Màn đêm bao phủ đại dương đen kịt, lằn ranh giữa bầu trời và đại dương có vẻ mơ hồ và hỗn độn. Sương mù nặng nề bồng bềnh trên mặt biển, im hơi lặng tiếng nhuộm mọi thứ thành màu xám đen xa xôi.
Một số hơi thở bị che đậy, ca nô toàn thân đen kịt đang chạy trong sương mù dày đặc, gần như hòa làm một thể với bóng đêm.
Sóng lớn vỡ ra, đập vào đầu ca nô, nhưng lại không có giọt nước nào rơi xuống trên boong thuyền, ngược lại như đã va phải một vách tường không khí vô hình, trực tiếp bị cản ở bên ngoài.
Trên boong thuyền, có mấy người mặc trang phục lính đánh thuê đang đứng.
“Đội trưởng, lời bên kia nói thật sự tin được chứ?” Trên mặt một người trong số đó hiện lên vẻ nghi ngờ.
Lính đánh thuê cầm đầu cười xùy một tiếng, lạnh lùng nói: “Đương nhiên không thể tin.”
Gã gãi chòm râu của mình, nói: “Đám bệnh tâm thần kia cứ lải nhải thần linh gì đó, có quỷ mới biết rốt cuộc đám điên đó đang nghĩ cái gì.”
“Vậy…”
“Cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.” Đội trưởng lính đánh thuê nheo mắt lại: “Dẫu sao những thứ đám điên kia biết quả thực không ít.”
Triệu hoán trận có thể thông qua huyết tế để triệu hoán rồng lần trước chính là đến từ tay đám tâm thần đó.
Đội viên lính đánh thuê giương mắt, nhìn đại dương ướt đẫm đen như mực ở phía xa xa, cảm xúc dưới đáy mắt hơi dao động:
“Nhưng… Mục Hành cũng ở đó mà? Trong tình huống này lại đi đối đầu với hắn, e rằng chúng ta rất khó —”
Đội trưởng lính đánh thuê nheo mắt lại:
“Kết quả lần trước chúng ta triệu hoán Cự Long mày cũng thấy rồi đấy, nếu không có vũ khí thích hợp, chúng ta căn bản không có cách nào tạo ra thương tổn cho Cự Long… Chỉ chênh lệch thực lực thôi cũng đã rất xa rồi.”
“Việc này… đúng vậy.” Trên mặt đội viên lộ ra vẻ ngưng trọng.
Lần trước ở khu Ewen, bọn họ gần như nguyên khí đại thương, rất nhiều tiểu đội bị diệt toàn quân, căn cơ thành lập nhiều năm ở khu Ewen bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, bọn gã đành phải lùi về đại bản doanh ở đặc khu Roth.
Tuy họ đã mang đi tài bảo ở hội đấu giá của Cự Long, nhưng trước khi giết chết Cự Long, số tài bảo này vô cùng nguy hiểm, không thể động vào.
Đây là lần thất bại thê thảm đầu tiên.
Tất cả lính đánh thuê từng đối mặt với Cự Long, không người nào còn sống.
Điều này khiến các lính đánh thuê khác ý thức được lúc trước bọn gã đã ngạo mạn và khinh suất đến cỡ nào.
Suy nghĩ bị lợi ích che mờ cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Đó chính là Cự Long.
Là sinh vật khủng bố mang đến bóng đen và ác mộng từ hơn vạn năm trước cho toàn bộ đại lục. Dù đặt trong loài huyễn tưởng thì vẫn là một sự tồn tại đáng sợ.
Mà dưới sự cường đại mang tính áp đảo đấy, kế hoạch đơn sơ vụng về trước kia của bọn gã không chịu nổi một đòn.
Muốn giết rồng, chỉ triệu hoán trận thôi là chưa đủ.
Mà ngay tại thời điểm này, bọn gã nhận được một tin tức rất tồi tệ từ chỗ đám người điên kia.
Thực lực của Cự Long đang khôi phục một cách nhanh chóng.
Nói cách khác… Cự Long bọn gã từng gặp lúc trước, đó thậm chí còn chẳng phải là trạng thái mạnh nhất của nó.
Điều này khiến đám lính đánh thuê lập tức trở nên khẩn trương.
Bọn gã nhất định phải giết được Cự Long trước khi thực lực của nó hoàn toàn khôi phục. Bằng không, bọn gã sẽ mất đi tất cả phần thắng.
