Mục lục
Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh - Tác giả: Tang Ốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lam Phi Ngư

Việc toàn bộ thành viên cao tầng cục quản lí đều cảm thấy kinh ngạc thật sự quá hiếm thấy.

Hôm nay Trác Phù thật sự được mở mang kiến thức.

Cục quản lý có thể phát triển cho tới hôm nay, chủ yếu là dựa vào ban chiến đấu mạnh mẽ. Dẫu sao muốn quản lí và xử lí các hạng mục công việc liên quan đến ma vật, bọn họ nhất định phải có đầy đủ vũ lực.

Mà bản thân Mục Hành lại có vị trí hết sức quan trọng.

Hiện tại cục quản lí có thể đối kháng và kìm hãm lẫn nhau với các đại gia tộc trên đại lục, có thể nói không thể bỏ qua công lao của Mục Hành.

Trong chuyện của Cự Long lại càng hơn thế.

Đối mặt với 'điều kiện' hoặc 'uy hiếp' Cự Long đưa ra, nguyên nhân họ có thể cự tuyệt cũng chính là vì có Mục Hành, anh là nhân loại mạnh nhất và cũng là Đồ Long Giả, và cả ban chiến đấu dưới trướng do anh dẫn đầu.

Thế nhưng, tất cả mọi người điều không ngờ rằng…

Mục Hành bỏ phiếu đồng ý.

Điều này làm toàn thể cao tầng đều trợn tròn mắt.

Tuy kết quả bỏ phiếu là 1:8, nhưng hiệp nghị lại được thành lập.

Cuối cùng, Trác Phù tiến về nhà kho của cục quản lí, dùng túi không gian ma lực thu tài bảo của Cự Long vào bên trong.

Sau đó, Trác Phù được cục trưởng cục quản lí dẫn đi lấy 'đầu lâu Hỏa Long' trong miệng Cự Long.

Thang máy bí mật chở hai người chầm chậm đi xuống lòng đất.

Tiếng ổ trục máy móc vận hành quanh quẩn trong không gian đóng kín chật hẹp, giếng thang máy như không có điểm cuối, tiếp tục không ngừng đi xuống.

… Này cũng sâu quá rồi đấy nhỉ.

Cuối cùng, trước khi Trác Phù ngáp, thang máy dừng lại.

Cửa thang máy mở ra, một thông đạo cực dài xuất hiện.

Trác Phù nhíu mày, quay đầu nhìn cục trưởng cục quản lí bên cạnh: “Sao tới hiện tại tôi mới biết cục quản lí còn có nơi như thế này hả?”

Cục trưởng: “Phần lớn mọi người đều không biết.”

Cục trưởng dẫn Trác Phù đi sâu vào trong thông đạo:

“Đầu lâu Hỏa Long này là được Nhâm cục trưởng thu được trong một lần làm nhiệm vụ, sự hiện hữu của nó vẫn luôn là một bí mật. Ban đầu chúng tôi vốn định giao nó cho viện nghiên cứu tiến hành bí mật nghiên cứu và thí nghiệm, nhưng hỏa nguyên tố ẩn chứa trong đó thật sự quá mức cuồng bạo, thế nên chúng tôi đành phải đặc biệt cách li giấu nó sâu ở chỗ này. Trước khi cậu trở thành viện trưởng viện nghiên cứu, chúng tôi đã dùng nó để chế tạo thiết bị chuyển đổi ma lực, liên tục vận chuyển cả ngày lẫn đêm, hi vọng có thể hạ thấp mật độ ma lực đến mức có thể nghiên cứu.”

“Chuyển đổi ma lực?” Trác Phù ngẩn người.

Cục trưởng: “Đúng vậy.”

Ông vừa nói, vừa đẩy cửa ra: “Ma lực chắt lọc từ trong đầu lâu Hỏa Long cung cấp tạo phúc cho toàn bộ nhân loại. Rất nhiều công trình kết hợp khoa học kĩ thuật và ma lực hiện tại của chúng ta đều ra đời trên cơ sở này. Nó cũng cung cấp điện cho cả tòa cao ốc cục quản lí.”

Trác Phù nhìn vào trong cánh cửa bị đẩy mở.

Đầu lâu Hỏa Long được đặt trong ống nuôi cấy cao hơn thân người. Nó cũng không lớn như trong tưởng tượng của Trác Phù mà hoàn toàn ngược lại, dường như nó đã từng trải qua xử lí nào đó, lớp da cháy đen co lại, hốc mắt hãm sâu, thấp thoáng có thể thấy đường vân trên lớp vảy. Nó hẳn đã chết hơn ngàn năm rồi, nhưng không biết vì sao, Trác Phù lại cảm thấy có chút bất an.

