Mục lục
Chiến Thần Hắc Ám - Xa Tiễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Huỳnh Nhân trêu tức nói xong, vẻ mặt chú Dương trở nên vô cùng u ám, mồ hôi như hạt đậu trượt xuống từ trên trán.

Mặc dù ông ta tự cao tự đại rằng mình mạnh, nhưng ông ta cũng không thể một mình đấu lại nhiều sát thủ như vậy được.

Nếu là mười mấy tên thì ông ta còn có thể liều mạng một lần, nhưng ở đây lại là hàng nghìn tên sát thủ.

Đây là khái niệm gì?

Chẳng khác nào Huỳnh Nhân đang trực tiếp gọi một binh đoàn sát thủ tới, mỗi người phun một ngụm nước miếng cũng có thể giết chết chú Dương.

Chú Dương chìm trong nỗi ngạc nhiên và sợ hãi. Trong lòng ông ta còn hơi run rẩy. Ông ta nghĩ muốn thủng đầu cũng không thể hình dung ra được vì sao lại xuất hiện nhiều sát thủ như vậy?

Nhìn cảnh tượng trước mặt, Lưu An cũng bật cười, đôi mắt đỏ rực chuyển thành màu máu.

Về phần Thẩm Thanh Vân thì lại bị dọa cho choáng váng. Cả đời này anh ta chưa bao giờ nhìn thấy nhiều sát thủ như vậy.

Nhất là khi tất cả mọi người đều có vẻ mặt u ám và hơi thở mạnh mẽ, giống như âm binh quỷ tướng vẫn luôn ẩn nấp xung quanh ngôi biệt thự này vậy.

“Huỳnh Nhân, cậu gọi nhiều sát thủ tới như vậy không sợ bị cấp trên phát hiện sao?”

Chú Dương nghiến răng nghiến lợi nói.

“Tập hợp một lúc ba nghìn sát thủ, đừng nói là nước Hạ mà cả thế giới này cũng sẽ bị cậu làm cho rung chuyển.”

Huỳnh Nhân cười khẽ.

“Ông yên tâm đi, bọn họ đều có giấy thông hành và có thân phận hợp pháp.”

“Hơn nữa…”

Huỳnh Nhân dừng lại một chút, dùng vẻ mặt trêu tức nhìn chú Dương.

“Ông cũng sắp chết đến nơi rồi. Người chết thì sẽ không để lộ bí mật.”

Chú Dương lập tức cứng cả người lại. Sao ông ta lại không nghe ra rằng Huỳnh Nhân đang chế nhạo mình chứ?

Lúc trước ông ta đã nói những lời này và mưu toan muốn giết hết những người ở đây. Kết quả là chỉ mới chớp mắt một cái, Huỳnh Nhân đã dùng chính những lời nói đó để đáp lại ông ta.

Giờ phút này, đám sát thủ đã bao vây toàn bộ biệt thự. Sát thủ đông đến nỗi phải kéo dài đến phía sau núi. Một con quạ đen bay qua kêu lên mấy tiếng quạ quạ, như đang chực chờ để áp giải ông ta xuống địa ngục.

Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là những sát thủ này đều có nguyên tắc của riêng mình và sẽ không bao giờ tụ tập với những tên sát thủ khác. Nhiều sát thủ tập trung lại một chỗ như vậy mà lại không hề tự giết lẫn nhau.

“Cậu ta chỉ là con rể của một gia đình bình thường. Còn các anh thì đều là những kẻ mạnh có máu mặt. Các anh cứ cam lòng nguyện ý bán mạng cho một kẻ vô dụng như thế này sao?”

Chú Dương quay đầu súng sang nhìn đám sát thủ và lớn giọng nói.

“Các anh giết người cũng chỉ vì tiền mà thôi. Nhanh chóng rời khỏi đây đi. Cậu ta cho các anh bao nhiêu thì tôi sẽ cho các anh gấp đôi số tiền đó.”

Tuy nhiên, tất cả sát thủ vẫn thờ ơ như cũ, thậm chí còn liếc nhìn chú Dương như nhìn một thằng ngu.

“Có vẻ như ông ta đã bị dồn đến bước đường cùng.”

