Vô tri vô giác ký kết hợp đồng chuyển nhượng công ty, đại biểu Thiều Hải Hà lấy công ty Long Đằng ra để rao bán.
Sau khi ký kết thành công, Thiều Hải Hà vẫn còn đắm chìm trong cú sốc do Lưu An mang đến, vẫn chưa thể thoát ra.
Anh ta suy nghĩ đến vỡ cả đầu, nhưng mà vẫn không thể hình dung được rốt cuộc Lưu An có lai lịch như nào, không những có thẻ vàng Thụy Sĩ mà còn có cả thẻ của hội Khô Lâu…
Tại sao một người phụ nữ có lai lịch khá lớn như vậy mà lại đi làm vệ sĩ cho cái thằng rác rưởi kia?
Hai mắt Thiều Hải Hà đục ngầu, tỏ vẻ mờ mịt như không còn biết mình là ai.
Lưu An vừa nhìn thoáng qua đã biết Thiều Hải Hà đang nghĩ gì, sự khinh thường trong mắt cô ta càng trở nên mãnh liệt hơn.
Chắc chắn là anh ta đang cho rằng hai tấm thẻ này là của cô ta.
Nhưng thực chất, hai tấm thẻ này không phải của cô ta, mà là của thiếu chủ.
Thẻ vàng do ngài Thương Si tặng cho thiếu chủ, còn thẻ đen là do đích thân nữ hoàng hội trưởng của hội Khô Lâu gửi tặng như một ngoại lệ để bày tỏ lòng biết ơn của cô ta đối với thiếu chủ.
Đấy là ngọn nguồn bắt đầu về câu chuyện của hai người họ, nhưng nếu mà nói sâu xa hơn thì có thể coi đó như là vật đính ước cho một cuộc tình đơn phương vậy.
Nhưng mà, từ khi thiếu chủ xuất ngũ quay trở về Trung Quốc, liên lạc giữa hai người càng ngày càng ít đi.
Huỳnh Nhân cất bản hợp đồng đi, liếc nhìn Thiều Hải Hà một cái, nói.
“Hình như anh vẫn còn quên cái gì thì phải?”
Thiều Hải Hà tức đến đỏ cả mắt, giận dữ nói.
“Tôi đã trả công ty Long Đằng lại cho anh rồi, anh còn muốn cái gì nữa?”
“Vẫn còn hợp đồng thỏa thuận chuyển nhượng công ty Áo Tân”
Huỳnh Nhân nói.
“Kể từ khi anh lấy danh nghĩa công ty Long Đằng để thu mua lại công ty Áo Tân, thì công ty Áo Tân đã trở thành một chi nhánh của công ty của Long Đằng rồi. Bây giờ tôi mua lại toàn bộ công ty Long Đằng, dựa theo điều khoản đã ký kết, công ty Áo Tân cũng sẽ thuộc về tôi”
“Mày…”
Hai con mắt của Thiều Hải Hà trợn to, tức giận đến nỗi hít thở không thông.
Phải đến tận giây phút này, anh ta mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trả thù.
Huỳnh Nhân đang trả thù việc anh ta đã ác ý mua lại công ty Áo Tân, ăn miếng trả miếng, bắt chước làm lại đúng việc anh ta đã từng làm để trả thù, trực tiếp thẳng tay mua lại công ty Long Đằng.
Cho dù trong lòng kêu gào ầm ĩ không muốn, Thiều Hải Hà vẫn buộc phải chuyển nhượng công ty Áo Tân cho Huỳnh Nhân.
Ai bảo do anh ta không lấy danh nghĩa riêng ra để mua nó?
Lần này giao dịch, Thiều Hải Hà không những không có được công ty Áo Tân, mà còn buộc phải vứt bỏ công ty Long Đằng.
“Nếu em họ của anh phát hiện ra thành tựu hôm nay của anh, tôi cá là cô ta chắc chắn sẽ “đối xử rất tốt” với anh đấy”
Sau khi giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, Huỳnh Nhân dửng dưng bỏ lại một câu như vậy, rồi rời khỏi công ty Long Đằng.
Trong lúc thang máy đi xuống, Huỳnh Nhân hờ hững hỏi.
“Công ty Long Đằng đã lấy lại được, thế còn công ty dược phẩm Hồng Thiên bên kia thì sao?”
Lưu An mỉm cười.
“Thiếu chủ, xin anh cứ yên tâm, Diệp Thường Phong không thoát khỏi liên quan, La Bố đã tổ chức cuộc họp thành viên, lên kế hoạch để trừng phạt Diệp Thường Phong.
“Trong ngày hôm nay thôi, công ty dược phẩm Hồng Thiên sẽ không còn tồn tại nữa!”
“Cuộc họp thành viên à…”
Huỳnh Nhân cân nhắc một lúc, sau đó cười nhạt.
