Tuy hiện tại quả thực Thời An không muốn gặp lại Mục Hành, nhưng nếu có thể có một cái túi tương tự như thế sẽ tiện hơn nhiều.
Càng suy nghĩ, cuối cùng Thời An vẫn quyết định đánh cuộc một lần.
Cậu mở danh bạ ra, tìm được số của Trác Phù, soạn một tin nhắn rồi gửi qua.
Rất nhanh sau đó, Trác Phù đã trả lời:
“Có đó có đó!”
Thời An còn chưa kịp trả lời thì một tin nhắn mới đã gửi đến: “Cậu yên tâm đi, không cần khách sáo với anh. Nếu cần thì cứ tới phòng thí nghiệm tìm anh nhé, anh sẽ chuẩn bị giúp cậu một cái.”
Đằng sau còn kèm theo sticker thỏ hoạt bát.
Ò, dễ ghê chưa kìa.
Thời An suy nghĩ một lát, lại gửi một tin nhắn đi: “Đúng rồi, hiện tại Mục Hành có đó không?”
Trác Phù bên kia yên lặng vài giây: “Mục Hành ra ngoài làm nhiệm vụ rồi, không có ở đây, sao thế? Cậu không liên lạc được với Mục Hành à? Có cần anh giúp cậu tìm người không?”
Thời An vội vàng gửi tin đáp lại:
“Không không không, tôi chỉ tùy tiện hỏi chút thôi.”
Cậu dừng một chút, cũng gửi một sticker hình con thỏ qua.
Sau khi để điện thoại xuống, Thời An hơi an tâm chun chút.
Nếu Mục Hành đã đi ra ngoài làm nhiệm vụ thì có lẽ hiện tại cậu đi tìm Trác Phù lấy đồ sẽ không chạm mặt anh đâu nhỉ.
Hai mươi phút sau.
Thời An quen cửa quen nẻo đi tới phòng thí nghiệm trong cục quản lí.
Cánh cửa thủy tinh hơi mờ trước mặt đang đóng chặt, có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng người lờ mờ bên trong.
Cánh cửa phòng thí nghiệm từ từ rộng mở.
Trên người Trác Phù khoác áo blouse trắng lỏng la lỏng lẻo nhìn về phía cửa ra vào, anh nhiệt tình vẫy tay với Thời An: “Ở đây này! Vào đi!”
Tuy Thời An đã tới nơi này không chỉ một lần, nhưng trên cơ bản gần như đều đến để tiến hành chút thí nghiệm chẳng đâu vào đâu, phần lớn thời gian cậu đều ngồi chờ ở ngoài. Đây là lần đầu tiên cậu đi vào trong khu vực trọng yếu của phòng thí nghiệm.
Thời An hiếu kì đánh giá phòng thí nghiệm diện tích cực lớn trước mặt.
Mái vòm ở phòng thí nghiệm rất cao, vô cùng rộng lớn, màu sắc tổng thể là màu trắng bạc lạnh như băng, kéo dài tới bốn phương tám hướng xung quanh, rất hiển nhiên vách tường kim loại dày đặc đã được xử lí đặc biệt, không chỉ có thể ngăn cản ánh mắt mà còn có thể ngăn cách ma lực thăm dò và phóng vào bên trong.
Trác Phù bước nhanh tới, nhiệt tình nói: “Thật không ngờ nha, An An vậy mà lại tìm anh giúp đỡ đầu tiên, anh cảm động lắm đấy!”
Trác Phù nháy mắt mấy cái với Thời An: “Cậu muốn không gian lớn cỡ nào?”
Thời An suy nghĩ một hồi, quyết định nói yêu cầu của mình mơ hồ một chút:
“Càng lớn càng tốt?”
“Ồ Wow!” Trác Phù hơi kinh ngạc trừng lớn hai mắt: “Yêu cầu này của cậu không thấp nha!”
Trác Phù nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ một hồi, sau đó nói: “Cậu đi theo anh.”
Nói xong, Trác Phù dẫn Thời An đi vào bên trong.
Một trong các cánh cửa kim loại mở ra, lộ ra từng dãy túi ma lực không gian.
Trác Phù nhiệt tình giới thiệu: “Nói chung, dung tích lớn gần như đều nằm trong những túi này. Nếu như chỉ để sử dụng hằng ngày thì chọn cái nào cũng được, diện tích ước chừng năm trăm mét vuông. Cậu muốn lớn hơn nữa thì cũng có, nhưng phải điền vài bản kê khai, còn phải trả túi định kì để làm kiểm tra đo lường, tránh ma lực bên trong không ổn định hay gì gì đó…”
Trác Phù vừa lải nhải, vừa dẫn Thời An đi vào bên trong.
