Sau khi nhìn bọn Liên Thuý Na, Liễu Cảnh Nhiên và Liên Hồng Vân ngạo nghễ tự mãn rời đi, Liễu Nham ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Liễu Nham càng nghĩ càng thấy không hợp lẽ, tức thì ông ấy nhìn sang phía Huỳnh Nhân, hỏi.
“Huỳnh Nhân, sao con có thể tùy ý nói ra những lời khoác lác đó chứ. Đấy chẳng phải là cố ý làm ba bẽ mặt hay sao?”
Huỳnh Nhân hớp một ngụm nước.
“Ba à, ba cũng đã nói rồi đấy, thời gian gấp rút thì đương nhiên phải tranh thủ khởi công.”
“Nhưng mà lấy đâu ra thiết bị và công nhân chứ?”
“Chuyện này thì ba chớ lo, con tự có cách.”
Huỳnh Nhân một hơi uống sạch chén nước, khi thấy Liễu Nham vẫn cứ giữ chau mày lo lắng, anh đành an ủi thêm.
“Ba à, sao con có thể hại ba được cơ chứ? Con đã dám nói ra những lời kia thì chứng tỏ rằng con có đủ sức để làm… người thông minh sẽ không vấp ngã lại chỗ đã từng vấp ngã.”
Nghe vậy, Liễu Nham lập tức ngây ngẩn cả người, lời này đang ám chỉ mấy người Liên Thuý Na hả?
Huỳnh Nhân đã hoàn thành không ít những nhiệm vụ vốn cho là không thể làm được, ngay cả Liễu Nham cũng cảm thấy thân phận Huỳnh Nhân không tầm thường, thế mà bọn Liên Thuý Na, Liễu Cảnh Nhiên cứ cảm thấy anh là đồ vô dụng, thật đúng với câu nói: Ai coi Huỳnh Nhân là kẻ vô dụng thì chính kẻ đó mới thật sự là kẻ vô dụng.
“Ngày mai ba cứ đợi xem tuồng hay đi.”
Huỳnh Nhân hờ hững nở nụ cười, anh một hơi uống hết chén nước rồi xoay người rời đi.
Cổng công ty Áo Tân, La Bố và Lưu An đã đợi ở đấy từ lâu.
Dáng vẻ kính cẩn, ánh mắt nể sợ.
“Đều đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi chứ?” Huỳnh Nhân hỏi.
“Thưa cậu chủ, người đã sắp xếp xong rồi ạ.”
“Thưa ông chủ, trực thăng cũng đã chuẩn bị xong.”
“Rất tốt.”
Huỳnh Nhân nhoẻn miệng cười, sau đó hơi nhíu mắt, trên mặt lướt qua một vẻ lạnh lẽo.
“Nhà họ Liên, các người sẽ thích vở tuồng hay này cho xem…”
Tại nhà họ Liên.
Liên Thuý Na vừa quay về, Liên Truyền Quốc không kìm được mà lập tức hỏi ngay.
“Chuyện thế nào rồi, Liễu Nham có bán hạng mục không?”
Liên Thuý Na lắc đầu.
“Chưa bán, chồng con bướng vô cùng, dù nói thế nào cũng không chịu bán.”
“Sao chứ? Không bán ư?” Tức khắc, Liên Truyền Quốc nổi giận đùng đùng.
Nhưng Liên Thuý Na cười khì khì, bảo.
“Ba khoang hãy sốt ruột. Tuy ông ta không bán, nhưng ngày mai, chúng ta sẽ lấy được hạng mục này một cách miễn phí thôi.”
Liên Truyền Quốc vốn đang nổi giận lập tức nguôi giận, ông ta kinh ngạc nhìn Liên Thuý Na.
“Ý con là sao?”
Nét cười trên mặt Liên Thuý Na càng thêm vẻ bí ẩn, Liên Truyền Quốc sốt sắng không thể kiên nhẫn thêm mà thúc giục hỏi.
“Giờ đã là lúc nào rồi mà còn úp úp mở mở, còn không nói ra nhanh.”
Liên Thuý Na phì cười nói.
“Còn không phải là tên vô dụng bị bẫy vào hố.”
“Huỳnh Nhân?”
Liên Truyền Quốc trưng ra biểu cảm kì quặc. Thoáng chốc bàng hoàng, ông ta nhớ lại ánh mắt lạnh lùng đến cùng cực kia mà lạnh sống lưng.
Ông ta không hiểu được, một thanh niên mà ngay cả ông ta cũng không nhìn thấu được, nhưng cớ sao qua miệng Liên Thuý Na và Liễu Cảnh Nhiên lại thành ra “tên vô dụng”, “kẻ sao chổi”.
“Vâng.”
Liễu Cảnh Nhiên ở một bên thì cười ngọt ngào, nói.
“Tên vô dụng đó ấy hả, anh ấy lại giúp chúng ta một việc lớn. Anh ta thế mà dám khoác lác nói ngày mai nhà máy nhà họ Liễu sẽ khởi công, còn chào đón cả nhà họ Liên chúng ta đến tham quan nữa.”
