Mục lục
Chiến Thần Hắc Ám - Xa Tiễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước cửa lớn nhà họ Thiều, mọi thứ đều lặng ngắt như tờ.

Một đám quần chúng trợn mắt hốc mồm, hít sâu một hơi.

Huỳnh Nhân, kẻ bị mọi người cho rằng là một tên phế vật, nhưng cuối cùng người phải cuốn xéo ra ngoài lại là Hào Uy.

Vách tường khẽ nứt ra, tất cả bảo vệ của nhà họ Hào đều bị đánh cho gãy xương sườn, bị thương nặng, lâm vào hôn mê.

Còn Hào Uy thì như miếng nhân kẹp giữa hai chiếc bánh, cơ thể anh ta xuýt chút nữa đã bị kẹp cho bẹp dí.

Ai cũng chắc mẩm trong lòng, chỉ cần Lưu An mạnh tay thêm chút nữa, Hào Uy sẽ bị đá chết.

Anh ta dãy dụa, cố gắng đứng dậy, sắc mặt tái mét, vừa giận vừa sợ nhìn về phía Huỳnh Nhân.

“Anh…Anh dám gọi hộ vệ của anh làm xằng làm bậy trước mặt mọi người sao, đây là cửa lớn nhà họ Thiều đấy nhé.”

Huỳnh Nhân cười lạnh một tiếng

“Nhà họ Thiều thì sao chứ, tôi định san bằng tổ tiên nhà này đấy, bọn họ có thể làm gì được tôi nào?”

Từng câu, từng chữ thốt ra đều điên cuồng, bá đạo vô cùng, Hào Uy đờ người ra, Hoắc Thiên Quân và một đám người đại biểu của những nhà khác đều đồng thời ngớ người ra mà nhìn Huỳnh Nhân.

Trong ấn tượng của bọn họ, Huỳnh Nhân mà nhìn thấy nhà họ Thiều chẳng khác gì chuột thấy mèo, sao bây giờ anh lại không sợ chút nào vậy?

“Bọn tôi được nhà họ Thiều mời tới, anh mà dám làm gì nhà bọn họ, nhất định sẽ phải chết không toàn thây.”

Hào Uy lấy lại tinh thần, sắc mặt khi nhìn về phía Huỳnh Nhân trở nên ác độc vô cùng, sau đó lại nhìn sang phía Hoắc Thiên Quân.

“Anh Hoắc, anh còn chờ cái gì nữa, mau chế ngự cái tên vô dụng kia đi, tôi muốn anh ta phải chết!”

Hoắc Thiên Quân nghe vậy cũng khẽ gật gật đầu, sắc mặt trở nên âm trầm, khẽ quan sát Huỳnh Nhân.

“Tôi đã báo cho hiệp hội võ đạo rồi, không bao lâu nữa sẽ có cao thủ đến đây, anh cũng không nhảy nhót được lâu thêm nữa đâu.”

“Cần gì phải đợi mấy người cao thủ của hiệp hội võ đạo, anh chỉ cần phun một ngụm nước miếng thôi là có thể khiến cho tên này chết đuối rồi mà.”

Hào Uy không ngừng cười lạnh.

“Ba tôi cũng ở đây, người đứng đầu nhà họ Hoắc cũng vậy, đồng thời, cũng có rất nhiều gia chủ của những gia tộc lớn nhỏ đều được mời đến, anh ta lấy tư cách gì để có thể đấu với tôi.”

“Chuyện gì vậy? Ai dám làm loạn ở nhà họ Thiều?”

Bỗng nhiên, một tiếng thét tràn đầy tức giận vang lên, truyền vào tai mọi người, sau đó, ai nấy cũng đều nghe được tiếng bước chân dồn dập.

Thiều Nghiêm dẫn theo một đám bảo vệ hùng hổ lao tới.

Trông thấy Thiều Nghiêm đi ra, nụ cười trên gương mặt Hào Uy và Hoắc Thiên Quân càng thâm độc, chỉ vào Huỳnh Nhân mà nói.

“Thiều thiếu gia, chính là tên phế vật này đây, anh ta là kẻ đã làm loạn đánh người trước cửa nhà họ Thiều.”

Hoắc Thiên Quân cũng độc ác nói ra.

“Đừng nên tùy tiện bỏ qua cho anh ta, tốt nhất là nên đánh gãy luôn tay chân của anh ta, để quãng đời còn lại của anh ta phải đi làm một kẻ ăn xin thôi!”

