Con người thích đi đến vị trí cao hơn, nước thì hay chảy về nơi thấp.
Không có gia tộc nào huy hoàng mãi mãi, thời kỳ huy hoàng cực thịnh qua đi, chính là sự suy bại tột cùng.
Cho nên, mọi người đều không ngừng leo lên, không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để gia tộc ngày càng phát triển.
Bởi họ đều hiểu rõ đạo lý, nhất tướng thành công vạn cốt khô[1], một khi thất bại, thì chẳng còn gì cả.
[1] Sự thành công của một vị tướng được đổi bằng ngàn vạn xương khô của binh lính.
Mã Bách Điền được thừa hưởng mọi thứ từ nhà họ Văn và có địa vị xã hội cao hơn. Nhất thời, ông ta đã trở thành miếng bánh ngọt mà mọi người tranh nhau giành lấy.
Văn Thành Nam đã mất tất cả, bỗng chốc như già thêm mười mấy tuổi, không còn khí lực tràn trề, chỉ là một ông già cô độc như ngọn nến sắp tàn.
Còn Văn Duy Thần thì vẫn chưa kịp hoàn hồn lại sau thảm họa nhà họ Văn sụp đổ, hôm nay là hôn lễ của anh ta, cứ tưởng đây là điểm khởi đầu cho sự thịnh vượng của nhà họ Văn. Nhưng không ngờ, nó lại trở thành dấu chấm hết cho lịch sử của nhà họ Văn.
Đám người Liên Truyền Quốc, Liên Thúy Na cũng thở dài nhìn Văn Thành Nam, trong lòng không cảm thấy đau đớn gì, mà là cảm giác nhẹ nhõm.
Ít ra thì nhà họ Văn sụp đổ, sẽ không ai truy cứu trách nhiệm Huỳnh Nhân làm loạn hôn lễ, cướp cô dâu.
Mã Bách Điền nhận danh thiếp của người đại diện nhà họ Hạ và nhà họ Lục, nhưng ông ta không nhận danh thiếp của người đại diện nhà họ Mã, thậm chí còn ngó lơ, điều này khiến sắc mặt người đại diện nhà họ Mã rất khó coi
Tuy nhiên, tình hình bây giờ, người đó chỉ có thể cố nén cục tức này xuống, trong mắt lóe lên một tia dữ tợn, lập tức rời khỏi hiện trường.
Trong mắt La Bố không có một tia thương hại, ông ta cung kính nhìn Huỳnh Nhân.
“Cậu Huỳnh, kết quả như thế này, cậu hài lòng chứ?”
Huỳnh Nhân hờ hững gật đầu.
“Nhà họ Văn không còn như trước nữa, thu tay lại đi, bọn họ có thể sống qua được ngày mai hay không, thì phải xem số mạng của họ.”
“Vâng, ông chủ.”
Sau đó không còn việc gì của họ nữa, La Bố đưa Mã Bách Điền, Thiên Việt Bân và các thành viên khác của thương hội Hồng Ưng nhanh chóng rời đi.
Liễu Cảnh Nhiên sửng sốt không nói nên lời, lúc đầu cô ta không hiểu Huỳnh Nhân nói gì, nhưng sau khi nhìn phản ứng của các gia tộc lớn ở Giang Thành, cô ta lập tức hiểu ra.
Sau những lời chúc mừng, đại diện của thế lực Giang Thành đứng đầu là nhà họ Hạ và nhà họ Lục đều nhìn Văn Thành Nam bằng ánh mắt lãnh đạm.
“Gia chủ Văn, chúng ta có nên giải quyết rõ ràng thù mới nợ cũ trước đây hay không?”
“Các người muốn làm gì?”
Văn Duy Thần cuối cùng cũng có phản ứng, nét mặt trở nên cực kỳ kinh hãi.
“Làm gì? Hừ hừ…”
Cậu chủ nhà họ Hạ, Hạ Như Long chế nhạo nói.
“Mấy năm trước, một người em họ xa của tôi bị tai nạn, hung thủ đến bây giờ vẫn tiêu dao tại ngoại, là do anh âm thầm sai khiến nhỉ?”
“Còn có nhà họ Lục tôi nữa.”
Lục Bác Hàm của nhà họ Lục vẫn nở nụ cười lạnh, giọng nói lạnh lùng.
“Không ai ở Giang Thành không biết tính cách phong lưu của Lục Bác Hàm tôi, anh lại cướp đi hết mọi thứ tốt đẹp của tôi, không chỉ giam cầm người phụ nữ của tôi, mà còn giày vò khắp người đều là vết thương, cuối cùng bán cô ấy ra nước ngoài.”
“…”
Giậu đổ bìm leo, có nhà họ Hạ và nhà họ Lục làm dẫn đầu, các thế lực lớn nhỏ ở Giang Thành đều tỏ ra bất bình, nói hết mọi ân oán với nhà họ Văn.
Không có ân, chỉ có oán.
Bỗng chốc, mọi người trong nhà họ Văn đều trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.
Không chỉ có Văn Thành Nam và Văn Duy Thần tái mặt, mà những con cháu trực hệ khác của nhà họ Văn đều run rẩy hai chân.
“Chờ đã.”
Lúc này, truyền đến một tiếng quát lạnh lùng.
Huỳnh Nhân sải bước rời sân khấu, nhìn họ Hạ, họ Lục và các thế lực khác ở Giang Thành rồi lớn tiếng nói.
“Các người muốn động đao với nhà họ Văn tôi không quản, nhưng oan có đầu nợ có chủ, các người phải tha cho những người vô tội.”
Hạ Như Long và Lữ Bác Hàm nhìn nhau, muốn từ chối, nhưng nhìn ánh mắt lãnh đạm của Huỳnh Nhân, bọn họ vẫn đồng ý.
“Được, anh muốn tôi tha cho ai?”
Huỳnh Nhân chỉ vào Văn Xảo Như nhà họ Văn.
“Bà ấy.”
“Được, bà có thể đi.”
Lữ Bác Hàm vẫy tay nói với Văn Xảo Như.
Văn Xảo Như hai mắt thẫn thờ, bà ta sững sờ đứng đó, mọi chuyện thay đổi quá nhanh, nhanh đến mức bà ta còn không kịp phản ứng lại.
“Bà được tự do rồi, mau tránh đi.”
Huỳnh Nhân nhìn Văn Xảo Như bằng ánh mắt dịu dàng, sau đó nhìn về phía Liễu Cảnh Nhiên, nói.
“Cô nên cảm ơn bà ấy, bà ấy cũng đã âm thầm nhờ tôi giúp cô rời khỏi đây, vì thế không ngại dùng ly miêu hoán chúa, chỉ có điều bị tôi từ chối rồi.”
Liễu Cảnh Nhiên cảm động, cô ta nắm chặt tay Văn Xảo Như, cảm ơn nói. “Cảm ơn bà.”
“Văn Xảo Như, hóa ra là ả tiện nhân bà.”
Nghe được lời nói của Huỳnh Nhân, ánh mắt Văn Thành Nam đột nhiên trở nên dữ tợn, ông ta nhìn chằm chằm Văn Xảo Như.
“Chả trách tôi phát hiện phòng bà từng có người đến, lúc đó bà đang tính toán kế hoạch thả cô dâu đi phải không?”
Văn Xảo Như giật mình, nhiều năm bị ngược đãi và bạo lực gia đình đã khiến bà ta rất sợ Văn Thành Nam.
Ánh mắt Huỳnh Nhân trở nên lạnh lẽo.
“Những thành viên còn lại của nhà họ Văn, muốn giết hay chém, tùy ý các người.”
“Đánh mạnh vào cho tôi, không cần lưu tình, xảy ra chuyện gì tôi sẽ tự gánh.”
Ánh mắt Hạ Như Long lạnh lùng, phất tay một cái, rất nhiều vệ sĩ xông tới, đánh tới tấp mấy người trong nhà họ Văn.
Lục Bác Hàm thậm chí còn tự mình động thủ, túm tóc Văn Duy Thần ấn xuống đất, thủ đoạn vô cùng bạo lực đẫm máu.
Đây đều là những tên xã hội đen hàng đầu Giang Thành, đương nhiên không bị pháp luật ràng buộc, chỉ cần không xảy ra án mạng, bọn họ muốn làm gì thì làm.
Một lúc sau, mọi người trong nhà họ Văn bị đánh bầm dập mặt mũi.
Văn Thành Nam và Văn Duy Thần càng thê thảm hơn, mặt mũi đầy máu, thậm chí còn bị rụng mấy cái răng cửa.
Văn Xảo Như không đành lòng, bà ta kéo áo của Huỳnh Nhân, cầu xin.
“Cậu Huỳnh, tôi biết lúc này yêu cầu như thế là quá đáng lắm, nhưng tôi vẫn không đành lòng, cầu xin cậu, nó có kết cục như hôm nay là quả báo tội lỗi nó gây ra, nhưng có thể tha cho nó một mạng không?”
Thương thay tấm lòng cha mẹ, nhìn thấy nét mặt đau khổ của Văn Xảo Như, Huỳnh Nhân do dự một chút, gật đầu nói.
“Được, những gia tộc khác muốn xử lý anh ta thế nào, tôi không quản được, tôi giữ lại một mang cho anh ta là được rồi.”
“Cảm ơn cậu Huỳnh, cảm ơn cậu Huỳnh.”
Văn Xảo Như tràn đầy cảm kích, liên tục cảm ơn Huỳnh Nhân.
“Nhưng tôi không thể đảm bảo anh ta sẽ trở thành như thế nào, có thể bị đánh thành tàn phế, cũng có thể biến thành người thực vật.” Huỳnh Nhân nghiêm nghị nói.
Văn Xảo Như lắc đầu, rơm rớm nước mắt nói.
“Chỉ cần có thể cứu nó một mạng, tôi đã cảm thấy hài lòng rồi.”
Liễu Cảnh Nhiên ở một bên cũng cảm thấy rục rịch, Văn Duy Thần tuy xấu xa nhưng lại có một người mẹ yêu thương anh ta như vậy.
So sánh Liên Thúy Na, thì lại khác xa.
Đánh khoảng hai mươi phút, họ Lục, họ Hạ và các gia tộc khác mới chịu dừng tay.
Văn Duy Thần đã ngất đi, chân tay rã rời, nằm trên mặt đất bê bết máu.
Văn Xảo Như lập tức bổ nhào lên người Văn Duy Thần, ôm chầm lấy anh ta mà lặng lẽ lau nước mắt.
Lục Bác Hàm và Hạ Như Long cũng lạnh lùng nói.
“Chúng ta đi thôi.”
Nói xong, lập tức dẫn đám người kia rời đi.
Mấy người khách cũng lần lượt rời đi, hiện trường dần dần thưa thớt, chỉ còn lại mấy người nhà họ Văn, nhà họ Chu, Huỳnh Nhân, Liễu Phi Tuyết, Liễu Cảnh Nhiên.
“Chúng ta cũng trở về đi.”
Liễu Phi Tuyết nhìn Huỳnh Nhân và nói.
“Ừm.”
Huỳnh Nhân khẽ gật đầu, sau đó nhìn lại Liễu Cảnh Nhiên.
“Cô cũng về nhà đi.”
“Đứng lại… cho tôi.”
Đúng lúc này, giọng nói yếu ớt của Văn Thành Nam từ phía sau truyền đến.
“Ai cũng có thể đi, chỉ có các người không được đi.”
Huỳnh Nhân nhìn lại, chỉ thấy Văn Thành Nam đầu tóc rối bù đứng ở đó, vết máu bê bết đẫm cả gương mặt dữ tợn của ông ta.
“Ba, con sợ.”
Tiểu Như núp phía sau Huỳnh Nhân.
Huỳnh Nhân ôm Tiểu Như, vẻ mặt bình tĩnh.
“Nhà họ Văn của ông đã xong đời rồi, ông lấy cái gì mà giữ chúng tôi lại?”
“Lấy mạng cô ta.”
Văn Thành Nam đột nhiên chỉ vào Liễu Cảnh Nhiên cười lên điên cuồng.
“Trên tay cô ấy có một chiếc lắc tay bằng bom đặc biệt, chỉ cần cô ta bước ra khỏi nhà họ Văn một bước, hoặc là miễn cưỡng tháo nó ra, chiếc vòng sẽ phát nổ, khiến cô ta trở thành từng mảnh vụn.”