Editor: Lam Phi Ngư
Thời An quay đầu nhìn về phía âm thanh vang lên.
Chỉ thấy Triệu Xã đứng cách đó không xa, kinh ngạc vui mừng nhìn cậu.
“Mấy cậu biết nhau à?” Học viên năm ba kia hơi kinh ngạc nhướng mày hỏi.
Triệu Xã gật đầu, nhiệt tình dùng bàn tay vỗ vỗ lưng Thời An, thiếu chút nữa vỗ một phát làm cậu lảo đảo luôn: “Đây là một người bạn năm nhất của tôi, cậu ấy tên là Thời An, đừng nhìn dáng vẻ cậu ấy thế này, thật ra cậu ấy mạnh lắm đấy!”
Sau khi trở về từ khu Ewen, Thời An và mấy người Vương Lê đã từng tụ họp mấy lần.
Tuy vì khá bận việc học, số lần tụ họp cũng không nhiều, thế nhưng mỗi lần Thời An đều ăn đến no căng.
Thời An khó khăn ổn định lại cơ thể.
Cậu nhìn quanh một vòng, hơi nghi hoặc mở miệng hỏi: “Tôi hỏi này, các cậu đang làm gì vậy?”
Triệu Xã kinh ngạc nhíu mày đáp: “Cậu không biết hả?”
Thời An thành thật trả lời: “… Không biết.”
“Các học viện trên đại lục mỗi năm đều sẽ tiến hành giao lưu học thuật. Mỗi lần giao lưu đều không giống nhau, nơi tổ chức cũng sẽ thay đổi, năm nay vừa đúng đến lượt hệ sức mạnh.” Triệu Xã thở dài: “Tuy nói là đến lượt, thế nhưng mức độ coi trọng hoàn toàn thua kém so với những lần trước. Dẫu sao thường thì hệ sức mạnh đều lấy thể năng và phòng ngự là chính, tính thưởng thức không cao, tầm quan trọng trên phương diện chiến thuật cũng không bằng các năng lực giả thuộc hệ khác. Thế nên cậu thấy đó, năm nay không hề tuyên truyền việc này…”
Thời An đột nhiên có một loại dự cảm xấu.
Cậu chậm rãi cúi đầu, nhìn màn hình vẫn sáng trên tay mình. Tuy tiến độ học tập ngôn ngữ nhân loại của cậu vẫn khá chậm, nhưng trong khoảng thời gian này cậu cũng hiểu được ít nhiều. Thời An ngập ngừng đọc được vài chữ từ trong đống chữ trên màn hình.
“Tham gia”… “Hệ sức mạnh”… “Trúng cử”… “Trận đấu”.
Đợi đã? Đợi đã? Việc này sao lại không giống những gì cậu tưởng tượng vậy hả!!!
Như sấm sét giữa trời quang, ngũ lôi oanh đỉnh*, Thời An đừng đờ ra tại chỗ. (*chỉ sự bất ngờ sững sốt)
Đây là báo ứng việc cậu ngụy trang thành hệ sức mạnh trong khoảng thời gian này ư?
Cậu hoàn toàn không hề có chút liên quan gì đến hệ sức mạnh luôn á!
Sau khi biến thành nhân loại, thân thể này của cậu vừa nhỏ lại vừa yếu, thể lực còn cực kì kém nữa. Lần trước có thể dùng một quyền đánh nát lớp giáp của Nham Giáp thú không phải vì thể năng của cậu mạnh cỡ nào, mà là do cậu điều động ma lực, dùng một lớp vảy rồng cứng rắn không gì phá nổi bao phủ lên nắm tay.
“À đúng rồi, nhắc tới cũng khéo, lần này bên tổ chức là Học viên khu Ewen đấy.” Triệu Xã đột nhiên nhớ ra, nói chêm vào.
Khu Ewen.
Khu Ewen.
Hai từ này đánh thức kí ức mà Thời An không muốn nhớ lại.
Hai tháng trước, chỗ đó đã lạnh đến mức khó có thể sống nổi rồi, vậy hiện tại…
Thời An giật mình một cái.
Cậu không đi đâu! Tuyệt đối không đi!
“Cũng đúng nhỉ, hình như cậu rất sợ lạnh…” Triệu Xã gãi đầu nói.
Học viên cao to vừa mới bắt chuyện khi nãy bu lại nói: “Sợ lạnh hả? Aizz, vậy chắc là cậu cần loại vật như hỏa bảo thạch đấy, hình như chỉ cần một viên thôi thì dù thể chất sợ lạnh đến mấy cũng sẽ không thấy lạnh nữa. Hơn nữa, đoạn thời gian trước ở buổi đấu giá bên khu Ewen có xuất hiện vài khối hỏa bảo thạch đấy, tiếc rằng đều ra giá trên trời, lấy trình độ của chúng ta có lẽ không giành được đâu…”
… Vài khối?
Thời An hơi nghi hoặc một chút.
Loại khoáng sản như hỏa bảo thạch vào niên đại cậu sinh sống cũng đã gần như biến mất, dù trong đống đồ sưu tầm của cậu cũng chỉ có vài viên hỏa bảo thạch mà thôi, sao nhân loại có thể —
Thời An bỗng trừng lớn hai mắt.
Đợi đã?
***
Bên trong khu Ewen.
Mục Hành mặc một thân quần áo màu đen, ánh mắt như băng tuyết.
Anh ngồi trong phòng làm việc, cúi đầu xem kĩ văn kiện trên bàn.
Trong khoảng thời gian này, Mục Hành vẫn luôn truy xét hướng đi của đoàn lính đánh thuê, người dưới tay anh đã phá hủy vài hang ổ của bọn chúng. Tuy thủ lĩnh đoàn lính đánh thuê như thỏ khôn đào ba hang*, đến nay vẫn chưa tìm được tung tích của gã, thế nhưng người của anh đã bắt được không ít cấp cao trong đoàn lính đánh thuê, chắp vá vài tin tức vụn vặt cũng đã gần như rõ ràng.
(*nhiều nơi ẩn nấp)
Anh cũng chú ý tới việc hỏa bảo thạch xuất hiện ở buổi đấu giá gần đây.
Loại bảo thạch này vô cùng quý hiếm, ít nhất đã trăm năm chưa từng xuất hiện trên thị trường. Hiện tại lại xuất hiện ở nơi này ngay vào lúc mấu chốt, lại tập trung bán ra ra một số lượng lớn, thật sự rất kì lạ.
Mục Hành phái người mua một khối, đưa đến chỗ Trác Phù tiến hành nghiên cứu.
Trong báo cáo Trác Phù gửi cho anh, đường vân rất nhỏ trên mặt ngoài của hỏa bảo thạch có độc khí vực sâu còn sót lại, có lẽ là được lấy từ trong vực sâu.
Lại liên hệ với hang rồng trong hẻm núi khu Ewen và dấu vết của nhân loại trong hang rồng cổ xưa…
Đáp án đã hiện ra một cách sinh động.
Tài bảo của rồng theo hang động từ vực sâu chuyển đến trên đại lục, mà lí do lần này con Cự Long kia xuất hiện ở vết nứt vực sâu trong học viện e rằng là vì đuổi theo tài bảo của nó.
Sự tồn tại của Cự Long đã bị để lộ ra ngoài, không ít cấp cao trong các thế lực đã biết được tin này.
Những người kia chiếm lấy tài bảo của Cự Long, hiện tại lại sợ bị Cự Long trả thù, thế nên mới nóng lòng phá hủy chứng cứ trong tay, để tránh nguy cơ bị Cự Long tìm tới tận cửa.
Đáy mắt Mục Hành lướt qua một tia tối tăm nhiệt liệt.
Đã một thời gian dài mà Cự Long vẫn không hề hiện thân, nhất định là có nguyên nhân nào đấy.
Hiện tại dấu chân của nhân loại đã trải rộng trên khắp đại lục, Cự Long muốn tìm một rừng núi hoang vắng nào đó để ẩn thân không phải là chuyện dễ dàng gì. Mà việc Cự Long mai danh ẩn tích ngược lại đã nghiệm chứng một suy đoán khác của anh.
Cự Long có thể hóa thành hình người.
Trên thực tế, bên trong các sách vở liên quan có ghi chép, phần lớn loài huyễn tưởng đều có năng lực này. Thế nhưng vì sự kiêu ngạo của bản thân nên bọn chúng càng thích duy trì hình thái nguyên bản hơn.
Muốn tìm được hình thái nhân loại của Cự Long trên đại lục, việc này chẳng khác gì mò kim đáy biển.
Trừ khi…
Khiến Cự Long tự xuất hiện.
“Trưởng quan, đã thả tin tức ra ngoài rồi.” Ôn Dao nhẹ nhàng gõ cửa, báo cáo ngắn gọn.
Mục Hành gật đầu.
Vẻ mặt Ôn Dao có chút do dự: “Nhưng mà… Rồng sẽ thật sự đến ạ?”
Mục Hành thản nhiên đáp: “Sẽ.”
– — Mức độ cố chấp của rồng đối với tài bảo gần như đã khắc sâu vào trong linh hồn của chủng tộc này. Nếu nó đã rời khỏi vực sâu để đến trên đại lục vì để tìm kiếm tài bảo thất lạc của nó, vậy chắc chắn nó sẽ không thể nào ngó lơ một tin tức chỉ đường chính xác thế này. Thậm chí, dù biết đấy là cạm bẫy, rồng vẫn sẽ không thể kiềm chế mà đi đến đó.
Tài bảo đối với rồng cũng giống như việc giết rồng đối với anh.
Là bản năng không cách nào kháng cự.
Ôn Dao xoay người đi ra ngoài, nhưng khi cô mới đi được một nửa thì lại như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó. Ôn Dao quay đầu lại nhìn, cẩn thận từng li từng tí hỏi:
“Nhắc mới nhớ, trong những lễ vật lần trước trưởng quan khu Ewen tặng ngài có một khối hỏa bảo thạch nhỉ?”
Ánh mắt Mục Hành dao động trong chớp mắt.
Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong đầu anh. Khoảng thời gian này thật sự quá bận rộn, hơn nữa bản thân anh cố gắng xem nhẹ, thế nên bóng dáng của Thời An gần như đã không còn xuất hiện trước mặt anh nữa. Cuối cùng anh cũng lại lần nữa trở lại trạng thái quen thuộc, tỉnh táo, hiệu suất cao, cảm xúc sẽ không bị tác động bởi bất kì thứ gì.
Nhưng hiện tại, cảm giác bị nhiễu loạn lại xuất hiện mà không hề báo trước.
“Ừ.”
Vẻ mặt của Mục Hành vẫn trầm tĩnh nội liễm như trước, gần như anh không vì việc đó mà sinh ra chút chấn động nào.
Thế nhưng, đốt ngón tay thon dài của người đàn ông đã thoáng cong lên, khẽ gõ lên mặt bàn.
Đây là động tác theo bản năng thể hiện sự bực bội của anh.
“Nếu… nếu khối hỏa bảo thạch kia cũng như chúng ta phỏng đoán, nếu khối bảo thạch ấy là tài bảo của rồng, vậy có khi nào Thời An sẽ…”
Ôn Dao do dự nói.
Động tác của Mục Hành dừng lại.
Trong văn phòng rơi vào một sự yên lặng tĩnh mịch.
Anh giương mắt, ánh mắt tối tăm, tuy giọng nói vẫn trấn định vững vàng như trước, thế nhưng lại mang theo một ít không kiên nhẫn không dễ phát hiện:
“Gọi cho Học viện năng lực giả.”
Hết chương 48.
Tác giả có lời muốn nói.
Bé rồng sẽ bắt đầu đoạt lại tài bảo nhé! (Xắn tay áo)