Sau đó, Thiều Nghiêm nhìn kẻ đang tươi cười tủm tỉm nhìn anh ta là Huỳnh Nhân, đôi mắt lập tức giật giật vài cái, sự tức giận trên khuôn mặt biến mất không tăm hơi.

Hào Uy vẫn chưa nhận ra được thảm kịch sắp giáng lên đầu đến nơi, vẫn còn đắc ý vô cùng mà quan sát Huỳnh Nhân.

“Cậu chủ nhà họ Thiều đích thân ra mặt rồi, anh chết là cái chắc…”

Bốp…

Lời còn chưa nói hết, Thiều Nghiêm đã cho Hào Uy nguyên một bạt tai, giận không kiềm lại được.

“Cậu mau im miệng lại cho tôi.”

Soạt…

Trông thấy cảnh tượng này, sắc mặt đám quần chúng có chút kinh ngạc, Hào Uy mơ màng vô cùng.

“Thiều thiếu gia, anh đánh tôi làm gì, anh nên đánh anh ta mới đúng chứ?”

“Kẻ đáng để ông đây đánh chính là cậu đấy.”

Sắc mặt Thiều Nghiêm tức giận vô cùng, vừa tức vừa sợ mà mắng Hào Uy.

“Con mẹ nó, cậu đui sao, dám đắc tội cả anh Huỳnh, còn dám liên lụy đến ông đây cơ đấy, ông đây phải giết chết cậu mới phải.”

Nói xong, những cái bạt tai liên tiếp giáng xuống khuôn mặt Hào Uy.

Càng đánh, anh ta càng kinh ngạc, sợ hãi.

Sau khi đi theo bên cạnh Thiều Gia Nguyệt làm trợ lý, năng lực của Thiều Nghiêm ngày càng được trau dồi, cũng tiếp xúc với những tin tức mà bình thường không thể nghe được.

Dạo gần đây, Minh Châu không ngừng dậy sóng, đầu tiên là dược phẩm Hồng Thiên khủng hoảng, rồi công ty Long Đằng cũng đổi chủ. Mà những việc đó đều dính tới tên Huỳnh Nhân này, điều này càng khiến Thiều Nghiêm càng thêm chắc chắn về chuyện Huỳnh Nhân là một kẻ lớn mạnh vô cùng.

“Còn không mau xin lỗi anh Huỳnh.”

Đánh đủ rồi, Thiều Nghiêm khẽ nhắc Hào Uy.

Khuôn mặt Hào Uy sưng húp lên, nghe Thiều Nghiêm nói vậy, khẽ thót tim một cái.

Đối phương chỉ là một tên phế vật của dòng dõi nhỏ bé thôi mà, sao Thiều thiếu gia lại bảo anh ta xin lỗi?

“Nhanh lên.”

Thiều Nghiêm tức giận nói lón.

“Nếu như cậu còn không chịu xin lỗi, vậy thì người nhà họ Hào không cần tham gia buổi hội nghị tối nay nữa đâu.”

Bây giờ, Hào Uy mới sợ hãi, vội vàng chạy tới trước mặt Huỳnh Nhân, cúi đầu gập người nói.

“Anh Huỳnh, rất xin lỗi anh.”

Nếu như chuyện này khiến cho nhà họ Hào bị đuổi ra ngoài thì ba anh ta sẽ đánh chết anh ta mất.

“Khi về nhớ nói cho Hào Tinh Húc, nếu như không muốn nhà họ Hào bị diệt thì ngoan ngoãn một chút cho tôi!”

Vừa dứt lời, Huỳnh Nhân dẫn Lưu An tiếp tục đi vào nhà họ Thiều.

Tất cả gia chủ của các gia tộc khác đều thu lại sự khinh miệt ban đầu của mình, như có điều suy nghĩ mà đăm chiêu quan sát bóng lưng Huỳnh Nhân.

Người trẻ tuổi này, không tầm thường.

“Anh Huỳnh”

Thiều Nghiêm nhanh chân đuổi theo bên cạnh Huỳnh Nhân.

“Chờ một chút, anh không thể vào được!”

“Sao, anh cũng muốn ngăn cản tôi à?”

Sắc mặt Huỳnh Nhân lạnh lẽo, hỏi vặn.

“Không phải…”

Thiều Nghiêm kiêng kị nhìn Lưu An một chút, sau khi đã xác định được cô không để lộ chút sát ý nào, mới hạ giọng, nhẹ nhàng nói.

“Tối nay chị gái tôi sẽ tổ chức hội nghị kinh doanh ở đây, phần lớn công ty nổi danh và các gia tộc ở Minh Châu đều sẽ tới tham gia, công bố gia tộc hoặc công ty có thể trực tiếp hợp tác với nhà họ Thiều.”

