Editor: Lam Phi Ngư
Giống như mọi chuyện khi nãy chưa hề xảy ra, Từ Thành Văn tiếp tục giảng dạy cho các học viên.
Thời An đứng dưới cuối hàng, cậu có chút không tập trung cúi thấp đầu, tiếng giảng bài của giảng viên gần đó tựa như tạp âm lướt qua bên tai, Thời An không nghe lọt được một chữ.
Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận chút ít ma lực từ xác rồng vẫn chưa hấp thụ hoàn toàn trong cơ thể.
Loại việc như hấp thụ ma lực này càng về sau sẽ càng khó khăn.
Ngày hôm qua vì gấp rút biến về hình thái nhân loại nên Thời An bị buộc phải cưỡng ép đẩy nhanh tiến độ lên 20%.
Tuy đã có thể biến về hình thái nhân loại, thế nhưng việc đẩy nhanh tiến độ đã lưu lại một mầm họa là cái đuôi này đây này.
Sau này, vì để thu hồi đuôi rồng, chỉ cần có thời gian thì Thời An sẽ nắm chặt mọi cơ hội để hấp thu ma lực từ xác rồng trong cơ thể của mình. Tuy nhiên, dường như vì trước đó hấp thu quá nhanh nên tiến độ vẫn luôn chậm chạp không có tiến triển.
Mãi đến hiện tại –
Không cảm thụ thì không biết, vừa cảm thụ một cái liền hết hồn.
Thời An không ngờ chỉ qua một đêm ngắn ngủi, tiến độ bị kẹt trước khi ngủ thế mà lại mơ hồ có dấu hiệu buông lỏng.
Cậu mở hai mắt, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Kì lạ thật, rõ ràng đêm qua ngoại trừ việc ngủ cùng Mục Hành ra thì cậu không làm gì cả, sao thoáng cái tốc độ hấp thu ma lực từ xác rồng đã nhanh lên rồi.
Khi Thời An đang thất thần, Từ Thành Văn ngừng giảng bài.
Ông ta mỉm cười không có ý tốt với các tân sinh trước mặt, nói: “Trên cơ bản, tôi đã nói xong bí quyết khống chế ma lực cho các cậu, hiện tại đến thao tác thực tế.”
Dứt lời, Từ Thành Văn mở máy kiểm soát, thuần thục nhấn vài cái trên đó.
Đi đôi với chấn động ma lực rõ ràng là tiếng chuyển động cực lớn của máy móc quanh quẩn trong sân huấn luyện.
Theo từng tia sáng xanh lam đan vào nhau, từng con ma vật được mô phỏng xuất hiện tại một nơi không xa trước mặt đám tân sinh, bày ma vật xếp thành một hàng ngay ngắn. Loại ma vật này tên là Nham Giáp thú, thân thể khổng lồ, phần giáp cực dày, gần như không thể nào phá vỡ, chúng có thói quen co cơ thể thành một cục rồi tông về phía kẻ địch.
Đương nhiên, chúng nó cũng không phải không có điểm yếu, phía sau phần sườn bên phải của Nham Giáp thú có một mảng da màu sắc nhạt hơn, đó là lỗ thoát khí của bọn chúng. Chỉ cần khống chế ma lực tấn công vào chỗ đó là có thể cưỡng ép Nham Giáp thú thoát khỏi trạng thái chiến đấu.
Thế nhưng thao tác lại không đơn giản như lí thuyết.
Nham Giáp thú có tốc độ tấn công rất nhanh, trong trạng thái chuyển động tốc độ cao mà muốn đánh trúng lỗ thoát khí thì quả thực đã khó càng khó hơn.
Tuy trước mặt chỉ là Nham Giáp thú được mô phỏng ra, dù là tốc độ công kích hay là năng lực tấn công đều đã được điều chỉnh nhỏ đi rất nhiều, không thể tông chết người thế nhưng ăn đau mười ngày nửa tháng thì không thành vấn đề.
Nhìn một hàng Nham Giáp thú trước mặt, các tân sinh không khỏi cảm thấy da đầu tê dại.
Tuy bọn họ đã sớm nghe qua danh tiếng của Từ Thành Văn nhưng không ai thật sự ngờ rằng ông ta sẽ cho thực hành kiểu này vào tiết đầu tiên của ngày khai giảng.
Phần sàn kim loại bên phía Nham Giáp thú từ từ dốc lên, hình thành một cái sườn dốc chính giữa ma vật và học viên.
Nhìn từng hàng học viên trước mặt, Từ Thành Văn nói: “Mặc dù mỗi con Nham Giáp thú chỉ đuổi theo một học viên, thế nhưng các cậu cũng phải thật cẩn thận, coi chừng bị Nham Giáp thú của người khác tông trúng, dẫu sao tụi nó cũng không có mắt đâu đấy.”
Dứt lời, Từ Thành Văn cười ha ha một tiếng, lại lần nữa ấn một cái trên màn hình thao tác.
Nham Giáp thú mô phỏng trên đỉnh sườn dốc cuộn lại thành một khối cầu lớn, chúng nó lăn ầm ầm xuống dọc theo sườn dốc, tiếng ầm ầm vang lên đinh tai nhức óc, khiến lòng người không khỏi sinh ra sợ hãi.
Lúc Thời An lấy lại tinh thần thì những tân sinh khác đã tản ra tứ phía, bất chấp khó khăn đấu trí đấu dũng với Nham Giáp thú của bản thân.
Thời An chớp mắt vài cái, nhìn về phía khối đá cực lớn đang xông về phía cậu.
Ơ kìa?
Chuyện gì đang xảy ra ấy nhỉ?
Vì tối qua không ngủ đủ giấc nên đầu óc của Thời An khá chậm chạp.
Trong mấy giây ngắn ngủi này, khối đá đã lăn ầm ầm đến trước mặt Thời An.
Thời An cả kinh, vô thức muốn phóng lửa đốt nó, thế nhưng giọng nói của ma trùng lại vội vàng vang lên bên tai: “Đại nhân! Không thể phóng lửa!”
– Cường độ của long diễm quá lớn, nó thậm chí có thể trực tiếp thiêu rụi con Nham Giáp thú mô phỏng này.
Nhưng đó tuyệt đối không phải là thực lực nên có của một tân sinh bình thường, phô trương như thế dưới con mắt của mọi người thì sẽ hoàn toàn đi ngược lại với hai chữ 'điệu thấp'.
Thời An: “!!!”
Đúng nhỉ!
Cậu cứng rắn ngừng lại ý định muốn phóng lửa của mình, có chút chật vật né qua bên cạnh, miễn cưỡng tránh được công kích của Nham Giáp thú.
Con Nham Giáp thú kia hiển nhiên đã nhắm chặt Thời An, sau khi lăn về phía sau một khoảng, nó chậm rãi điều chỉnh phương hướng, tiếp tục lao về phía cậu.
Ma trùng hô lên bên tai Thời An: “Lỗ thoát khí, lỗ thoát khí, ngay chỗ đó đó!”
Thời An bị tiếng om sòm của nó làm phiền lòng, cậu không chỉ phải khống chế sức mạnh để không trực tiếp đốt trụi con Nham Giáp thú kia mà còn phải tìm ra được lỗ thoát khí của Nham Giáp thú đang chuyển động với tốc độ cao – Là một Cự Long từ xưa đến nay đều có thói quen giải quyết vấn đề một cách thô bạo thì loại việc tinh tế này thật sự không thích hợp với cậu.
“Câm miệng.” Thời An cắn răng nói.
Ma trùng: “Ấy ấy, đại nhân! Ngài…”
Thời An vẻ mặt nóng nảy: “Ta đã bảo mi câm miệng —“
“Không phải, ngài chú ý sau lưng kìa!” Ma trùng lo lắng thét chói tai.
… Hở?
Thời An khẽ giật mình, quay đầu nhìn.
Khối đá thô ráp cực lớn đã tập kích đến ngay trước mặt, cuốn theo tiếng gió vun vút chớp nhoáng bén nhọn, trong chớp mắt đã áp sát tới vị trí cực gần.
So với ma vật xấu xí to lớn trước mặt thì thiếu niên sắp bị nghiền nát có vẻ hết sức nhỏ bé yếu ớt.
Hai bên so sánh với nhau mang đến một loại trùng kích đập mạnh vào thị giác.
Loại trường hợp tai nạn sắp xảy ra như một thảm kịch thế này sẽ luôn khiến cho người ta khó mà dời mắt nổi, vừa không đành lòng, lại có chút chờ mong.
Dường như thời gian trôi qua cũng trở nên chậm chạp.
Thế nhưng, khối đá kia lại chợt ngừng lại trước mặt Thời An, nó bị khóa chặt tại nơi cách thiếu niên một bước chân nhỏ.
Răng rắc, răng rắc…
Âm thanh nhỏ vụn vang lên từ trên người Nham Giáp thú.
Thiếu niên chậm rãi thu tay lại, xương ngón tay của cậu vô cùng nhỏ nhắn, mu bàn tay trắng nõn, một tầng ánh sáng bạc thoáng lóe lên, như một lớp màng mỏng làm bằng kim loại, qua giây lát đã biến mất không thấy đâu.
“Răng rắc.”
Tiếng vỡ vụn vang lên rõ hơn, khối đá vỡ thành từng mảnh nhỏ rớt xuống sàn.
Những người khác kinh ngạc chậm rãi nhìn về phía Nham Giáp thú.
Chỉ thấy tại vị trí lỗ thoát khí của nó bị lõm thành một cái hố rất sâu lớn chừng quả đấm, vết nứt như mạng nhện lan tràn trên phần giáp của ma vật.
Vậy mà lại… bị người dùng nắm tay đấm thủng một cách bạo lực.
Nham Giáp thú co quắp hai cái, thân thể to lớn mở ra, sau đó hóa thành những đốm sáng xanh lam biến mất tại chỗ.
Ma trùng: “…”
Quả thật ngài đã không hề dùng đến ma lực.
Từ Thành Văn từ bên ngoài chạy tới cũng ngây người.
Tuy Từ Thành Văn rất thích chứng kiến học viên chịu khổ, nhưng Thời An sắp phải đi gặp vị trưởng quan kia, hễ Thời An bị thương chút xíu thôi thì đó cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì đối với ông ta.
Thế nhưng không ngờ rằng ông ta còn chưa kịp ra tay thì sự việc đã được giải quyết.
Lại liên tưởng đến hình ảnh khi nãy Thời An trực tiếp bóp nát quả cầu ma lực —
Từ Thành Văn tạm dừng cuộc kiểm tra, khóe miệng ông ta giật một cái, khô cằn nói:
“Ừm, không ngờ Thời An nhanh vậy đã xác định được vị trí của mình, là hệ sức mạnh nhỉ, không tệ không tệ đâu, rất có tiềm lực.”
Những học sinh khác: “…”
Mọe nó.
Hệ sức mạnh???
Hệ sức mạnh cũng là một loại phương hướng phát triển của năng lực giả, hệ này chú trọng vật lộn cận chiến, tất cả ma lực đều dùng để cường hóa sức mạnh cơ thể.
Chỉ có điều, trên cơ bản dáng người của năng lực giả hệ sức mạnh đều cao to vạm vỡ.
Mà Thời An…
Chỉ thấy thiếu niên vẫn đang ngây ngốc đứng tại chỗ, hàng mi dài chớp chớp, dường như cậu vẫn chưa lấy lại tinh thần, đôi mắt trong suốt ngây thơ, trông có vẻ vô cùng yếu ớt vô hại – Nếu những người khác không tận mắt nhìn thấy cậu chỉ dùng một quyền đã đánh nát lớp giáp của ma vật nổi tiếng vì lực phòng ngự của nó.
Nhóc đáng thương yếu ớt này thế mà là hệ sức mạnh có thể một quyền đấm chết người…
Đừng nói đám tân sinh, ngay cả Từ Thành Văn cũng là lần đầu chứng kiến.
Hơn nữa, phần lớn tân sinh sau năm thứ hai mới có thể tìm định vị được vị trí của bản thân.
Là một tân sinh vừa mới nhập học, Thời An đã xem như nhanh đến mức không hợp với lẽ thường.
Thời Thụy đứng một bên nhìn chằm chằm Thời An đang nổi bật, cậu ta hít sâu một hơi rồi thu hồi tầm mắt.
Thời An vốn là nhập học trễ nhiều năm, tuổi cũng lớn hơn so với những người khác, định vị được vị trí không phải là chuyện rất bình thường à?
Hơn nữa, hệ sức mạnh là hệ có tiềm lực phát triển kém nhất, có mạnh hơn thì có thể mạnh đến mức nào chứ? Còn không phải chỉ là vật lộn thôi à?
Thời Thụy đã tìm được lí do để tự an ủi bản thân, cậu ta cứng rắn đè xuống cảm xúc tiêu cực cuộn cuồn trong lòng.
Lâm Ngạn Minh đi tới, thấp giọng, có chút khó có thể tin nói: “Wow, không phải cậu hệ hỏa hả?”
Thời An suy nghĩ một lát, cuối cùng lập lờ nước đôi đáp: “…Hai, hai hệ đều ổn á.”
Dù gì thì cậu cũng là rồng nhá.
Có thể phun lửa, hơn nữa kháng vật lí kháng ma pháp siêu cao.
Sau khi tan học, Thời An vểnh đuôi, vô cùng vui vẻ đi ra ngoài với Lâm Ngạn Minh – Lâm Ngạn Minh đồng ý cho cậu mượn máy chơi game vài ngày, việc này khiến Thời An vui sướng đến choáng váng đầu óc, cậu đã hoàn toàn quên việc gọi điện thoại cho Mục Hành.
Thế nhưng, Mục Hành đã có kinh nghiệm bị cho leo cây mấy lần trước đó, anh đã sớm dự đoán được điều này.
Thời An vừa ra khỏi cửa, Ôn Dao đã đứng chờ từ trước gọi: “Thời An! Bên này!”
Cô vẫy tay với Thời An:
“Trưởng quan bảo tôi dẫn cậu đến chỗ hiệu trưởng.”
Thời An: “…”
Trời ạ, lần này không trốn được rồi.
Cậu ủ rũ vẫy tay với Lâm Ngạn Minh, lên xe của Ôn Dao.
Rất nhanh đã đến chỗ ở của hiệu trưởng.
Đó là một tháp nhọn rất cao, thoạt nhìn vô cùng cổ xưa, cầu thang uốn tròn hướng thẳng lên trên, hạt bụi nhỏ bé lơ lửng trong không trung, mùi sách vở cổ xưa lan tràn trong không khí, có vẻ vô cùng yên tĩnh, dường như thời gian cũng bị tạm dừng.
Tháp nhọn là một căn phòng rất lớn, chất đầy sách.
Lão hiệu trưởng râu tóc bạc trắng ngồi trên ghế mềm, trên bàn nhỏ trước mặt chất một chồng sách vở rất cao, trên sống mũi ông đeo một gọng kính.
Mục Hành đứng trước bàn, thấp giọng nói gì đó với Bùi hiệu trưởng.
Ôn Dao duỗi tay, dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng gõ cửa, lễ phép nói: “Trưởng quan, Thời An đến rồi.”
Nói xong, cô nghiêng người sang một bên.
Thời An đi theo cách Ôn Dao một khoảng xa xa phía sau, cậu đang gian nan bước lên vài bậc thang cuối cùng, gương mặt tái nhợt vì vận động quá mức mà nhiễm một tầng đỏ ửng, thở hồng hộc đầy mệt mỏi.
– Vì cớ gì lại ở cao đến vậy hả!
Cậu đau khổ thầm nghĩ.
Nhìn thiếu niên mệt như chó trước mặt, Mục Hành không chút dấu vết nhíu mày.
Ít vận động quá rồi.
Bùi hiệu trưởng mỉm cười hiền hòa với Thời An: “Chào cháu, người trẻ tuổi.”
Thời An: “…”
Ông mới trẻ ấy, số tuổi của ông còn chưa bằng số lẻ tuổi của tôi đâu!
Bùi hiệu trưởng không biết suy nghĩ sống động trong lòng Thời An, ông vừa cười vừa nói: “Ông biết cháu, cháu chính là người có thể trả lời đề kèm theo của ông, đúng không?”
Ông vuốt chòm râu của mình, lắc đầu thở dài: “Quả nhiên hậu sinh khả úy, chỉ cần bồi dưỡng tốt thì cháu nhất định sẽ có thành tựu trên phương diện cổ ngữ.”
Tuy Thời An vẫn bày ra vẻ ngoan ngoãn nói cám ơn, thế nhưng trong lòng lại không quá quan tâm việc đó.
Dẫu sao, ngôn ngữ đó đối với nhân loại là ngôn ngữ cổ xưa, nhưng đối với cậu nó lại chỉ là ngôn ngữ bình thường.
Lại nghe thấy Bùi hiệu trưởng hòa ái nói tiếp: “Vừa khéo hôm nay Mục trưởng quan tới tìm ông giúp đỡ, thỉnh giáo về vấn đề văn tự cổ đại. Ngay sau đó ông liền nghĩ ngay đến cháu, không ngờ cháu đã sớm quen biết với Mục trưởng quan. Đúng lúc ông cảm thấy có cháu gia nhập sẽ rất có ích nên mới mời cháu tới đây, cháu có nguyện ý giúp đỡ không?”
Thời An chớp mắt vài cái: “Giúp gì cơ?”
Bùi hiệu trưởng đẩy mắt kính trên sống mũi, ông duỗi ngón tay khô cằn đầy nếp nhăn, chậm rãi mở quyển sách trước mặt lật ra một trang:
“Giúp đỡ phiên dịch quyển sách cổ này.”
Ánh mắt Thời An rơi lên quyển sách đang mở trên bàn – bìa ngoài dày cộm lóe lên vầng sáng màu đỏ sậm, phong cách cổ xưa, chất liệu trân quý, và cả cách thức bảo tồn phụ thêm ma pháp quen thuộc…
“……” Thời An rơi vào trầm mặc.
Chóp tai của cậu chậm rãi đỏ bừng.
– Là, là quyển sách biến thái kia kìaaaaaaaaaaaaa!!!
Hết chương 44.
Tác giả có lời muốn nói:
Công khai xử phạt.
Editor: Tui đã trở lại và ăn hại hơn xưa nè mn ~~~