Vẻ mặt Huỳnh Nhân bình tĩnh thản nhiên nói.

“Ông cho rằng nhiều sát thủ như vậy đều là do tôi gọi tới sao?”

“Chẳng nhẽ không phải sao?”

Mặc dù trong lòng chú Dương đang rất hoảng loạn nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh.

“Vì sao ba nghìn sát thủ này lại tới đây thì tôi nghĩ cậu Huỳnh đây hiểu rõ hơn ai hết chứ nhỉ.”

Những lời này vừa thốt ra, ánh mắt Chú Dương lập tức trở nên lạnh lẽo. Ông ta quay phắt về phía Thẩm Thanh Vân với vẻ mặt hung dữ.

“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này?”

Thẩm Thanh Vân sợ đến mức vẻ mặt tái nhợt, nói năng lộn xộn.

“Cái này… những tên sát thủ này đều tới đây để giết tôi.”

“Cái gì?”

Chú Dương sửng sốt, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, cuối cùng giọng nói của ông ta cũng trở nên ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi.

“Mấy ngày trước đột nhiên có sát thủ tới nhà họ Thẩm. Thẩm Bán Sơn suýt chút nữa đã bị giết hại. Chẳng lẽ những kẻ đó cũng là tới để giết cậu?”

“Đúng, đúng vậy.”

“Khốn kiếp.”

Chú Dương nổi giận ngay tại chỗ, dùng bàn tay tát mạnh vào đầu Thẩm Thanh Vân một tát như muốn đánh chết anh ta tại đây.

Thẩm Thanh Vân vội vàng ôm lấy đầu mình. Nhưng lúc ông ta dùng hết sức ra tay thì Huỳnh Nhân đã nhanh hơn một bước.

Huỳnh Nhân dùng tay ném ra một viên đá.

Phốc.

Trong phút chốc, hòn đá xuyên qua lòng bàn tay của chú Dương, giữa lòng bàn tay ông ta xuất hiện một lỗ máu trống rỗng.

“A.”

Ông ta ngay lập tức hét lên một tiếng thảm thiết và ôm chặt bàn tay của mình như đang phải chịu cơn đau dữ dội.

“Ở trước mặt tôi ông nghĩ ông có cơ hội ra tay sao?”

Vẻ mặt Huỳnh Nhân vẫn lạnh lùng như đã mất nhân tính.

Cả người chú Dương run lên, cuối cùng ánh mắt nhìn Huỳnh Nhân của ông ta cũng trở nên khiếp sợ.

“Cuối cùng nói cho ông biết một sự thật để ông được chết rõ ràng hơn một chút này.”

Huỳnh Nhân thờ ơ nói.

“Không phải tôi phát lệnh truy nã Thẩm Thanh Vân, mà là cô ta.”

Anh chỉ vào Lưu An phía sau, khóe miệng Lưu An cũng tràn đầy nụ cười lạnh lùng. Ánh mắt kia giống như là ánh mắt đứng trên cao nhìn xuống của kẻ thống trị.

Chú Dương cũng nhìn Lưu An, cơ thể càng ngày càng run mạnh.

“Không thể, không thể nào, cho dù cô ta có mạnh đến mấy đi chăng nữa cũng không thể gọi nhiều sát thủ đến như vậy được.”

“Trên đời này không có gì là không thể. Người đi theo tôi này chính là sát thủ số một thế giới đã lui khỏi giới sát thủ khi đang ở trên đỉnh cao sự nghiệp năm năm trước, Ám Dạ Quân Mẫu.”

Huỳnh Nhân từ trên cao nhìn xuống ông ta.

“Bây giờ ông còn cảm thấy cô ta không thể ra lệnh cho sát thủ trên toàn thế giới nữa không?”

“Không, không thể nào. Chuyện này không thể nào.”

Ánh mắt của chú Dương vô cùng hoảng sợ, đột nhiên ông ta hét lên như người bệnh tâm thần.

“Cô ta không thể nào là Ám Dạ Quân Mẫu được. Năm năm trước Ám Dạ Quân Mẫu đã chết rồi.”

Huỳnh Nhân thở dài một hơi đầy sâu kín. Lưu An cũng nhìn ông ta với ánh mắt thương hại.

Thật ra quá khứ của Lưu An trừ Huỳnh Nhân ra thì chú Dương là người thứ hai được biết. Nhưng anh cũng chỉ biết sau khi Lưu An ám sát anh thất bại mà thôi.

Chắc chắn ông ta đang cảm thấy nhiệm vụ của Lưu An đã thất bại nên đã bị tổ chức trừng phạt. Nhưng sự thật là Huỳnh Nhân đã cứu Lưu An và phá hủy sự lệ thuộc của Lưu An vào tổ chức.

Chỉ có điều, anh không muốn giải thích chuyện này. Có một số điều càng là sự thật thì lại càng khiến người ta khó tin.

Thấy Huỳnh Nhân không nói gì, chú Dương lại cười lớn.

“Thế nào, bị tôi vạch trần rồi sao? Cô ta hoàn toàn không phải Ám Dạ Quân Mẫu. Tin tức mà tôi nhận được là Ám Dạ Quân Mẫu đã chết, hahaha…”

Phịch phịch phịch.

Nhưng trong khoảnh khắc chú Dương đang cười lớn thì tất cả sát thủ ở bốn phương tám hướng đều đồng loạt quỳ xuống, như hàng vạn người đang quỳ lạy, cúi đầu trước Huỳnh Nhân và Lưu An.

Cảnh tượng này vô cùng ngoạn mục và hoành tráng. Tiếng cười điên cuồng của chú Dương cũng đột ngột dừng lại.

Chỉ thấy tất cả sát thủ ở đây đều đưa tay lên ngực, cúi đầu xuống đồng thanh hô lên:

“Tham kiến Quân Mẫu.”

“Tham kiến Quân Mẫu.”

“Tham kiến Quân Mẫu.”

“…”

Âm thanh giống như thét ra lửa, vang vọng hùng tráng chấn động cả đất trời.

Bọn họ đến từ khắp mọi nơi trên thế giới. Tất cả đều sử dụng ngôn ngữ mẹ đẻ của mình để hô lớn bốn chữ “tham kiến Quân Mẫu”.

Một màn này chấn động cả ánh mắt và linh hồn của chú Dương. Dưới thanh thế lớn như vậy, ông ta ngã ngồi ngay xuống đất.

Ám Dạ Quân Mẫu mới chỉ biến mất có năm năm, người đi theo cô ta vẫn còn rất nhiều. Trong giới sát thủ còn truyền nhau một câu nói… rằng không một ai có thể khiến sát thủ từ khắp mọi nơi trên thế giới đoàn kết một lòng. Nếu có thì người này chắc chắn là Ám Dạ Quân Mẫu.

Bây giờ, ba nghìn tên sát thủ cùng quỳ xuống, đồng thanh hô Quân Mẫu. Như vậy không còn nghi ngờ gì nữa, người phụ nữ với mái tóc đen và đôi mắt đỏ này là Ám Dạ Quân Mẫu.

Thấy một màn trước mắt, Lưu An rất xúc động, đôi mắt hoen đỏ.

Cô ta nhớ lại những năm tháng quá khứ huy hoàng.

Ngày xưa, cô ta lừng danh thiên hạ, cầm lưỡi dao sắc bén trong tay, vùng vẫy từ nam ra bắc, máu tươi nhuộm đỏ áo choàng, xương thịt chôn vùi dưới chân cô ta nhiều vô kể.

Ngày xưa, cô ta cũng từng đạp lên con đường xuống địa ngục. Lúc cái chết đang đến gần, có một người đàn ông cao lớn đã chìa tay kéo cô ta ra khỏi đó.

Từ đó về sau, thế giới này thiếu đi một sát thủ tên là Ám Dạ Quân Mẫu, lại có thêm một người trung thành đi theo Huỳnh Nhân tên là Lưu An.

Cô ta khẽ phất tay, tiếng hô đột ngột dừng lại.

Cô ta cười khẽ với các sát thủ rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

“Cảm ơn mọi người vì đã tới, nhưng tôi không phải Ám Dạ Quân Mẫu. Tôi là Lưu An.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK