Ma lực chấn động quay cuồng kịch liệt, hạt bụi đen kịt như tro tàn bồng bềnh trong không khí.
Chính giữa sương độc sền sệt, một đôi đồng tử dựng thẳng đỏ vàng cực lớn chậm rãi mở ra.
Cảm giác áp bách lạnh băng lặng yên ập tới.
“Ầm ầm!”
Mặt đất chấn động, đá vụn văng tung tóe.
Mỗi một bước hạ xuống, dường như tới bầu trời cũng run rẩy.
Thân hình khổng lồ của Cự Long hiện ra sâu trong sương mù, một bóng hình hiện ra trước mặt.
Dưới sự bao bọc của sương độc đen kịt, vảy rồng lạnh lẽo cứng rắn phản xạ ra ánh kim loại, sừng rồng thon dài, đường cong rét lạnh.
Đôi mắt như liệt diễm nóng bỏng.
Đám người trên vách đá càng cúi rạp người thấp hơn, run rẩy trong sự sợ hãi và mừng như điên.
Gã áo đen cầm đầu ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt si mê cuồng nhiệt nhìn chăm chú Cự Long ở nơi xa.
Đó là chúa tể cường đại đến từ viễn cổ, là sự tồn tại đáng sợ chỉ tồn tại trong tưởng tượng và ác mộng của nhân loại.
“Cự Long đại nhân —”
Gã áo đen đứng dậy giữa trời gió lồng lộng, áo bào đen trên người bay phần phật.
Giọng gã bị tiếng gió xé rách thành từng mảnh vụn, tiếng reo hò cuồng nhiệt: “Xin ngài giáng xuống thần phạt!”
Giọng nói trầm thấp của Cự Long truyền đến từ trên đỉnh đầu, sự cộng hưởng mơ hồ trong cổ họng càng tăng thêm vẻ uy nghiêm trong gió lớn:
“Thần phạt?”
“Thời An đại nhân! Được ngài hủy diệt là vinh hạnh của nhân loại. Dưới sự dẫn dắt của ngài, cả thế giới này sẽ mỉm cười đi tới hồi kết!”
Thời An: “…?”
Hả?
Hủy diệt nhân loại? Thế giới đi đến hồi kết? Mấy thứ này là cái vẹo gì vậy?
Cậu đã nói mình muốn hủy diệt thế giới khi nào hả?
Thế nhưng, lời nói vừa rồi của tên nhân loại kia khiến cậu hơi chú ý —
“Các ngươi biết tên của ta?” Thời An hỏi.
“Đương nhiên!” Gã áo đen ngẩng đầu nhìn chăm chú Cự Long trước mặt, gã dùng giọng điệu bệnh hoạn nói: “Chỉ có linh hồn được lựa chọn cam tâm tình nguyện chủ động hiến tế mới có thể đánh thức ngài khỏi giấc ngủ say, khiến ngài giáng xuống thế gian này!”
Thời An lộ vẻ suy tư.
Thế nên…
Nhân loại Thời An – 'người được chọn' – không phải trùng hợp mà trùng tên với cậu, mà là do nhân loại có được phương pháp triệu hoán Cự Long, hơn nữa còn có thể hoàn thành nghi thức triệu hoán trong hoàn cảnh cực đoan. Những điều này không phải là ngẫu nhiên, mà là được một tổ chức kì quái dùng phương pháp nào đó ngầm điều khiển.
“Trên thế giới này không có nhân loại nào có thể ngăn cản sự tồn tại của ngài!”
Giọng gã áo bào đen quẩn quanh trong gió:
“Chúng tôi đã thu hồi sách cổ, nhân loại duy nhất có thể phiên dịch được sách cổ cũng đã tử vong!”
Gã quỳ hai gối xuống, chậm rãi vén áo bào dưới chân lên, lấy ra từ bên trong một cái đầu lâu.
Máu tươi tí tách rơi xuống từ cần cổ đứt gãy, thấm ướt chòm râu trắng như tuyết của ông lão. Dòng máu thuận theo kẽ ngón tay của gã áo bào đen trượt xuống dưới, trong giây lát đã bị bùn đất hấp thụ chẳng thấy đâu.
