Editor: Lam Phi Ngư
Một giọng nói căng thẳng kèm theo tiếng rè rè của dòng điện vang lên từ máy truyền tin: “Báo cáo trưởng quan, tốc độ mở rộng của vết nứt vực sâu nhanh hơn nhiều so với dự tính của chúng ta. Rất nhiều loài vực sâu đã rời khỏi vết nứt, cần chi viện khẩn cấp!”
Giọng từ máy truyền tin đã ngắt.
Ôn Dao quay sang nhìn Mục Hành dò hỏi: “Thưa trưởng quan, tiếp theo chúng ta nên làm gì ạ?”
Mục Hành vẻ mặt nghiêm túc, hơi nhíu mày.
Trước khi xuất phát thì không ai có thể dự đoán được tình hình sẽ nghiêm trọng đến mức nào, nếu muốn điều động người của các ban ngành khác trong cục quản lí thì cũng cần có thời gian.
Hơn nữa, vị trí xuất hiện vết nứt vực sâu lần này nằm trong khu dân cư gần trung tâm thành phố, người dân bình thường sẽ bị liên lụy, hiện tại sơ tán và cứu người mới là việc cấp bách cần lập tức thực hiện.
“Tôi dẫn đội A tiến vào trong vết nứt vực sâu để tiêu hủy mắt vực sâu. Ôn Dao dẫn đội còn lại tới khu dân cư, chịu trách nhiệm thanh lí ma vật vực sâu và sơ tán người dân.” Mục Hành lời ít ý nhiều ra lệnh.
Ôn Dao nhìn Thời An, nói: “Còn em thì sao? Em có muốn đi cùng chị không?”
Thời An suy nghĩ một lát rồi đáp: “Có ạ.”
Quả thật cậu rất muốn đi sâu vào trong vết nứt vực sâu để nghiên cứu kĩ lưỡng về mắt vực sâu.
Nhưng có Mục Hành đi cùng thì rất phiền phức.
Ma vật vực sâu mẫn cảm hơn ma vật trên đại lục, lỡ như chúng nó đều trốn tránh cậu thì sẽ rất khó để giải thích.
Hơn nữa, trong vết nứt ẩn chứa lượng ma lực vực sâu rất lớn, Thời An không dám chắc chắn bản thân mình có bị ma lực đó kích thích để lộ phần thân thể long hóa đặc thù hay không.
Vẫn nên chọn con đường ổn định thì tốt hơn.
Ở xung quanh đốt mấy con ma vật vực sâu để hồi phục chút ma lực cũng khá tốt.
Mục Hành rủ mắt, ánh mắt thoáng dừng lại trên người Thời An, giọng anh trầm thấp lạnh lùng, không có quá nhiều cảm xúc dao động:
“Chú ý an toàn.”
Dứt lời, anh dẫn đội viên đội A xoay người rời đi.
“…”
Các thành viên cục quản lí còn ở lại đứng đờ ra tại chỗ, ngơ ngác liếc nhau, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt.
Chú ý an toàn?
Vừa rồi… Mục trưởng quan đang quan tâm đó hả?
Bọn họ k-không nghe lầm đấy chứ?
Ôn Dao như không chú ý tới những tiểu tiết này.
Cô nàng nhanh nhẹn chuyên nghiệp chỉ huy dẫn đội, hiệu suất cực cao, nhanh chóng thành thạo sắp xếp tốt khu vực và nhiệm vụ cho đội viên.
“Thời An, em đi theo chị là được.” Ôn Dao xoa đỉnh đầu thiếu niên, vô thức dịu giọng: “Có chuyện gì em cứ gọi chị.”
Đội viên: “…”
Đội trưởng Ôn ơi, hôm nay cô cũng không bình thường đấy.
Ôn Dao – một người bình tĩnh chuyên nghiệp, sẽ không xen lẫn quá nhiều tình cảm cá nhân vào nhiệm vụ, sao hôm nay lại đột nhiên dịu dàng đến thế?
Rốt cuộc tên nhóc lạ mặt này có lai lịch gì?
Hiện tại tuy trời chưa tối, chỉ sắp đến hoàng hôn nhưng cả khu dân cư trước mặt đã chìm vào trong bóng tối mờ mịt. Những viên tròn màu đen lúc ẩn lúc hiện bồng bềnh trong không khí, giống như mạt sắt, như một làn khói đen tượng trưng cho điềm xấu, bao phủ cả một khu vực rộng lớn trước mặt.
Tiểu đội nghiêm chỉnh xuất phát tiến vào trong khu vực.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng thét chói tai.
Thành viên cục quản lí cả kinh, nhìn về phía tiếng thét vang lên.
Chỉ thấy một bé trai đang đứng ở con hẻm chật hẹp giữa các tòa nhà, cậu bé đứng ngẩn ra ở đó, dường như bị dị tượng gần đó dọa sợ đến choáng váng. Khuôn mặt cậu bé trắng bệch, vẻ mặt hoảng sợ, chỉ biết đứng run tại chỗ.
Ôn Dao nhanh chóng phản ứng lại: “Mặt nạ phòng độc đâu rồi? Nhanh lên!”
Năng lực giả có thể dùng ma lực để bao trùm toàn thân, phòng ngừa khí độc trong vết nứt vực sâu xâm nhập cơ thể. Nhưng người bình thường thì chỉ có thể sử dụng mặt nạ phòng độc được chế tạo đặc biệt.
Vài đội viên chạy về phía bé trai: “Bạn nhỏ à, em mau lại đây —”
Bọn họ còn chưa dứt lời thì liệt diễm rực cháy chói mắt bay vút qua đỉnh đầu, các đội viên trơ mắt nhìn ngọn lửa vọt thẳng về phía bé trai bên kia.
“Không —”
Một tiếng nổ “Ầm” vang dội, trong nháy mắt, ánh lửa dày đặc đã cắn nuốt bé trai.
“Cậu làm gì đấy?!” Một trong số các thành viên vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ xoay người, nắm chặt lấy cổ áo của người vừa tùy tiện phóng ma lực: “Con mẹ nó cậu—”
Anh ta còn chưa nói hết câu thì mặt đất dưới chân bắt đầu chấn động.
Đội viên dẫn đầu ở phía trước ý thức được điều bất thường, chợt lùi ngược về mấy bước.
Chỉ thấy ngay vũng bùn bọn họ sắp đặt chân lên khi nãy bắt đầu sụt lún, bùn đất đen kịt đổ ào ào xuống, lộ ra phiến lá đen nhánh to lớn rắn chắc.
Ngay sau đó, một bông hoa xấu xí siêu to chui lên từ dưới mặt đất, chính giữa cánh hoa đen nhánh to dày là cái miệng chứa đầy răng nhọn sắc bén như lưỡi dao, nước bọt sền sệt tí tách chảy xuống dưới, mà trong cái miệng đó có một sợi dây màu đỏ thịt giắt lỏng lẻo, cuối sợi dây chính là bé trai đã bị đốt đến không thể nhận dạng, nó đã bị đốt trụi, lộ ra phần keo dính màu đỏ thẫm phía dưới.
Người bị hại cầu cứu bọn họ khi nãy… vậy mà là đầu lưỡi của ma vật kia!
“Này, anh kéo tôi đau quá.”
Vẻ mặt đội viên nọ cứng đờ, anh ta vô thức nhìn Thời An trước mặt.
Thiếu niên vẻ mặt vô tội, lông mi rủ xuống, hoàn toàn không hề ăn khớp với hoàn cảnh xung quanh. Thời An giơ ngón tay nhỏ bé trắng nõn chọc chọc bàn tay cứng ngắc của đội viên nọ: “Buông tay ra đi.”
Đội viên nọ ngơ ngác thả tay ra.
Sau giây phút dại ra ngắn ngủi đó, những thành viên khác của cục quản lí nhanh chóng phản ứng lại, bắt đầu tấn công.
Dưới sự vây công của mọi người, con ma vật kia ré lên một tiếng rồi ngã xuống, nặng nề đập xuống mặt đất phát ra một tiếng ầm vang dội.
Vài thành viên dẫn đầu quay về đội trịnh trọng cảm ơn Thời An.
Chỉ cần người có mắt là có thể nhìn ra được, khi nãy nếu như không có Thời An, e rằng bọn họ đã trở thành thức ăn của bông hoa kia rồi.