“Đi thôi, đi để còn quan sát”
“Vâng!”
…
Mười phút sau, Lưu An lái xe đến bãi đậu xe ngầm của tòa nhà Đại Thương, đi với Huỳnh Nhân đến cạnh cửa.
Kẽo kẹt…
Một chiếc Mercedes-Benz màu đen dừng lại ở trước mặt hai người, cửa xe mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest, đi giày da bước xuống.
Ngay sau khi xuống xe, anh ta vội vã đi tới cửa chính.
Đó là con trai của Diệp Thường Phong, Diệp Dạ Nguyệt.
Huỳnh Nhân khẽ nheo mắt, cười nói.
“Tào Tháo chưa tới, nhưng con trai Tào Tháo thì lại đến trước rồi”
Lưu An tỏ vẻ thờ ơ.
“Con trai Diệp Thường Phong thì đã sao, tòa nhà Đại Thương, không phải cứ có quan hệ người thân là sẽ được vào”
Đúng thế, Diệp Dạ Nguyệt vừa định đi vào, một nhân viên an ninh mạnh mẽ ngăn anh ta lại với vẻ mặt lạnh lùng.
“Đứng lại, anh định làm gì!”
Nhìn thấy một nhân viên an ninh dám ngăn cản mình, Diệp Dạ Nguyệt lập tức nổi giận.
“Ba tôi là thành viên trung cấp của thương hội Hồng Ưng, anh dám chặn đường tôi?”
“Xin lỗi anh, nhưng cho dù là người nhà của hội viên thì cũng không được đi vào”
Nhân viên an ninh vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng, nói.
“Đây là thương hội Hồng Ưng, chi nhánh của khu vực Minh Châu, chỉ có thành viên của thương hội và khách hàng mới có thể vào”
Khách hàng ở đây đương nhiên là đề cập đến những nhân vật tai to mặt lớn từ mọi tầng lớp trong xã hội, một tên thiếu gia ăn chơi trác táng như Diệp Dạ Nguyệt đương nhiên không được liệt vào danh sách đó.
Ngay lập tức, Diệp Dạ Nguyệt nóng nảy, vội vàng nói.
“Ba tôi thật sự là Diệp Thường Phong, tôi đang tìm ông ấy có việc gấp”
Anh ta đã thấy trên mạng đang đưa tin về sự thật của vụ án 316, dưới tầng của công ty dược phẩm Hồng Thiên bây giờ một đống phóng viên chen nhau chật ních, vây kín đến nỗi nước cũng không lọt qua nổi, anh ta mới vội vàng đến đây để hỏi Diệp Thường Phong bây giờ rốt cuộc nên làm gì.
“Anh muốn đi vào cũng được, gọi ngài Diệp xuống đón anh”
Nhưng mà, nhân viên an ninh nhất quyết không cho anh ta đi vào.
Diệp Dạ Nguyệt không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành phải lấy điện thoại di động ra gọi cho Diệp Thường Phong, thế nhưng anh ta chỉ nhận lại được tin nhắn thông báo là “Số điện thoại bạn gọi đã bị tắt máy”.
Cuộc họp đại hội thành viên của thương hội Hồng Ưng yêu cầu tất cả các thành viên tắt điện thoại di động.
Sắc mặt Diệp Dạ Nguyệt nhăn nhó khó nhìn, anh ta nhanh chóng nói với nhân viên an ninh.
“Bố tôi đang họp ở trên, ông ấy không thể nghe điện thoại, anh cứ cho tôi vào đi…”
Nhân viên an ninh chế giễu cười khẩy: “Đến điện thoại cũng không liên lạc được, mà dám xưng bậy xưng bạ là con trai của Diệp Thường Phong, cái cớ này của anh, tôi gặp nhiều rồi!”
“Tôi thật sự là con trai của Diệp Thường Phong!” Diệp Dạ Nguyệt tức giận hét to.
Huỳnh Nhân và Lưu An nhìn thấy vậy, lắc đầu một cái, sau đó đi qua Diệp Dạ Nguyệt.
“Huỳnh Nhân! Sao anh lại ở đây, đồ rác rưởi?”
Diệp Dạ Nguyệt nhìn thấy Huỳnh Nhân, hai mắt trợn tròn không thể tin nổi.
Anh ta là con trai của Diệp Thường Phong mà không thể đi vào, Huỳnh Nhân chỉ là một tên ăn hại không được gia nhập vào dòng họ, anh ta dựa vào cái gì mà được đi vào?
“Ngài Huỳnh!”
Khi nhân viên an ninh nhìn thấy Huỳnh Nhân, anh ta lập tức cúi đầu chín mươi độ, còn không quên gọi thêm những nhân viên an ninh khác ra.
Trong nháy mắt, khoảng chừng hai mươi nhân viên an ninh được đào tạo bài bản và hùng hậu chia ra đứng thành hai hàng, kính cẩn chào hỏi.
“Kính chào ngài Huỳnh”
Tiếng chào như sấm, đinh tai nhức óc.
Ngày trước, khi lần đầu tiên Huỳnh Nhân đến tòa nhà Đại Thương, ngài La, người phụ trách thương hội Hồng Ưng, đi cùng với Mã Bách Điền, người giàu có nhất ở Minh Châu, và một thành viên của thương hội, Thiên Việt Bân, cùng với rất nhiều nhân vật có mặt mũi đích thân ra cửa tiếp đón!
Mặc dù bọn họ không biết thân phận thật của ngài Huỳnh là gì, nhưng họ biết chắc rằng thân phận của ngài Huỳnh không hề tầm thường.
Cảnh tượng này khiến cho Diệp Dạ Nguyệt càng thêm choáng váng, ngơ người ra nhìn.
Bọn họ gọi Huỳnh Nhân là gì?
Ngài Huỳnh?
Diệp Dạ Nguyệt cảm thấy tam quan của mình đã hoàn toàn sụp đổ.
Ba giây sau, hai gò má của anh ta lập tức xanh mét, đối xử bất bình đẳng mạnh mẽ như thế, tạo cho anh ta cảm giác chênh lệch rất lớn.
“Các người mắt mù hết cả đám à? Tôi là con trai của Diệp Thường Phong, các người không cho tôi vào, thằng kia chỉ là tên rác rưởi ăn hại của nhà họ Liễu hạng ba thôi, thế mà các người gọi nó là ngài?”
“Câm miệng lại cho tôi!”
Nhân viên an ninh vừa lên tiếng là người đứng đầu của tất cả an ninh ở đây, anh ta nhìn Diệp Dạ Nguyệt bằng ánh mắt lạnh lùng, trong giọng nói ẩn chứa sự chán ghét, ác ý.
“Nếu anh còn nói xấu ngài Huỳnh thêm một câu nữa, tôi sẽ đập rụng từng cái răng một của anh đấy!”
Không chỉ một mình anh ta, các nhân viên an ninh khác cũng lạnh lùng nhìn Diệp Dạ Nguyệt, ánh mắt giống như đang nhìn một người chết.
Diệp Dạ Nguyệt giật mình, sợ mất mật, nhưng chỉ ngay sau đó thôi, anh ta tỏ vẻ như đã hiểu ra điều gì đó.
“Tôi biết rồi, chắc chắn là các người đã thu lợi ích gì của anh ta, dám đưa hối lộ trước mặt mọi người, tôi sẽ nói cho bố tôi biết chuyện này, đuổi hết các người đi!”
Bốp…
Ánh mắt của một nhân viên an ninh run lên, mạnh mẽ bước một bước, xông đến ngay trước mặt Diệp Dạ Nguyệt, ra tay tát một cái thật nặng lên mặt của anh ta.
Bất kì ai muốn được làm an ninh trong chi nhánh của thương hội Hồng Ưng, ít nhất cũng phải là một cựu quân nhân đã giải ngũ.
Vừa tát một cái, máu thịt văng tung tóe, hai cái răng lung lay chảy đầy máu gắng gượng trụ lại.
Tát xong, nhân viên an ninh bước đến trước mặt Huỳnh Nhân, cúi đầu.
“Ngài Huỳnh, để ngài bị giật mình rồi, cứ để chúng tôi giải quyết anh ta cho ngài”
Huỳnh Nhân thờ ơ gật đầu, ấn thang máy đi lên tầng cao nhất.
“Đánh đi!”
“Các người muốn làm gì, tôi là con trai của Diệp Thường Phong đấy!”
“A!”
Không lâu sau, ngoài cổng bỗng vang lên tiếng hét thảm thiết như lợn bị chọc tiết của Diệp Dạ Nguyệt.
Anh ta bị bảy, tám nhân viên an ninh vây quanh, đánh đập dã man.
Mặc dù anh ta bị đánh cho sưng tím mặt mũi, nhưng vẫn cố vươn ánh mắt oán hận hét lên với Huỳnh Nhân.
“Huỳnh Nhân, anh chết chắc, bố tôi là Diệp Thường Phong, chờ khi nào ông ấy kết thúc cuộc họp, xem ông ấy sẽ đối xử anh như nào!”
Từ đầu đến cuối, Huỳnh Nhân không thèm ngoảnh đầu lại nhìn.
Người đáng thương ắt sẽ có chỗ đáng giận, anh ta cứ một mực cậy danh bố mình, mà có lẽ vẫn chưa biết rằng, người mà anh ta luôn dựa vào, sau cuộc họp hôm nay, ông ta e cũng sắp phải gục ngã…