Dựa vào tin tức từ đám bệnh tâm thần kia, trên thế giới này chỉ có duy nhất một vũ khí có thể giết chết Cự Long, nó đang nằm trong tay Mục Hành.
Tuy hành động lần này cực kì nguy hiểm, nhưng lại là phương pháp duy nhất.
“Nếu chúng ta thật sự cướp được, vậy sau đó sẽ làm gì?”
Đội viên lính đánh thuê hỏi.
“Lại thiết lập một triệu hoán trận nữa sao?”
“Rất tiếc, cách đó không thể thực hiện nữa.” Trên mặt đội trưởng lính đánh thuê lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.
Lần trước, nguyên nhân chủ yếu bọn gã có thể bố trí được huyết tế là vì bọn gã nhận được sự ủng hộ của cao tầng khu Ewen.
Khu Ewen nằm ở vùng xa xôi, cách xa trung ương, quyền hạn cục quản lí không lớn. Mà quan trọng nhất là đám cao tầng kia gấp rút muốn tiêu diệt Cự Long, để bảo đảm chính mình có thể giữ được tài bảo đã trộm của nó.
Thế nhưng, đặc khu Roth thì không giống vậy. Cao tầng ở đặc khu Roth không có ham muốn đó, đặc khu Roth cũng không cách khu trung ương quá xa.
Mất đi sự ủng hộ mạnh mẽ của cao tầng địa phương, muốn tiến hành huyết tế dưới mí mắt của cục quản lí gần như là một nhiệm vụ bất khả thi.
Càng đừng nhắc đến cuộc chiến bọn gã đã phải trải qua ở khu Ewen. Cuộc chiến đó tổn thất cực lớn, số người gần như đã giảm đi một nửa.
“Vậy…”
Đội trưởng lính đánh thuê nở một nụ cười ngắn ngủi, đáy mắt lướt qua ý cười tàn khốc:
“Vậy nên, trên vùng biển này, chúng ta phải giúp đám người điên kia một việc.”
Gã chỉ sau lưng.
Cửa khoang ca nô đóng chặt, sau vách tường dày đặc đã được được gia cố đặc thù là khoáng thạch đen kịt, bóng loáng lóe ra ánh sáng kì quặc. Nó lặng im không một tiếng động tản dao động năng lượng kì dị ra ngoài.
“Để đáp lại, đám người kia sẽ nói cho chúng ta biết tung tích ẩn núp của Cự Long trong xã hội loài người.”
Đội viên lính đánh thuê lắp bắp kinh hãi: “Gì cơ?”
“Đúng vậy.” Nụ cười trên mặt đội trưởng lính đánh thuê càng lớn hơn: “Đợi đến lúc đó, chúng ta sẽ chiếm được tiên cơ.”
Có điều…
Hiện tại điều bọn gã cần lấy được nhất vẫn là thanh kiếm kia.
Trong truyền thuyết, đó là vũ khí duy nhất có thể đâm thủng lớp vảy của Cự Long.
Phải có nó, mới có thể giết rồng.
***
Trường kiếm được thu vào trong vỏ kiếm, tất cả ánh sáng như tuyết đều bị che lấp trong đó, lẳng lặng treo bên eo Mục Hành.
Ánh mắt Thời An bị hấp dẫn.
Nói thật, nếu không phải vì trên thanh kiếm đó tản ra mùi máu rồng nồng đậm thì kì thật, thanh kiếm này rất phù hợp với thẩm mỹ của cậu.
Thân kiếm sáng lấp lánh thì thôi đi, ngay cả chuôi kiếm nhìn cũng rất đẹp.
Ác long với lớp vảy dựng thẳng đang gầm thét, hai mắt được điểm xuyết bằng hồng bảo thạch, dưới ánh đèn trong khoang thuyền lấp lánh ánh sáng rét lạnh.
Nhưng, có một điều Thời An vẫn chưa rõ lắm.
Lần trước đó ở phòng nghiên cứu, chỉ đơn giản là đối mặt thôi mà phản ứng của thanh kiếm này đã lớn đến khủng khiếp.
Thế nhưng lần này khoảng cách giữa cậu và Mục Hành đã gần đến vậy rồi, thậm chí hai người còn ngồi chung ghế trên xe, nhưng từ đầu đến cuối thanh kiếm này vẫn không có động tĩnh gì, giống như là… đang bị bệnh?”
Lúc này, Mục Hành chú tới ánh mắt của Thời An.
Anh nhướn mày: “Em thấy hứng thú à?”
Thời An khẽ giật mình, cậu vội dời tầm mắt: “…Cũng không phải.”
Mục Hành: “Em muốn xem không?”
Ánh mắt Thời An không tự chủ khẽ dao động.
Trên thực tế, đối với một thanh kiếm nghe đồn rằng có thể tổn thương đến mình, muốn nói không hiếu kì là giả.
Cậu hơi do dự rồi khẽ gật đầu.
Mục Hành cất bước tới gần, anh cúi người, dưới hàng mi trắng bạc là đôi mắt tĩnh mịch.
Anh chỉ môi dưới của mình:
“Hôn anh.”
Thời An: “…”
Ma trùng nói không sai, nhân loại này thật sự rất vô lại.
Cậu không khỏi cảm thấy bực mình.
Nhưng, dù sao thì cũng không phải là lần đầu tiên.
Thời An suy nghĩ một lát rồi mới ngẩng đầu lên, cẩn thận từng li từng tí chạm vào môi đối phương.
Thế nhưng lần này, ngay khi cậu vừa thở phào nhẹ nhõm, định nhanh chóng lùi về thì tay người đàn ông đã theo sát tới, anh dễ dàng đè lại cái gáy mảnh khảnh của thiếu niên.
Thời An cả kinh, cậu mở to hai mắt, mờ mịt nhìn người đàn ông tóc bạc mắt xanh trước mặt.
Mục Hành cúi người, càng ngày càng gần, anh cười khẽ một tiếng:
” — Lần này không được rồi.”
Thời An: “???”
Thời An còn chưa kịp tỉnh táo lại thì Mục Hành đã cúi người xuống hôn cậu.
Tay người đàn ông đeo găng tay chiến thuật đen kịt, phần da găng tay bền chắc lại thô ráp, vững vàng đè lại cần cổ mảnh khảnh của thiếu niên, ép cậu phải ngẩng đầu lên.
Bụng ngón tay vuốt ve, nhiệt độ nóng rực xuyên qua găng tay, như hình với bóng rơi lên làn da hơi lạnh của Thời An.
Môi Mục Hành rất nóng, mang theo sự xâm lược không chút che giấu, dễ dàng bao trùm thiếu niên.
Không biết có phải vì thân thuyền vẫn luôn lung lay hay không.
Khi được thả ra, mặt Thời An đã đỏ ửng tới mang tai, đầu váng mắt hoa.
Cậu thoát lực vịn tay lên bả vai Mục Hành, đầu ngón tay trắng nõn khẽ cong lại, run rẩy với biên độ nhỏ.
Đáy mắt đen nhánh sâu thẳm bị bịt kín bởi một tầng hơi nước mông lung, như sóng nước muốn tràn ra, khóe mắt mang theo vệt đỏ ửng xinh đẹp, hô hấp thoáng dồn dập, môi dưới mềm mại hơi sưng lên, miệng hơi hé mở, lộ ra hàng răng trắng noãn và đầu lưỡi ửng hồng.
Hô hấp của Mục Hành không tự chủ có chút nặng nề.
Đôi mắt anh xanh thẳm lại sâu xa, như đại dương bị bóng tối bao trùm ở ngoài kia, dưới vẻ ngoài tĩnh lặng cất giấu mạch nước ngầm cực kì mãnh liệt.
“Em không thở được à?”
Mục Hành vươn tay lau vết nước bên khóe môi của thiếu niên, giọng khàn khàn.
Thời An chóng mặt gật đầu.
“Không sao.”
Mục Hành cúi người, giọng nói trầm thấp lại từ tính: “Anh sẽ từ từ dạy em.”
“Bước đầu tiên, há miệng nào.”
Anh lại lần nữa dán môi tới.
Lần này, anh hôn cực chậm, cực phiến tình, nhẹ nhàng mút cắn cánh môi mềm mại của thiếu niên, nhẹ nhàng cạy mở hàm răng, thè lưỡi vào liếm một cách cực kì có tính xâm lược.
Này… quá mức rồi.
Khóe mắt Thời An bị ép chảy ra chút nước mắt.
Cổ họng cậu tràn ra tiếng nức nở nghẹn ngào, cậu vô thức muốn rụt về phía sau, nhưng lại bị bàn tay đè sau gáy giam lại tại chỗ.
Người đàn ông mút môi dưới của cậu, trong giọng mang theo chút khàn khàn ám muội:
“Ngoan nào, thè lưỡi ra.”
Đúng lúc này, thanh kiếm bị ném ở một bên phát ra tiếng ong ong sợ hãi.
Tiếng kim loại chấn động bén nhọn chói tai, trong nháy mắt đã phá vỡ bầu không khí nóng rực ngưng đọng trong khoang thuyền.
Thời An khẽ giật mình, cậu chợt tỉnh táo lại từ trong trạng thái đần độn, u mê.
Cậu vội vàng lùi về sau: “Anh… anh…”
Sau khi nghẹn vài giây, cuối cùng cậu mới lắp bắp nói:
“Đã, đã nói là một cái thôi mà!”
Mục Hành đứng thẳng dậy.
Anh suy nghĩ một lát, cực kì dứt khoát gọn gàng thừa nhận sai lầm của mình: “Quả thực là anh không đúng.”
Nhưng, Thời An còn chưa kịp nói gì thêm thì lại nghe thấy người đàn ông trước mắt nói tiếp:
“Vậy nên hiện tại anh đang thiếu em một nụ hôn.”
Thời An: “…?”
Khóe môi Mục Hành cong lên không quá rõ ràng, đôi mắt anh híp lại, khẽ nói:
“Hoan nghênh em đến đòi lại bất kì lúc nào.”
Thời An: “………”
Nhân loại, không biết xấu hổ!
Trường kiếm đặc bên cạnh trở nên cực kì yên tĩnh, nó yên lặng như một vật chết bình thường, tiếng ong ong vừa nãy đã không còn.
Ngay cả khi Mục Hành cởi nó xuống rồi đưa cho Thời An, từ đầu đến cuối nó vẫn không hề phát ra một tiếng vang nào.
Giống như đã đánh mất năng lực phản ứng.
Thời An rủ mắt, cậu hiếu kì đánh giá thanh trường kiếm trước mặt.
Thời điểm đến gần quan sát quả thực rất đẹp, nhưng không biết vì sao, so với lần đầu tiên nhìn thấy nó, mùi máu tanh và lệ khí thanh kiếm này tản ra đã giảm bớt không ít.
Cậu một tay nắm chặt vỏ kiếm, chậm rãi rút kiếm ra.
Dường như lúc này thanh kiếm mới phản ứng lại hiện tại nó đang bị nắm trong tay loài rồng vốn nên bị nó giết chết.
Nó ngâm lên một tiếng “Ong ong”, thân kiếm chợt chấn động.
Sự việc xảy ra bất ngờ, đầu ngón tay thiếu niên bị kiếm khí nó phóng ra ngoài cắt đứt.
“A!”
Thời An lập tức ném trường kiếm xuống.
Cậu chau mày, nhìn chằm chằm vết rách trên đầu ngón tay của mình:
“Đau quá!”
Cậu vốn đã sợ đau, càng đừng đề cập đến vết thương này đến từ vũ khí chế tạo đặc biệt.
Càng đau hơn gấp bội.
Thời An hít mũi một cái, nước mắt từng chút tràn ngập hốc mắt.
Cậu nhìn chằm chằm ngón tay của mình.
Trên bụng ngón tay trắng nõn chảy ra chút máu đỏ tươi, nhẹ nhàng đọng lại trên đầu ngón tay.
Lúc này, người đàn ông trước mặt đã ngồi xổm xuống trước người cậu.
Chỉ thấy Mục Hành cúi đầu, anh dịu dàng ngậm lấy đầu ngón tay của Thời An, đầu lưỡi nóng rực đảo qua, mút sạch vết máu.
Anh giương mắt: “Em còn đau không?”
Thời An ngẩn người, nước mắt còn đong đầy trong hốc mắt.
Cậu gật đầu.
Mục Hành đứng dậy, anh dịu dàng hôn lên khóe mắt ngập nước của thiếu niên, nói: “Đợi anh một chút, anh tìm băng cá nhân cho em.”
Thanh kiếm bị ném qua một bên không người hỏi thăm:
“………………”
Hết chương 97.
Tác giả có lời muốn nói:
Kiếm: wdnmd* (*Viết tắt của Wǒ diào nǐ mā de(我屌你妈的)= Fuck you, từ thường dùng trong game)
Editor: Lại một chương quắn quéo