Giống như là… vẫn còn linh hồn đang nhìn ra ngoài từ sâu trong hốc mắt đó.

Cục trưởng ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng than thở không rõ nghĩa:

“Con đường phát triển vĩnh viễn phủ đầy máu tươi.”

Trác Phù khẽ giật mình, vô thức quay đầu nhìn.

Cục trưởng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đến giúp tôi một tay nào.”

“… À.”

Trác Phù lấy lại sự bình tĩnh, dưới sự chỉ huy của cục trưởng rút dây dẫn bên ngoài của ống nuối cấy ra, sau đó thu vào trong túi không gian ma lực.

Địa điểm giao ước là cánh đồng hoang vu cách rừng rậm Sương Mù không xa.

Chiếu theo 'yêu cầu', Trác Phù một thân một mình mang túi không gian ma lực đến đây.

Khi Trác Phù đến địa điểm chỉ định, Mục Hành đã đứng chờ ở đó.

Người đàn ông tóc bạc thân hình thon dài, ánh mắt nặng nề, lẳng lặng đứng giữa đồng trống hoang tàn vắng vẻ, ánh mắt anh bình tĩnh thong dong, không hề có chút tự giác của 'chiến lợi phẩm' bị Cự Long mạnh mẽ cướp đi.

“Đồ đâu?” Mục Hành hỏi.

Trác Phù: “…”

Là một chiến lợi phẩm, trưởng quan ngài thật sự không khỏi quá mức tự giác đấy.

Trác Phù yên lặng đưa túi qua.

Mục Hành đưa tay nhận lấy, thản nhiên nói: “Nếu thiếu thứ gì, tôi sẽ biết đấy.”

Trác Phù: “……”

Rốt cuộc ngài là người bị hại bị bắt cóc hay là chủ mưu hả!

“Bên phía Ôn Dao tôi đã thông báo rồi, trong khoảng thời gian này các cậu tiếp tục điều tra tung tích của đám tín đồ dị giáo kia.”

Mục Hành nhàn nhạt phân phó.

Trác Phù không nhịn được, mở miệng nói:

“À ừm…”

Mục Hành ngước mắt nhìn: “Sao vậy?”

Trác Phù cảm thấy mình như có hàng ngàn hàng vạn vấn đề chặn trong cổ họng, thế nhưng đến cuối cùng Trác Phù chỉ hỏi một câu:

“Cậu… cậu vẫn ổn chứ?”

“Đương nhiên.”

Bất ngờ chính là người đàn ông trước mặt lại cong môi cười, ý cười vui sướng lướt qua trên bờ môi mỏng nhạt màu của anh, sương tuyết trong đôi mắt xanh thẫm tan rã, thoạt nhìn tâm trạng có vẻ rất tốt:

“Rồng vậy mà muốn dẫn tôi về vực sâu đấy.”

Trác Phù: “…………”

Có một vạn câu chửi nhưng không biết phải phun ra như thế nào mới tốt.

Hơn nữa không biết có phải ảo giác của Trác Phù không…

Cảm thấy giọng điệu của người này có vẻ như… đang khoe khoang?

Mẹ kiếp!

Ai thèm quan tâm rồng có muốn dẫn cậu về vực sâu hay không chứ!

Cậu bị bệnh hả!

***

Sau khi vết nứt vực sâu biến mất, sương mù dày đặc vẫn luôn bao phủ trong rừng rậm Sương Mù cuối cùng cũng tiêu tán, chỉ còn lại một ít sương nhàn nhạt quẩn quanh trên ngọn cây.

Ma vật loại vi sinh vật này lại lần nữa khôi phục dáng vẻ chậm chạp và ôn hòa, nó im hơi lặng tiếng lơ lửng trong rừng rậm.

Cự Long toàn thân màu trắng bạc rũ hai mắt xuống, bình tĩnh lại chăm chú nhìn mặt đất cháy đen trước mặt.

Tựa như đang trầm tư, lại tựa như đang mặc niệm.

Mục Hành đã quay về, anh đưa cái túi thu được từ Trác Phù cho Thời An:

“Anh đã kiểm tra rồi, đều ở trong này.”

Thời An phục hồi tinh thần.

Lí do lúc trước cậu có thể cảm nhận được vị trí tồn tại của thân thể Hỏa Long chủ yếu là vì lúc ấy, tàn hồn trong móng vuốt bén nhọn va vào ma lực của cậu, thế nên cậu mới có thể cảm nhận được vị trí trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Loại cảm nhận vị trí này chỉ là tạm thời, rất nhanh đã biến mất.