Sâu trong đôi mắt đỏ vàng của Cự Long phản chiếu đầu người nhỏ bé đang được cầm trong tay nhân loại trước mặt.
“Chúng tôi đã phái người đi xử lí huyết mạch Đồ Long giả trong truyền thuyết, hắn là nhân loại duy nhất có khả năng uy hiếp đến ngài.”
Gã áo bào đen cúi đầu thật sâu trước mặt Cự Long, nói:
“Từ nay về sau, trên toàn bộ đại lục này sẽ không còn sự tồn tại nào có thể uy hiếp được ngài!”
***
Người đàn ông tóc bạc mắt xanh đứng trong bóng tối mênh mông, nhìn chăm chú những kẻ mặc áo bào đen xuất hiện từ trong bóng đêm.
“Mục trưởng quan.”
Một người cầm đầu mặc áo bào đen dùng giọng khàn khàn nói: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Ánh mắt Mục Hành bình tĩnh, như ánh trăng rét lạnh, trường kiếm trong tay lóe lên ánh sáng bén nhọn bức người.
Anh rủ mắt, giọng nói trầm thấp lạnh nhạt:
“…Xem ra quả thực nên chỉnh đốn lại cục quản lí rồi.”
Sau lưng Mục Hành, mấy thành viên cục quản lí trong tiểu đội đồng loạt nâng vũ khí lên, mũi kiếm sắc bén chỉa vào sau lưng người đàn ông.
“Chỉnh đốn?” Gã áo bào đen cười lạnh một tiếng, nói: “E rằng ngài không có cơ hội đó nữa rồi.”
Trước khi tiếng nói kết thúc, sát khí đột ngột bùng lên trong bóng đêm.
Nhóm người nhảy lên, đồng loạt đánh về phía Mục Hành!
***
Qua một lúc lâu, gã áo bào đen vẫn không nghe thấy giọng nói trên đỉnh đầu.
Gã hơi khựng lại, có chút do dự ngẩng đầu, thử thăm dò nhìn về phía Cự Long cách đó không xa.
Chỉ thấy Cự Long cúi cái đầu bạc của mình xuống, trong hơi thở cuốn theo mùi khói súng nóng rực, giọng nói trầm thấp đến đáng sợ: “Nhân loại đó à.”
“Ta không thích ông ấy.”
Rõ ràng thời gian sống còn chưa bằng số lẻ những năm tháng dài đằng đẵng của cậu, nhưng ông ấy lại luôn nhìn Thời An bằng ánh mắt yêu thương của một trưởng bối
Cậu không những phải kiên nhẫn ngó lơ tốc độ phiên dịch chậm chạp của ông, mà còn phải giả bộ mình không hiểu gì cả, bị nhốt trong đỉnh tháp chật chội, vượt qua thời gian dài dằng dặc vừa buồn tẻ lại nhàm chán.
Gã áo bào đen còn chưa kịp mừng thầm thì đã cảm nhận được một bóng đen chậm rãi bao phủ lấy gã.
Hai mắt Cự Long lóe lên ánh lửa trong bóng tối, khi nói chuyện, hàm răng bén nhọn lúc ẩn lúc hiện, phản xạ ánh sáng trắng xóa sắc bén:
“Nhưng có lẽ ngươi vẫn chưa rõ.”
Cảm giác áp bách đáng sợ cường đại truyền tới từ thân rồng, hơi thở hắc ám cực kì thuần túy tản ra từ trên người nó:
“Nơi này là địa bàn của ta.”
Như có một sợi dây thừng vô hình xoắn chặt lấy cổ họng của tất cả nhân loại trước mặt.
“Những nhân loại đó cũng thuộc về ta.”
“— Là của ta.”
Cự Long cúi người, liệt hỏa bùng lên từ sâu trong cổ họng, hoa văn đỏ vàng lan ra trên lớp vảy, nhiệt độ đáng sợ chợt dâng lên, gần như muốn thiêu rụi cả không khí.
Giọng cậu trầm thấp và uy nghiêm, gần như khiến bầu trời khẽ chấn động:
“Tất cả những kẻ dám cả gan chạm vào vật sở hữu của Cự Long đều sẽ phải trả một cái giá thật đắt.”