“Ngày mai là khởi công được rồi à? Sao có thể như vậy chứ! Rõ ràng là tôi đã cho người đập sạch nhà máy của nó rồi mà, công nhân cũng đều bị đuổi đi hết rồi, nó lấy cái gì mà khởi công cơ?”
Lúc này, Liên Thần Nghiêu đang chống gậy thay đổi sắc mặt, cất giọng thét lên.
Từ khi bị Liên Truyền Quốc đánh gãy một chân, tính tình Liên Thần Nghiêu đã trở nên hung hăng ngang ngược. Gió thổi lay ngọn cỏ thôi cũng làm cho tâm trạng anh ta trở nên kích động.
Liên Truyền Quốc dửng dưng đưa mắt liếc hắn ta, quát.
“Câm mồm, nghe Cảnh Nhiên nói tiếp đi!”
“…”
Liên Thần Nghiêu nín thinh, nhưng trong mắt lóe lên sự độc ác mịt mù.
Liễu Cảnh Nhiên tiếp tục cười nói.
“Ông ngoại này, sự thật hệt như lời anh Thần Nghiêu nói, nhà máy của ba cháu chẳng có gì cả. Đừng nói là ngày mai, cho dù cho ông ấy thêm một tháng nữa thì cũng không khởi công nổi đâu.”
“Mẹ và tên vô dụng đó đã thỏa thuận với nhau rồi. Ngày mai cả nhà họ Liên sẽ đi tham quan nhà máy. Nếu ngày mai bọn họ không thể khởi công, thì hạng mục hợp tác với tập đoàn Lệ Tinh sẽ lọt vào tay chúng ta. Mọi người nói thử xem, đây có phải là chuyện dốc sức thì như dã tràng se cát biển đông, còn buông lơi thì như tự dưng có kẻ đem phần đến cho hay không?”
“Ha ha, tên vô dụng đó ai cho nó dũng khí để nói ra những lời đó?”
“Vẫn là Thuý Na lợi hại, khiến tên ở rể đó phải cúi mình nể sợ.”
Mấy người nhà họ Liên khi nghe Liễu Cảnh Nhiên nói thế cũng lần lượt hùa theo nói lời tâng bốc Liên Thuý Na.
Một ý nghĩ cũng lóe lên trong mắt Liên Truyền Quốc, ông ta kích động nắm lấy tay Liễu Cảnh Nhiên, hỏi.
“Thật sự là nó đã nói thế sao?”
“Còn giả làm sao được hả ông?”
Liễu Cảnh Nhiên đắc ý nói.
“Con thấy anh ta biết mình không thể làm được nên mới mẻ lại thêm sứt vào.”
Liên Truyền Quốc lại nhíu chặt mày, lòng vẫn băn khoăn.
“Nó tự tin như thế liệu có phải nó có thế lực nào không?”
“Nó thì có thể có thế lực gì cơ chứ?”
Liên Thuý Na cười khẩy, nói.
“Chẳng qua là nó quen biết được mấy đứa bạn có tài cán mà thôi, bạn bè thì không thể lúc nào cũng giúp nó được, nên con dám cá rằng ngày mai nó sẽ chẳng thể nào khởi công được!”
Liên Truyền Quốc nghe xong cũng chợt nhẹ lòng, không nghĩ nhiều nữa.
“Nhưng mà ba này, ba phải chú ý một chút đấy.”
Liên Thuý Na lại nói.
“Hiện giờ trong tay ông ta đang nắm tám trăm tám ngàn vạn tiền tài trợ, còn có đoàn nhân viên tài vụ quản lí tài chính của tập đoàn Lệ Tinh nữa. Đây là một số tiền không nhỏ, nếu Huỳnh Nhân để Liễu Nham dùng số tiền đó để tuyển người thì…”
Liên Truyền Quốc gật đầu, ánh mắt chuyển sang dữ tợn.
“Lập tức đi dặn dò công nhân của tất cả các ngành đều không được vào công ty Áo Tân làm việc! Ở Minh Châu này thì nhà họ Liên vẫn còn năng lực để làm chút chuyện nhỏ này.”
Liên Thuý Na thoáng chốc hớn hở, nói.
“Cứ đà này thì sẽ không có sai sót nào.”
“Truyền lệnh xuống, tập hợp tất cả người họ Liên của chúng ta lại, tám giờ sáng mai cùng nhau đến công ty Áo Tân!”
Liên Truyền Quốc vung tay, mặt mày hồng hào ra lệnh.
“Vâng thưa ông chủ!”
Tất cả những người trong dòng chính vội trả lời.
Nhà họ Liên cười nói không ngớt, yên lặng chờ ngày mai đến.
Sáng hôm sau, cả nhà họ Liên không thiếu một người, hừng hực khí thế đến công ty Áo Tân.
Lúc bọn họ đến nơi, Huỳnh Nhân và Liễu Nham đã có mặt, hai người họ đang đứng trên công trường trống không.
“Huỳnh Nhân, khởi công mà anh nói ở đâu thế?”
Liên Thuý Na vừa bước xuống xe đã hùng hổ tiến về trước, bà ta đưa mắt nhìn bốn phía, khi thấy cả nhà máy không có nổi một cái thiết bị nào thì cười giễu cợt.
“Đây là ‘khởi công’ mà anh đã nói đó sao? Hay là tôi không hiểu hai từ ‘khởi công’ của anh nhỉ?”
“Ha ha ha…”
Câu nói vừa thốt ra, cả nhà họ Liên đều không nhịn được mà cười phá lên.
“Huỳnh Nhân này, một mình anh mất mặt thôi đã đành, sao còn kéo ba tôi vào mất mặt chung nữa vậy?”
Liễu Cảnh Nhiên chẳng nể nang gì nói.
“Anh nhìn xem, chẳng có lấy một bóng người trong nhà máy, thì khởi công thế nào? Tôi thấy anh là đang tự rước nhục vào thân đấy!”
“Khụ khụ.”
Đúng lúc này, Liên Truyền Quốc bước đến trước mặt Liễu Nham, vội ho một cái rồi nói.
“Liễu Nham à, mọi người đều là người một nhà cả, con không cần phải ầm ĩ lên thế đâu, chúng ta cũng chỉ là có ý muốn giúp con mà thôi.”
Ông ta dừng lại một chút rồi lại chỉ vào công ty Áo Tân đã bị đập tan nát.
“Con nhìn công ty con xem, chẳng có công nhân, cũng chẳng có thiết bị, cơ mà những thứ đó thì nhà họ Liên chúng ta đều có cả. Phù sa không chảy ruộng ngoài, hạng mục này giao cho chúng ta đi, chúng ta sẽ không để con chịu thiệt đâu, con thấy đúng không?”
Liễu Nham im lặng chẳng nói chẳng rằng nhìn về phía Huỳnh Nhân.
Từ sáng sớm Huỳnh Nhân đã bảo ông đứng đợi ở khoảng đất trống này rồi nói rằng chút nữa sẽ có người đến, nhưng ông ấy đã đợi một hồi lâu rồi cũng chẳng thấy bóng người nào đến cả, chính bản thân ông cũng bắt đầu nghi ngờ.
Huỳnh Nhân vẫn cứ điềm tĩnh, biểu cảm bình thản, thản nhiên trả lời.
“Sắp có người đến rồi, chút nữa các người sẽ thấy thôi.”
“Những lời bốc phét đã sắp bị vạch trần rồi mà vẫn còn không thừa nhận à?”
Liễu Cảnh Nhiên nhìn Huỳnh Nhân bằng ánh mắt khinh miệt, nói.
“Khởi công vào hôm nay là chuyện không thể nào. Anh biết điều thì mau giao hạng mục cho chúng tôi thì chúng tôi sẽ niệm tình trước kia mà chia cho mấy người mấy chục vạn.”
Lúc này, Liên Thuý Na cản Liễu Cảnh Nhiên lại, ra hiệu để cô ta đừng hùng hổ dọa người nữa.
Sau đó bà ta nhìn Huỳnh Nhân nói.
“Chúng tôi đã đến xem các người “khởi công” như đã hẹn, nhưng bao giờ thì công nhân đến, chẳng lẽ nếu họ mãi không đến thì chúng tôi cũng phải chờ cậu mãi hay sao?”
“Chúng tôi đều rất bận, thời gian rất quý giá đấy, không thể phí thời gian ở đây với cậu đâu.”
Những người khác trong nhà họ Liên cũng đồng thanh hùa theo, thật ra là bọn họ cố tình thôi, vì họ sớm đã biết Huỳnh Nhân không thể tuyển người công nhân được, họ đang muốn đánh vào mặt người ta thôi.
Bọn họ muốn xem bộ dạng mất mặt của Huỳnh Nhân khi không thể ứng phó tình huống này.
Thế nhưng Huỳnh Nhân lại chẳng hề có sự giác ngộ cảm giác đó, anh liếc nhìn đồng hồ, thật tình nói.
“Sắp rồi đấy, ba phút nữa.”
Thế là Liên Thuý Na cười càng giòn giã hơn.
“Được thôi, tôi sẽ đợi cậu thêm ba phút nữa. Nếu hết ba phút mà các người vẫn chưa thể khởi công thì hạng mục này sẽ phải giao cho nhà họ Liên chúng tôi làm đấy.”
“Đương nhiên.” Huỳnh Nhân mỉm cười.
Chẳng mấy chốc ba phút đã trôi qua, nhưng vẫn chẳng thấy một bóng người.
Liên Thuý Na cười khinh, bà ta đến trước mặt Huỳnh Nhân, nói.’“Đã hết ba phút rồi, các người vẫn không thể khởi công, còn không mau đưa hạng mục ra đây…”
Ầm ầm ầm…
Liên Thuý Na chưa nói hết câu, trên trời đã vang lên một loạt tiếng động ầm ĩ.
Một cái bóng to lớn đang bao phủ lại đây.
Mọi người vô thức ngước đầu nhìn lên, tức thì ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy một chiếc máy bay đang dừng ngay trên đầu bọn họ.