Thế nhưng, hiện tại đã có đầu lâu của Hỏa Long, cậu có thể dựa vào hơi thở trong này để tìm kiếm những bộ phận thân thể khác của rồng.

Trong tộc rồng, loại chuyện này thường được xem là khế ước bình đẳng hai chiều.

Cự Long còn sống giải phóng linh hồn bị giam cầm của một con rồng khác.

Mà xem như thù lao, con rồng đó sẽ đưa ma lực bị giam cầm trong phần thân thể còn lại của mình cho đồng tộc còn sống.

Điều này không có bất kì nghi vấn nào.

Điểm nghi vấn duy nhất còn sót lại…

Thời An chớp mắt vài cái, cậu do dự nhìn nhân loại đang đứng trước mặt mình, nhất thời có chút tiến thoái lưỡng nan.

Đã cướp tới tay rồi, nhưng…

Bước tiếp theo… nên làm gì nhỉ?

Đây là lần đầu tiên cậu cướp người sống về đó, không có kinh nghiệm!

Mang về trong hang động?

Thế nhưng hang động cậu ngủ trước đó đã mất rồi.

Thời An vắt hết óc, bắt đầu cố gắng nhớ lại sau khi đồng tộc của mình cướp được người về thì sẽ tiến hành những bước nào.

Đầu tiên, Mục Hành nhất định không muốn bị cướp đi.

Dù sao thì vào lúc cậu hỏi anh trước đó, Mục Hành cũng không đồng ý, hơn nữa vẻ mặt thoạt nhìn dường như có chút không quá tình nguyện.

— Càng quan trọng hơn là, phần lớn chuyện xưa đều viết như thế đó.

Vậy bước đầu tiên chính là đề phòng anh chạy trốn.

Sau vài giây, Thời An hắng giọng một cái, cậu dùng giọng uy nghiêm nhất của mình nói:

“Từ hôm nay trở đi, anh là của em, anh đừng hòng nghĩ đến việc chạy trốn, bằng không… bằng không…”

Cậu đột nhiên thông suốt, hung dữ bổ sung:

“Bằng không em sẽ ăn anh!”

Mục Hành lộ vẻ cân nhắc, sau hai giây tự hỏi, anh mở miệng hỏi cậu:

“Ăn như thế nào?”

Thời An: “???”

Đợi đã? Mục Hành có ý gì?

Còn có phương pháp ăn nào khác hả?

Cậu do dự hai giây: “… Đóng, đóng băng?”

Mục Hành thở dài, tựa như có chút tiếc nuối:

“Được rồi, anh sẽ không chạy.”

“…”

Thời An cảm thấy hình như mình không cùng một mạch suy nghĩ với Mục Hành.

Cậu nghi ngờ nhìn nhân loại trước mặt, nói: “Tóm lại, hiện tại em muốn đi tìm thêm vết nứt — Vì hiện tại em chưa có hang động, nên không thể để anh ở đó. Vì vậy, anh phải đi theo em, hiểu chưa?”

Mục Hành biết nghe lời phải gật đầu đáp: “Đã hiểu.”

Thời An giang hai cánh bay lên, thuần thục dùng đuôi quấn lấy eo Mục Hành.

Mục Hành giang hai cánh tay, phối hợp với động tác của cậu:

“Thế nên em chuẩn bị mang anh bay tới đó đúng không?”

Thời An: “Đúng vậy.”

Mục Hành: “Anh không nặng à?”

Thời An quấn chặt cái đuôi, suy nghĩ một lát:

“…Có chun chút.”

Mục Hành: “Đường xa không?”

Thời An suy nghĩ một lát, cậu hơi ỉu xìu nói: “…Còn khá xa.”

“Có muốn anh ôm em không?” Nhân loại bị cưỡng ép cướp về đưa ra đề nghị.

“…”

Thời An dao động rồi, cậu không nhịn được do dự hai giây.

Thế nhưng cậu nhanh chóng phản ứng lại — Đợi đã, rõ ràng Mục Hành mới là con tin, còn mình là Cự Long tà ác tùy ý làm bậy mà!

Rốt cuộc nhân loại này có hiểu rõ vị trí của mình không vậy!

Tức ghê á!

Hết chương 122.

Tác giả có lời muốn nói: Mục Hành: Có nghe thấy không? Rồng muốn cướp tôi đấy.

Trác Phù:………… Tôi thấy cậu bệnh hơi nặng rồi đó.

Editor: Lâu quá không edit, tui thấy cứ cứng tay sao á QAQ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK