cả nhà họ Thiều truyền lại cho cô ấy.”
“Ba nghĩ xem ông cụ có đồng ý không?”
Thiều Văn Sơn liếc nhìn Thiều Hải Hà một cái, sau đó thở dài.
“Đứa bé Gia Nguyệt đó, thông minh lanh lợi, đến cả người lớn như chúng ta cũng không thể sánh được.”
“Con bé biết rõ mình là người ngoại lai, chắc chắn sẽ không nhận được sự chào đón của nhà chúng ta, nên lúc lên sáu đã đổi họ, đổi thành họ “Thiều” để lấy lòng chúng ta.”
“Năm mười lăm tuổi xảy ra một vụ tai nạn xe hơi, đó là do con bé bày kế, để tránh tai mắt xung quanh, tỏ thái độ với nhà họ Thiều, con bé sẽ không tham gia bất kì bữa tiệc gia đình nào của nhà họ Thiều. Thử hỏi một người đến bản thân cũng dám giết, thì tham vọng lớn như thế nào?”
“Chúng ta chưa từng xem con bé là người nhà, con bé cũng đề phòng chúng ta. Ông cụ đã nhận ra chuyện này từ lâu rồi, tìm đủ mọi cách để đuổi con bé ra khỏi nhà họ Thiều, cách tốt nhất chính là để con bé lấy chồng, người đó phải là người của một dòng họ nhỏ, Huỳnh Nhân của nhà họ Liễu chính là thí sinh tốt nhất.”
“Con bé cũng biết được chuyện, đồng ý lấy chồng, nhưng với một điều kiện là nhà trai ở rể, chuyện này lại có lợi cho con bé.”
Nói đến đây, Thiều Văn Sơn thở dài.
Nếu Huỳnh Nhân ở đây, chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên, bởi vì năm năm trước Huỳnh Nhân đã “gả” cho Thiều Gia Nguyệt rồi.
Mọi chuyện diễn ra sau đó, tất cả mọi người đều đã biết.
Thiều Gia Nguyệt đã lợi dụng Huỳnh Nhân để lấy bí mật thương mại của nhà họ Liễu. Huỳnh Nhân cũng biến mất trong đám cưới. Thiều Gia Nguyệt dứt khoát ra tay với nhà họ Liễu, lấy được phần lớn sản nghiệp của nhà họ Liễu, sau đó lớn mạnh.
Thiều Gia Nguyệt trở nên hùng mạnh, cuối cùng cũng lộ tham vọng lớn lao, cuối cùng cũng nắm giữ được nhà họ Thiều.
Thiều Văn Sơn thở dài, nhìn Thiều Hải Hà nói.
“Sự chênh lệch giữa con và Thiều Gia Nguyệt chính là kinh nghiệm của con. Đường đi rất thuận lợi, cộng thêm sự kiêu ngạo, vốn dĩ không thua kém gì, nhưng rất khó để đạt được đến cái tầm của Thiều Gia Nguyệt.”
Thiều Hải Hà ngơ ngác nhìn ba mình, biết được bí mật này, trong khoảnh khắc đó anh ta không biết phải nói gì.
“Chịu đựng thêm một chút nữa cũng tốt.”
Thiều Văn Sơn xúc động nhìn Thiều Hải Hà, nói.
“Là rồng hay sâu, đều phải dựa vào ý trời.”
“Ba, con sẽ không làm mọi người thất vọng.”
Rời khỏi phòng sách, gương mặt Thiều Hải Hà vô cùng u ám.
Thua kém Thiều Gia Nguyệt về mọi mặt, thái độ trái ngược giữa “Người trước người sau” của Liễu Phi Tuyết khiến anh ta tức giận.
Anh ta nôn nóng muốn thực hiện kế hoạch ở trong đầu.
Lúc này, quản gia lại đi tới.
“Cậu chủ, có khách muốn gặp cậu.”
Thiều Hải Hà khẽ cau mày, hôm nay anh ta không có lịch gặp khách hàng.
“Không gặp.” Anh ta từ chối.
“Nhưng, vị khách kia họ Diệp.”
Sắc mặt Thiều Hải Hà thay đổi, suy nghĩ một lúc.
“Mời vào.”
Sau đó một người đàn ông mặt bộ vest màu trắng, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười đi vào.
Nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đó, Thiều Hải Hà ngạc nhiên nói.
“Cậu là…”
Anh ta còn tưởng Diệp Dạ Nguyệt đến, nhưng không phải.
“Anh Thiều, lần đầu tiên gặp mặt, tôi là Diệp Tư Truy.”
Người đàn ông này hơi khom người, thực hiện nghi lễ với Thiều Hải Hà theo tiêu chuẩn của quý tộc.
“Diệp Tư Truy?”
Thiều Hải Hà cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, giống như đã từng nghe, đến lúc nhớ ra thì sắc mặt thay đổi.
“Cậu chính là người bị bệnh tâm thần hay trêu ghẹo em gái tôi!”
“Em gái của anh thật xinh đẹp, tôi gọi đó là…yêu thích.”
Diệp Tư Truy không tức giận, trong mắt hiện lên sự ngưỡng mộ.
“Nhưng tôi không đến tìm cô Thiều, tôi đến tìm anh.”
“Tìm tôi làm gì?”
“Có thể anh Thiều cũng đã nghe đến cái chết của ba tôi, bây giờ chúng ta có chung kẻ thù.”
Diệp Tư Truy nói.
“Những chuyện anh Thiều muốn làm cũng là những chuyện mà tôi muốn làm.”
“Cậu sẽ cho tôi cái gì?” Thiều Hải Hà nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc bén, hỏi.
Diệp Tư Truy nhếch miệng cười, lấy ra một tấm ảnh trong lòng ngực.
“Anh Thiều, không phải anh muốn có cô ta sao?”
Ầm!
Ngay lập tức, sắc mặt Thiều Hải Hà trắng bệch, trong lòng anh ta cảm thấy hoảng sợ vì bị theo dõi.
Xoẹt.
Xoẹt.
Diệp Tư Truy xé tấm ảnh của Liễu Phi Tuyết thành từng mảnh vụn, sau đó đứng trước mặt Thiều Hải Hà gọi điện thoại.
“Trói cô ta lại.”