Ôn Dao quay người, vẻ mặt kinh dị nhìn Thời An:
“…Sao em phát hiện ra nó?”
Thời An suy nghĩ một lát rồi nói: “Hơi thở của nó không bình thường.”
Thật ra thì việc này không có liên quan gì đến hơi thở.
Mà là vì… ma vật vực sâu đều có một điểm chung.
Đó là đầu lưỡi của bọn nó lớn lên giống nhau như đúc.
Đã mấy vạn năm, Thời An nhìn khuôn mặt đứa bé trai đó đến chán luôn rồi.
“!!!”
Tất cả thành viên trong đội đều cảm thấy kính nể.
Họ chỉ biết một cường giả vô cùng mẫn cảm với hơi thở là Mục Hành, không ngờ hôm nay lại may mắn thấy được người thứ hai có năng lực giống trưởng quan.
Chẳng trách trưởng quan và đội trưởng Ôn đều có vài phần kính trọng thiếu niên này!
Ôn Dao thu kiếm vào vỏ, nhìn quanh một lượt khu dân cư im lặng đến bất thường trước mặt, cô hơi híp hai mắt lại, nói:
“Không thích hợp.”
Theo lí thuyết, bình thường thì các đội viên chiến đấu của cục quản lí sẽ không chủ quan sơ ý đến thế.
Tuy nhiên, vết nứt vực sâu lần này chỉ vừa mới được phát hiện, theo lí thuyết thì mức độ ô nhiễm nó khuếch trương không quá sâu. Thực lực của loài vực sâu bỏ trốn khỏi vết nứt cũng sẽ không mạnh đến vậy.
Vả lại, mục đích chủ yếu của họ khi tiến vào khu vực này là cứu người, thế nên không ai ngờ rằng 'người bị hại' đầu tiên gặp phải lại là mồi nhử của ma vật.
Khu vực phía ngoài đã xuất hiện loài vực sâu cỡ lớn thế này…
Nhìn chăm chú khu dân cư tĩnh mịch trước mặt, lông mày Ôn Dao nhíu chặt lại.
“Trạng thái cảnh giới cấp 1.” Ôn Dao ra lệnh.
“Vâng!” Các đội viên mặt mày nghiêm túc, đồng thanh đáp.
***
Ở một nơi khác.
Trác Phù nhíu mày, nhìn chằm chằm con số trên bản báo cáo trước mặt, vẻ mặt Trác Phù rất nghiêm túc.
Quá bất thường, thật sự quá bất thường.
Một vết nứt vực sâu mới vừa xuất hiện sao có thể có số liệu thế này được?
Chỉ có vết nứt vực sâu xuất hiện ít nhất mười ngày trở lên mới có thể tạo ra chấn động ma lực cường đại đến vậy, chẳng lẽ nó bị xúc tiến biến hóa nhanh hơn? Hoặc là…
Trác Phù vươn tay về phía trợ lí của mình: “Nhanh đưa số liệu báo cáo xung quanh khu vực này trong vòng mười ngày qua cho tôi xem.”
Tiểu đội Ôn Dao tiếp tục xâm nhập vào khu vực ô nhiễm.
Bọn họ vừa dọn dẹp loài vực sâu bỏ trốn khỏi vết nứt vực sâu, vừa giải cứu những người bình thường và năng lực giả bị nhốt trong khu vực.
Thời An thu lại hơi thở, tránh cho loài vực sâu cảm nhận được sự hiện hữu của cậu.
Cậu không muốn thể hiện thực lực của mình quá nhiều, nên chỉ điệu thấp phóng lửa thiêu ma vật.
Loài vực sâu cấp bậc quá thấp thì giao cho người cục quản lí xử lí, còn cấp bậc cao thì trước khi chúng nó tới gần đã bị Thời An trực tiếp thiêu chết, thậm chí chúng còn không có cơ hội đến gần.
Ma vật chết cháy càng nhiều, lượng ma lực cậu hấp thu được cũng nhiều hơn.
Ánh lửa đỏ vàng bùng lên, phản chiếu sâu trong con ngươi đen nhánh của thiếu niên.
Thời An thỏa mãn khẽ nheo mắt, đáy mắt lướt qua sự thỏa mãn.
Lại tới nhiều hơn đi.
Tui vẫn có thể ăn tiếp nè!
Bởi vì giết loài vực sâu thực sự quá vui nên lúc Thời An bình tĩnh lại, cậu đột nhiên ý thức được mình đã bị tách khỏi đội ngũ của cục quản lí.
Cậu chớp mắt vài cái, cảm nhận hơi thở nhân loại.
…Không quá xa, đuổi chừng hai bước là có thể bắt kịp thôi.
Thời An yên lòng.
Đột nhiên, dường như cậu cảm nhận điều gì đó, Thời An hơi nheo hai mắt lại, ngước đầu nhìn lên trên.
Thời An không nhanh không chậm lui về sau một bước.
Một giây sau, trần nhà trên đỉnh đầu bỗng sụp xuống, từng tảng đá vụn lớn rơi xuống, bụi đất mịt mù.
“Ầm ầm!”. Ngôn Tình Sắc
Chỉ thấy một móng vuốt lớn phủ đầy vảy hạ xuống, giẫm mạnh lên trên phế tích.
Một con ma vật cao chừng mấy mét xuất hiện trước mặt Thời An, toàn thân nó đen kịt, đồng tử dựng thẳng, sau lưng có hai cánh, thoạt nhìn vô cùng khủng bố dữ tợn.
Ma vật há miệng, nói ra tiếng người: “Dám nhìn thẳng hình dáng của Cự Long, nhân loại đáng chết này.”
Thời An: “…”
Cậu nheo mắt lại, ánh lửa đỏ vàng xẹt qua dưới đáy mắt.
Khác với dự đoán của ma vật nọ, nhân loại trước mặt thoạt nhìn nó chỉ cần dùng một vuốt là có thể đập chết nhưng nhân loại này lại không hề sợ hãi, ngược lại còn chậm rãi tiến lên một bước, không nhanh không chậm nói:
“Mi nói gì cơ?”
Trên mặt thiếu niên không có chút cảm xúc dư thừa, cậu có vẻ tò mò nhìn ma vật to gấp mấy lần mình, môi thiếu niên hơi cong lên thành một nụ cười như có như không, nói từng chữ rõ ràng:
“Mi lặp lại lần nữa xem nào?”
***
Bên trong vết nứt vực sâu.
Khói độc đen kịt dày đặc, tầm nhìn bị thu hẹp đến mức tận cùng.
Người đàn ông tóc bạc cầm kiếm đứng đó, máu tươi đen như mực chậm rãi chảy xuống từ mũi kiếm nhỏ xuống mặt đất, phát ra tiếng tí tách, dưới chân anh là thi thể nát vụn và tứ chi rời rạc của ma vật loài vực sâu.
Đúng lúc này, một cấp dưới đeo mặt nạ phòng độc chạy tới.
Tuy năng lực giả có thể dùng ma lực bao trùm cơ thể của mình để tránh khói độc xâm nhập, nhưng mật độ khói độc trong vết nứt vực sâu quá dày đặc, dù là năng lực giả bình thường cũng cần phải đeo mặt nạ bảo vệ, để tránh rủi ro.
Năng lực giả có thể không cần sử dụng các thiết bị khác trong loại hoàn cảnh cực đoan này e rằng cũng chỉ có Mục Hành mà thôi.
Thành viên cục quản lí dừng lại trước mặt Mục Hành, giọng ồm ồm truyền ra từ dưới mặt nạ bảo hộ:
“Báo cáo trưởng quan, không phát hiện dấu vết của mắt vực sâu!”
Mục Hành nhíu mày, giọng lạnh lùng: “Tiếp tục lục soát.”
Anh giương mắt, nhìn một vòng vết nứt bị sương độc bao trùm trước mặt mình, sự nghi hoặc thoáng lướt qua dưới đáy mắt xanh xám.
Sao có thể vậy được?
Trong một vết nứt vực sâu sao có thể không có mắt vực sâu?
Hết chương 71.
Tác giả có lời muốn nói: Thời An: Cho mi năm giây, suy nghĩ lại đáp án của mình đi.