Một giây sau, liệt diễm cuồng bạo cuồn cuộn nổi lên, như nham thạch nóng chảy, trong nháy mắt đã chôn vùi toàn bộ vết nứt trước mặt!
Thân thể nhân loại dưới sức mạnh mang tính áp đảo này có vẻ vô cùng nhỏ bé, họ gần như không kịp làm gì cả đã bị nuốt chửng, long diễm như một sinh vật có trí tuệ, nó leo lên trên cơ thể của đám người nọ, dùng một loại phương thức tàn nhẫn kéo dài thời gian tra tấn đám người đó, chậm rãi cắn nuốt tính mạng của nhóm người áo bào đen.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết quanh quẩn bên trong cánh đồng bát ngát rực lửa.
Vô số bóng đen vặn vẹo giãy giụa, gào khóc trong liệt hỏa, mãi đến khi hóa thành tro tàn.
Khói đen quấn lấy ma trùng và con mắt bay lên trên bầu trời, chúng hồi hộp nhìn chăm chú tình cảnh như địa ngục nhân gian trước mặt.
Liệt hỏa thật đáng sợ, thật cường đại… thật xinh đẹp.
Rực cháy, cắn nuốt, tinh lọc toàn bộ cánh đồng hoang.
Đúng lúc này, con mắt đột nhiên ý thức được điều gì đó, nó nhìn về phía đáy vực sâu.
Chỉ thấy ánh sáng của pháp trận bằng máu dưới chân Cự Long dần tối lại.
Con mắt vực sâu kia bắt đầu run rẩy và giãy giụa kịch liệt, dường như nó muốn trốn tránh chuyện gì đó sắp phát sinh.
Con mắt thất thanh la lên: “Không, không ổn rồi!”
Ma trùng cả kinh: “Sao thế?”
Con mắt nói với tốc độ cực nhanh, bật ra như súng bắn liên thanh: “Mắt vực sâu là sự tồn tại nằm giữa sinh vật và phi sinh vật. Đồng thời, sự tồn tại của nó cũng nằm giữa vực sâu và đại lục. Tuy hiện tại chúng ta có thể nhìn thấy nó ở trên đại lục, nhưng lại vĩnh viễn không thể mang nó ra khỏi vết nứt vực sâu. Trong mắt vực sâu ẩn chứa lượng ma lực vô cùng không ổn định, mà trận pháp kia có lẽ được dùng để ổn định ma lực trong mắt vực sâu, chuyển hóa thành dạng ma lực Cự Long có thể hấp thu.”
Nó ngừng lại một chút, tiếp tục nói:
“Mà bây giờ, pháp trận đã bị phá hư, ma lực không còn ổn định nữa nhưng nó vẫn đang tiếp tục truyền cho đại nhân…”
Ma trùng chậm rãi trừng lớn hai mắt, lập tức hiểu rõ nội dung mà con mắt muốn biểu đạt.
Ma lực hiện tại đang truyền qua với phương thức tồn tại không hề ổn định, nó xen lẫn giữa ma lực vực sâu và ma lực không phải của vực sâu.
Hậu quả sẽ rất khó lường.
Nó nghẹn ngào cả kinh hét lên: “Phải ngăn lại —”
Thế nhưng, ma trùng còn chưa dứt lời, đồng tử của con mắt vực sâu kia bỗng phóng to, sau đó chợt nổ tung!
“Ầm!”
Ánh sáng đỏ tươi cuồn cuộn tràn vào trong pháp trận.
Thân hình Cự Long chấn động.
Nó ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng ngâm dài.
Tiếng gầm cuốn theo hơi thở đáng sợ, đến cả bầu trời cũng run rẩy theo.
Long diễm gào thét.
Cự Long mở rộng hai cánh sau lưng, dòng khí lưu mạnh mẽ nâng nó lên, trong giây lát đã tiến vào trong tầng mây đen kịt.
Ba con ma vật ngớ ra nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt, đồng loạt im lặng.
Hồi lâu sau, ma trùng run rẩy nói:
“Vậy… nếu như không thể ngăn cản kịp thời thì sẽ xuất hiện hậu quả như thế nào?”
Con mắt khô khan cười hai tiếng: “Việc này, ta cũng không biết…”
Cùng, cùng lắm thì cũng chỉ là tận thế thôi.
***
Gió lớn rét lạnh gào thét trên bầu trời.
Thời An dang rộng đôi cánh, để mặc làn gió phất qua lớp vảy của mình.
Đây là nơi nào?
Mình phải làm gì đây?
Không biết nữa.
Trong đầu tràn ngập những thắc mắc không có lời giải đáp, chỉ còn sót lại bản năng vô tận đang điều khiển thân thể.
Phẫn nộ.
Đây là cảm xúc duy nhất mà Thời An có thể cảm nhận.
Lửa giận không có chỗ để trút bốc lên sâu trong lồng ngực Thời An, cổ họng cậu như bị liệt hỏa chắn ngang, cậu khao khát muốn đốt rụi thế giới này, muốn chôn vùi mọi thứ trước mặt mình vào trong biển lửa chung với cơn phẫn nộ mãnh liệt.
Thiêu đốt, phá hoại, hủy diệt.
Đó là bản năng bẩm sinh của mọi loài rồng.
Chúng trời sinh là kẻ xâm lược, là kẻ cướp bóc vô tình, nơi chúng đến đều sẽ biến thành biển lửa và tro tàn, chúng nó mang đến sự khủng bố, tử vong, thống khổ và than khóc.
Cự Long trời sinh là loài tà ác.
Thời An vỗ hai cánh, dần bay thấp xuống, đôi mắt rét lạnh nhìn chằm chằm học viện yên tĩnh trước mặt.
Hoa văn màu đỏ vàng lan ra trên lớp vảy ngay cổ họng.
Long diễm bắt đầu cuồn cuộn sâu trong cổ họng, cậu khao khát muốn vẽ lên mặt đất trước mặt sắc đỏ thẫm và cháy đen.
Đột nhiên, động tác của Thời An khựng lại.
Sâu trong đồng tử dựng thẳng phản chiếu một dáng người trên mặt đất cách đó không xa.
Trong màn đêm vô tận, mái tóc bạc kia càng có vẻ cực kì lạnh buốt, lấp lánh và xinh đẹp.
Trong đầu Thời An hiện lên hai chữ.
Của ta.
***
Thi thể ngổn ngang, máu tươi chảy dài, nhuộm đỏ cả mặt đất.
Người đàn ông như một sát thần đứng giữa đống thi thể, trên trường kiếm rét lạnh đang nhỏ máu tí tách.
Mục Hành rủ đôi mắt xanh thẫm, anh yên lặng nhìn chăm chú cảnh tượng như địa ngục trước mặt mình.
Mục Hành là người sống duy nhất ở nơi này.
Tay chân đứt gãy màu trắng xám rơi vãi khắp mọi nơi, dù là áo bào đen hay đồng phục cục quản lí đều bị nhuộm thành màu sắc giống hệt nhau.
Người đàn ông có đường nét gương mặt rất sâu, bóng râm che phủ đôi mắt.
Giày boot ống cao đen nhánh giẫm lên trên thi thể, gương mặt trắng ngần bị chút máu tươi văng lên, khiến gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh nhiễm thêm một tầng ý vị giảo quyệt và tàn khốc.
Mục Hành giơ tay lên, đầu ngón tay đeo găng tay chiến thuật nhẹ nhàng chùi đi vết máu trên mặt.
Dưới chân anh là hỗn hợp những kẻ tập kích và kẻ phản bội, tất cả thi thể đều nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Không khác gì một trận đồ sát đến từ một phía.
Đúng lúc này, dường như Mục Hành cảm nhận được điều gì đấy.
Anh nghiêng đầu nhìn lên bầu trời sau lưng.
Thân hình khổng lồ của Cự Long đang bay trên bầu trời.
Cự Long đang rủ mắt nhìn xuống dưới, mây đen lơ lửng quanh người nó, đồng tử như liệt diễm càng trở nên rõ nét trong màn đêm.
Một giây sau, Cự Long lao nhanh xuống mặt đất.
Hết chương 81.
Tác giả có lời muốn nói: «Sáng Lấp Lánh cứu vớt thế giới» — by Mục Hành.
Có ảnh boot nam