Ánh mắt Thời An lướt qua túi không gian ma lực trước mặt, ánh mắt đột nhiên thoáng dừng lại tại một góc tầm thường.
Nó nhỏ hơn mấy cái túi khác rất nhiều, thoạt nhìn không hề ăn nhập với những cái xung quanh.
“Cái này thì sao?” Thời An chỉ vào nó hỏi.
Trác Phù: “Cái này hả…”
Trác Phù gãi đầu, có chút xẩu hổ nói: “Kì thật anh làm ra nó đó… Ha ha, mới chỉ là bán thành phẩm thôi.”
Thời An nghi hoặc nhìn nó: “Bán thành phẩm?”
Trác Phù: “Đúng vậy. Ban đầu anh muốn làm ra một túi không gian có thể thông qua ma lực của người sử dụng đưa vào để gia tăng độ lớn nhỏ của không gian, nhưng cuối cùng kết quả thí nghiệm vẫn bình thường. Vì phần lớn ma lực của mọi người đều có một giới hạn, dù có dùng toàn lực truyền ma lực vào thì diện tích mở rộng tối đa cũng chỉ bằng một nửa so với những cái túi anh vừa nói thôi. Đương nhiên lí luận của anh cũng không sai đâu…”
Trác Phù ho khan một tiếng, giọng dần nhỏ đi: “Chỉ là không quá thực dụng mà thôi.”
Đôi mắt Thời An dần sáng lên theo từng câu nói của Trác Phù.
Thông qua ma lực truyền vào để gia tăng độ lớn nhỏ của không gian?
Đây, đây chẳng phải là hàng đặt làm theo yêu cầu cho loài rồng bọn cậu à!
“Tôi muốn cái này!” Thời An nhanh chóng quyết định.
Trác Phù: “…Hở?”
Trác Phù có chút khó tin: “Thật à?”
Thời An nghiêm túc gật đầu: “Tôi thích cái này!”
Trác Phù hít mũi một cái, trên mặt lộ ra vẻ cảm động: “Cậu lại vì anh mà nguyện ý sử dụng món bán thành phẩm này sao! Hu hu hu An An, cậu tốt quá đi!”
Thời An: “…”
Không, là anh suy nghĩ quá nhiều rồi.
Trác Phù vung tay lên: “Đây là đồ anh làm nên không cần đăng kí, cậu muốn thì cứ đem đi đi, không cần khách sáo!”
Thời An cảm hấy vừa lòng thỏa ý, mỉm cười vui vẻ với Trác Phù.
Trác Phù dẫn Thời An ra ngoài.
Đúng lúc này, bước chân Thời An hơi dừng lại.
Một loại lực kéo khó có thể kháng cự truyền đến từ nơi không xa, kéo tầm mắt cậu nhìn về hướng bên đó.
Đó là một thanh trường kiếm.
Lưỡi kiếm như hàn băng, trơn bóng sắc bén, như ánh trăng sáng ngời lạnh thấu xương, nó phóng hơi thở rét lạnh ra bên ngoài.
Trong nháy mắt ánh mắt tiếp xúc với lưỡi kiếm, Thời An lập tức có loại ảo giác bị cắt qua. Một cơn lạnh chợt uốn lượn bò lên lưng, một trận rùng mình lướt qua cơ thể cậu.
Cậu phảng phất như có thể ngửi được mùi máu tanh và liệt diễm, sắt thép và tử vong.
Là mùi máu rồng.
Một giây sau, sâu trong tròng mắt của thiếu niên hiện lên ánh sáng nhàn nhạt màu đỏ tươi, như ngọn lửa bừng lên trong bóng tối.
Trong chốc lát, một tiếng kim loại cộng hưởng vang lên.
Thân kiếm bắt đầu khẽ run, ma lực chấn động vô hình phóng ra, như dục vọng khát máu và giết chóc đang kêu gào.
Trác Phù đi đằng trước càng hoảng sợ hơn: “Chuyện, chuyện gì vậy?”
Trác Phù bước vội tới.
Hai trợ lí xung quanh hai mặt nhìn nhau: “… Bọn tôi không biết nữa, nó đột nhiên…”
Thời An bỗng hoàn hồn, thu hồi tầm mắt.
Tiếng kiếm vang giảm mạnh.
Trác Phù có chút xin lỗi nhìn Thời An: “Ngại quá, dọa đến cậu rồi. Kì thật bọn anh vẫn chưa hoàn toàn biết rõ về cơ chế hoạt động của thanh kiếm này…”
Thời An lắc đầu, dường như có chút không tập trung: “Không sao.”
Cậu nói: “Vậy tôi đi trước nhé.”
Trác Phù tranh thủ lúc rảnh rỗi lấy lại tinh thần, vẫy tay với cậu: “Anh không tiễn nha!”
Thời An đi ra ngoài, lộ vẻ suy tư.
Dù không hỏi thăm cậu cũng biết thanh kiếm kia thuộc về người nào.
Tuy trận chiến lần trước của cậu và Mục Hành tiến hành trong trạng thái thần trí không hoàn toàn tỉnh táo, nhưng ngay cả như vậy, Thời An cũng nhớ rõ trong nháy mắt mũi kiếm của anh đã cắt đứt lớp vảy trên người cậu. Mũi kiếm sáng như tuyết đột nhiên vỡ tan văng tung tóe, như tuyết rơi hòa vào không khí biến mất chẳng thấy đâu.
Hiện tại xem ra, lúc nãy mới là vũ khí của Đồ Long Giả.
Nó có thể xuyên qua lớp vảy của Cự Long, xé mở lồng ngực Cự Long.
Dù không cần tới gần, Thời An vẫn có thể cảm nhận được hơi thở khao khát máu tươi phát ra từ trên lưỡi kiếm.
Thời An nheo mắt lại, đôi mắt sâu thẳm.
Sau khi thực lực chậm rãi khôi phục, tuy Mục Hành là cường giả mạnh nhất trong loài người nhưng thật ra, Thời An không quá mức để trong lòng. Dù sao lần chiến đấu trước đó đã chứng minh, dù anh có là nhân loại mạnh nhất thì cũng không thể xuyên qua năng lực phòng ngự cường đại bẩm sinh của cậu. Nhưng hiện tại tình huống đã khác hẳn.
Mục Hành đã có kiếm, vậy anh sẽ có cách để phá hư lớp vảy của cậu.
Vẻ mặt Thời An trở nên nghiêm túc.
— Xem ra, đã đến lúc bắt đầu kế hoạch vẫn luôn bị cậu gác lại rồi, hơn nữa còn phải xem nó như mục tiêu thiết yếu nhất để tiến hành.
Là một vật sưu tầm, Mục Hành phải xinh đẹp, lấp lánh, nguyên vẹn. Nhưng đồng thời anh cũng phải yên tĩnh, ngoan ngoãn và phục tùng.
Chỉ có tử vong mới có thể khiến một nhân loại đạt được những phẩm chất tốt đẹp này.
Nhưng…
Thế thì nhiệt độ cơ thể sẽ vĩnh viễn trở nên rét lạnh.
Thời An không khỏi cảm thấy đáng tiếc.
Cậu vừa cúi đầu vừa đi thẳng về phía trước, có chút không thoải mái kéo kéo cổ áo của mình.
Không biết là do lúc trước tiêu hao quá nhiều ma lực hay vì bị hơi thở của thanh kiếm kia ảnh hưởng, Thời An cảm thấy ma lực trong cơ thể mình loáng thoáng có xu thế không ổn định, khiến cậu dâng lên một loại cảm giác nguy hiểm kì lạ.
Thời An vô thức bước nhanh hơn.
Nhưng, vừa mới rẽ qua một khúc quanh thì cậu liền va mạnh vào trong lồng ngực của một người.
Áo khoác đen nhánh, lồng ngực rộng lớn rắn chắc, bàn tay thon dài đặt trên vai cậu mang một găng tay đen kịt.
Thời An cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu.
Một đôi mắt xanh bạc cúi xuống, ánh mắt ảm đạm sâu thẳm lẳng lặng rơi lên người cậu.
Là Mục Hành.
Thời An: “…”
Không phải đã bảo là đi làm nhiệm vụ rồi à!!!
Giọng Mục Hành trầm thấp bình tĩnh: “Rất hiển nhiên, nhiệm vụ của anh kết thúc rồi.”
Thời An: “………”
Đợi đã, cậu vừa hỏi câu kia ra khỏi miệng hả?
Nhiệt độ nhân loại truyền tới từ vị trí tiếp xúc, sự đụng chạm của đối phương mang đến kí ức mãnh liệt khiến cả thân rồng của Thời An cứng đờ. Hơi thở quen thuộc quẩn quanh ngay chóp mũi, như một cái võng cực lớn, không thể nào chạy trốn bao trùm lấy cậu.
Thời An vô thức muốn lùi về sau.
Nhưng Mục Hành lại không chút dấu vết tiến lên một bước, anh dễ dàng rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Mục Hành tỉ mỉ nhìn thiếu niên trước mặt:
“Sao vậy, không muốn gặp anh à?”
Giọng Mục Hành lạnh nhạt lại từ tính, môi mỏng nhạt màu hơi khép mở, có vẻ trầm lắng lại cấm dục.
Thế nhưng, mặt Thời An lại nóng lên.
Cậu lắc đầu, dời tầm mắt đi, kiên trì nói: “… Đâu, đâu có.”
Không có nhiệt độ cơ thể cũng rất tốt, thật đó.
Chết là xong rồi!!!
Mục Hành cười khẽ một tiếng: “Vừa khéo, anh cũng đang định đi tìm em.”
Thời An: “Hở?”
Mục Hành: “Anh sắp phải đi đến đặc khu Roth một chuyến.”
Nếu muốn giết rồng, thì phải tìm được rồng đang ở đâu.
Tìm kiếm ngẫu nhiên trên đại lục chắc chắn sẽ không đạt được kết quả gì, chỉ có thể khiến rồng tự đến.
Nhược điểm lớn nhất của Cự Long chính là sự tham làm và lòng muốn trả thù. Nó sẽ không qua bất kì cơ hội nào để thu hồi tài bảo của nó, cũng sẽ không buông tha bất kì nhân loại nào chạm vào tài bảo của mình.
Dựa vào tất cả thông tin hiện có, những tài bảo lúc trước đám quan chức cấp cao và quý tộc khu Ewen lấy được của Cự Long đều đã bị lính đánh thuê đen ăn đen chở đi, mà nơi vận chuyển vừa đúng lúc là đặc khu Roth.
Tài bảo ở nơi nào, Cự Long nhất định sẽ xuất hiện ở nơi đấy.
Thời An khẽ giật mình: “Đặc khu Roth?”
Đó cũng là nơi kế tiếp cậu muốn đi!
Không chỉ vì đó là nơi đám nhân loại kia vận chuyển tài bảo tới, mà còn có một nguyên nhân quan trọng hơn —
Chỉ có trong một hẻm núi đặc biệt ở đặc khu Roth mới có loại ma vật bài tiết ra hổ phách.
Có ma vật đó, cậu mới có thể bảo quản trạng thái xinh đẹp sống động của nhân loại này, khiến anh im hơi lặng tiếng chết đi, trở thành một vật sưu tầm có thể bảo tồn vĩnh cửu.
Thời An bắt đầu triển khai suy nghĩ trong đầu.
Nếu cậu muốn một mình đi đặc khu Roth thì không thể tìm được cái cớ nào để lấp liếm cho hành trình này. Mà nếu cậu biến mất trong khoảng thời gian đó, Cự Long lại xuất hiện ở đặc khu Roth, dù có nói kiểu gì cũng sẽ bị nghi ngờ, vậy không bằng…
Cậu hơi nheo mắt lại.
Phải nói gì mới có thể khiến Mục Hành đồng ý dẫn cậu theo đây nhỉ?
Thời An rơi vào suy tư.
Đúng lúc này, ma lực cậu tưởng mình đã hoàn toàn đè ép xuống lại chậm rãi dâng lên, nó lan rộng ra khắp cơ thể, mang đến một loại độ nóng vừa lạ lẫm lại quen thuộc.
Thời An: “…?!”
Như sấm sét giữa trời quang, cậu chợt trừng lớn hai mắt.
Cảm giác này cậu thật sự rất quen thuộc.
Thời An vô thức giương mắt, nhìn Mục Hành.
Người đàn ông trước mặt tóc bạc mắt xanh, vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt lẳng lặng nhìn cậu.
Khoảng cách giữa bọn họ thật sự quá gần, gần đến mức Thời An cảm thấy có chút khó thở, bàn tay đối phương đặt trên vai cậu mang đến một loại nhiệt độ và sức mạnh khó có thể xem nhẹ, cảm giác tê dại quái dị bay lên từ sâu trong tủy sống.
Đồng tử của Thời An khẽ chấn động.
Không, không thể nào?
Ở nơi này??
Hiện tại???
Hết chương 93.
Tác giả có lời muốn nói: Bé rồng hoảng sợ.jpg