Vẫn còn một nguyên nhân nữa mà Thiều Nghiêm không nói ra được, đó là bây giờ, anh ta đang là gián điệp cho cả hai người Huỳnh Nhân lẫn Thiều Gia Nguyệt, điều mà anh ta sợ nhất đó là hai người bọn họ đụng mặt nhau.

“Hóa ra là vậy.”

Huỳnh Nhân lâm vào trầm tư, sau đó cười cười.

“Vậy thì tôi càng muốn tham dự.”

Nói xong, anh nhanh chóng đi vào nhà họ Thiều.

“Anh Huỳnh, anh cứ như vậy thật sự khiến cho tôi rất khó xử đấy—”

Bỗng, Lưu An bất chợt quay đầu nhìn Thiều Nghiêm một cái.

Chỉ với một ánh mắt thôi, đã có thể dọa cho anh ta đứng đờ tại chỗ.

Dường như Huỳnh Nhân đã đoán ra được sự lo lắng của Thiều Nghiêm, quay đầu nhìn về phía anh ta cười cười.

“Cứ yên tâm đi, tôi sẽ không làm liên lụy anh đâu, chúng ta đâu có quan hệ gì đâu, đúng không?”

Nói xong, Huỳnh Nhân đưa cho anh ta một viên thuốc giải màu trắng.

Thiều Nghiêm nhận lấy, chợt cười khổ một tiếng, nói vậy cũng không sai.

Nhưng mà đêm nay, sẽ là lần gặp mặt đầu tiên của chị họ anh ta và Huỳnh Nhân, chuyện có thể nảy lửa như nào thì trong lòng anh ta không chắc.

Huỳnh Nhân dẫn theo Lưu An đi vào trong hội sảnh lớn của nhà họ Thiều, thân là một trong những đại hào môn của Minh Châu, nhà họ Thiềucũng phô trương vô cùng, bày biện, tổ chức một cuộc yến hội rất xa hoa, tráng lệ.

Toàn trường đã không còn ghế trống, khắp nơi đều có thể thấy được những đại biểu của những gia tộc và công ty nổi tiếng.

Huỳnh Nhân tùy tiện kiếm một chỗ ngồi xuống, Lưu An cũng thu lại sát ý lúc nãy, thanh nhã, đoan trang ngồi xuống bên cạnh Huỳnh Nhân.

Lúc sát ý của Lưu An không còn, cô ta chính là viên minh châu chói mắt trên yến tiệc, lấn át tất cả.

“Anh Huỳnh?”

Bỗng nhiên, sau lưng vang lên tiếng nói êm dịu.

Huỳnh Nhân nhìn lại, bắt gặp Lê Nguyệt Thiền mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen, bưng rượu đỏ, mặt mỉm cười đứng sau lưng anh.

“Cô Lê?”

Sắc mặt Huỳnh Nhân hơi mất tự nhiên trong nháy mắt.

“Sao cô lại ở đây?”

“Tổng giám đốc tập đoàn Thiều thị mời phần lớn công ty và gia tộc ở Minh Châu, tôi đến đại diện cho tập đoàn Lệ Tinh.”

Lúc này Huỳnh Nhân còn đang đắm chìm trong chuyện quá khứ nhưng Lê Nguyệt Thiền lại không hề nhắc đến chuyện đêm đó, thản nhiên cười nói.

“Tôi có thể ngồi ở đây được không?”

Huỳnh Nhân vội vàng đáp.

“Đương nhiên.”

“Cảm ơn.”

Lê Nguyệt Thiền ngồi xuống, giơ ly rượu lên với Huỳnh Nhân.

Huỳnh Nhân cũng nâng chén ra hiệu, cụng với Lê Nguyệt Thiền.

Tách tách…

Đúng lúc này, đèn flash chói mắt lóe lên ở phía sau, vang lên tiếng chụp ảnh.

Huỳnh Nhân và Lê Nguyệt Thiền quay đầu hoài nghi, Tôn Tuyết cầm điện thoại hùng hổ chạy đến từ một góc yến tiệc, chỉ vào Huỳnh Nhân và Lê Nguyệt Thiền nói.

“Lần này hai người không còn đường chối cãi nữa chứ? Bị tôi bắt gian tại chỗ… phó tổng công ty nổi danh nào đó lại vụng trộm bao nuôi trai bao, tin chắc rằng tiêu đề ngày mai sẽ rất thú vị đây.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK