Editor: Lam Phi Ngư
Trưởng quan khu Ewen chưa kịp nói tiếp thì đã bị Mục Hành không nể tình cắt lời:
“Có một việc có thể các nguời vẫn chưa rõ.”
Người đàn ông cao lớn trước mặt rủ hàng mi trắng bạc, anh chậm rãi tiến lên phía trước một bước, hơi thở tàn bạo lạnh lẽo do trải qua nhiều lần chém giết không chút giữ lại ập về phía trước:
“Người động vào bảo tàng của Cự Long là các người.”
“Các người có tư cách gì bàn điều kiện với tôi?”
Ánh mắt anh rét lạnh, đứng ngược sáng, ánh mắt vẫn là màu xanh xám như trời xanh trước khi mưa bão ập tới.
Mục Hành lại lần nữa tiến thêm một bước về phía trước.
Đế giày rắn chắc gõ lên mặt đất, phát ra một âm vang rõ ràng.
Âm thanh kia như sợi dây thừng vô hình, siết chặt lấy trái tim trưởng quan khu Ewen, cảm giáp áp bách dày đặc đập xuống đầu ông ta.
Trưởng quan khu Ewen nín thở, vô thức muốn lùi về phía sau.
“Hiện tại không phải tôi cần sự trợ giúp của mấy người.”
Mục Hành từ trên cao nhìn xuống nhìn chăm chú trưởng quan khu Ewen trước mắt, ánh mắt anh như ánh đao ngâm trong tuyết, khiến người ta sinh ra một loại ảo giác như bị dao cắt qua:
“Mà là mấy người phải cầu tôi bảo vệ mạng sống của mấy người, đã hiểu chưa?”
“Hợp tác, hoặc là chết, không có con đường thứ hai.” Giọng Mục Hành vẫn bình thản như cũ, thế nhưng trong lời nói lại ẩn chứa sự tàn nhẫn khiến người ta không nhịn được mà sởn hết cả gai ốc.
Đồng tử của trưởng qua khu Ewen bỗng co rút lại, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, giọng ông ta vừa căng thẳng vừa run rẩy:
“Vâng, vâng…”
“Rồng là con mồi của tôi, hiểu không?” Đáy mắt Mục Hành mang theo thần sắc u ám khó lường, như mạch nước ngầm đen kịt dưới lớp băng mỏng, lộ ra một góc điên cuồng cố chấp của tảng băng: “Từ da đến xương, đều là của tôi.”
“Cướp con mồi của tôi chính là đối nghịch với tôi.”
“Muốn rồng à? Ông xứng sao?”
Trưởng quan khu Ewen há to miệng, giọng nói lại bị nghẹn ở sâu trong cổ họng, phía sau lưng ông ta mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ý lạnh ào ào chảy ngược tiến vào trong xương cốt, bản năng sợ hãi khiến ông ta rúc về phía sau.
Mục Hành bình tĩnh nhìn ông ta, sau đó không thèm đếm xỉa thu hồi tầm mắt.
Anh chậm rãi chỉnh lại găng tay chiến thuật của mình, giọng nói trầm thấp bình tĩnh:
“Lần này tôi sẽ xem như không nghe thấy gì, thế nhưng lần sau mọi chuyện sẽ không kết thúc dễ dàng như thế này đâu.”
Dứt lời, người đàn ông tóc bạc mắt xanh hơi gật đầu với trưởng quan khu Ewen, vẻ mặt anh bình thản, mang theo một loại lễ độ xa cách:
“Ngày tốt lành.”
Anh xoay người, bước chân trầm ổn đi về phía xa xa.
Trưởng quan khu Ewen nhìn chăm chú bóng người cao lớn của Mục Hành dần dần biến mất trong tầm mắt, lúc này ông ta mới thả lỏng người như vừa sống sót sau tai nạn, chân có chút mềm nhũn nên ông ta đưa tay vịn tường, trong lòng vẫn còn sợ hãi hít sâu một hơi.
– — Ông ta có thể cảm giác được trong nháy mắt khi nãy, Mục Hành thật sự đã động sát tâm.
Sát ý đó vừa rõ ràng lại sắc bén, như lưỡi dao gác lên cổ họng ông ta, khiến ông ta có loại ảo giác một giây sau máu sẽ bắn tung tóe ngay tại chỗ.
***
Thời An đã trở lại khu nghỉ ngơi trong học viện.
Dòng nước róc rách cọ rửa, tiếng nước quanh quẩn bên trong phòng vệ sinh không người.
Trong bồn rửa tay, từng vết máu theo dòng nước lạnh lẽo trong veo trôi xuống cống thoát nước, tạo ra một vòng xoáy nho nhỏ.
Thời An dường như đang vô cùng vui vẻ.
Cậu vừa cẩn thận rửa sạch vết máu còn sót lại trong kẽ ngón tay, vừa nhẹ nhàng ngâm nga hát vang.
Giọng thiếu niên vừa mềm mại vừa dịu dàng, gián đoạn vang lên từng hồi trong không gian nhỏ hẹp.
“…” Ma trùng bỗng dưng rùng mình.
Mọe, ngài ấy thế này thật sự quá giống một tên biến thái.
Thời An kéo khăn mặt xuống, lau khô tay.
Dường như cậu chú ý tới ánh mắt của ma trùng, bèn nhẹ nhàng nói: “Sao thế?”
Ma trùng không nhịn được mà nhớ tới tình cảnh khi nãy.
Nó run run một chút: “Không, không có gì ạ.”
Thời An suy nghĩ một lát, tóm khói đen từ trong tay áo ra ngoài.
Cậu kéo cái đuôi của khói đen lắc qua lắc lại: “Nhả cái nhẫn bảo thạch trắng ra đây.”
Trước đó ở chỗ Lư Nguyên Nghĩa, Thời An không chỉ lấy lại phần tài bảo của mình mà cậu còn tiện tay quét sạch kho đồ của ông ta, vơ vét sạch sẽ.
Mà đương nhiên là Thời An không có cách nào để mang theo nhiều tài bảo đến vậy, thế nên cậu liền chú ý đến cái bụng bốn chiều của khói đen – chỉ cần để khói đen nuốt hết tất cả đồ vào thì chẳng phải cậu đã có thể mang mọi thứ đi à!
Khói đen: “…”
Hu hu hu, đây là nô dịch đó, nô dịch một cách tráo trở luôn!
Nhưng nó vẫn trưng vẻ mặt đau khổ nghe lời há miệng, chậm rãi phun ra chiếc nhẫn mà Thời An muốn.
Thời An cầm chiếc nhẫn tỉ mỉ tẩy rửa dưới vòi nước, động tác dịu dàng phảng phất như đang đối xử với người yêu quý báu của mình.
Sau hơn mười phút tẩy rửa kĩ càng, cuối cùng cũng đã rửa sạch vết máu và hơi thở nhân loại còn sót lại lúc trước. Lúc này Thời An mới vặn chặt vòi nước.
Cậu nhìn bảo vật xa cách đã lâu của mình, đáy mắt toát ra sự vui sướng và hoài niệm.
Cuối cùng…
Vẫn còn tiếp nhá.