Editor: Lam Phi Ngư
Màn hình run lên rè rè, lóe lên hai giây sau đó tắt ngúm.
Trác Phù và Ôn Dao liếc nhau, trong nháy mắt đi đến trước cổng lớn viện nghiên cứu.
Vào lúc này, thời gian như bị kéo dài thành trang giấy mỏng manh, bên tai hoàn toàn yên tĩnh, mỗi một phút, mỗi một giây đều đang giày vò, gần như khiến lòng người nghi ngờ rằng có phải vào lúc này thời gian đã tạm dừng chăng.
Một tiếng “ting” nhỏ vang lên trong hành lang yên tĩnh.
Thang máy đến.
Tiếng bước chân đều đều không nhanh không chậm, từng bước một tới gần viện nghiên cứu.
Tuy rằng đã sớm biết được thân phận của vị khách không mời mà đến này, nhưng tim Trác Phù vẫn không nhịn được mà đập loạn cả lên.
Cổng viện nghiên cứu mở sang hai bên.
Thân hình Mục Hành xuất hiện trước mặt hai người.
Anh không cầm món vũ khí nào trong tay, vẻ mặt hờ hững bình tĩnh, thoạt nhìn không có khác biệt gì lớn so với lần chia tay trước. Dường như lần này anh đến đây chỉ để lấy vật kiểm tra, lấy tư liệu — giống như hàng trăm ngàn lần thường ngày.
Thế nhưng Trác Phù lại có thể cảm nhận được sự bất đồng một cách rõ ràng.
Ước số nguy hiểm như đang tăng lên trong không khí im ắng, trên người Mục Hành bao phủ một hơi thở lạ lẫm. Điều này khiến Trác Phù có loại xúc động muốn lui về phía sau.
Ôn Dao tiến lên trước một bước: “Trưởng quan.”
Dáng vẻ của Ôn Dao rất cung kính, nhưng chỉ có Trác Phù đứng bên cạnh cô mới biết rõ hiện tại Ôn Dao đang căng thẳng đến thế nào.
“Chúng tôi đã đợi ngài rất lâu.”
Mục Hành dùng đôi mắt xanh thẳm không thấy rõ cảm xúc nhìn chăm chú người phụ nữ trước mặt, anh chậm rãi nói: “Vậy sao.”
“Tôi nghĩ rằng ngài nhất định sẽ muốn gặp mặt một người.”
Ôn Dao nghiêng người né qua một bên, cô ấn vài cái lên trên màn hình điều khiển. Rất nhanh sau đó, một tiếng tích vang lên, một hộp nuôi cấy được viện nghiên cứu chuyên dùng để kiểm soát cơ thể sống của hàng mẫu trồi lên từ dưới mặt đất.
Trong loại tình huống này, không có gì thích hợp hơn việc dùng nó như một ngục giam tạm thời.
Người áo bào đen ngồi trên ghế, mí mắt xanh đen cụp xuống.
Mặc dù khớp hàm đã được bẻ lại, nhưng trên miệng ông ta lại được đeo lên một cái đai đặc chế để ngừa trường hợp ông ta niệm chú hoặc làm ra hành động cực đoan nào đó.
Mục Hành: “Hóa ra ông ta ở chỗ hai người.”
Ôn Dao khẽ gật đầu, cô hít sâu một hơi, thuật lại đơn giản chuyện đã xảy ra trước đó.
Từ giao dịch, nghi thức đến phỏng đoán vì sao người áo bào đen lại hợp tác với bọn họ.
Âm tiết cuối cùng của Ôn Dao tiêu tan trong không khí, viện nghiên cứu lại một lần nữa rơi vào trong sự im lặng.
Người đàn ông tóc bạc giương mắt bình tĩnh nói:
“Nếu đã như thế, vậy có lẽ hai người hẳn biết vì sao tôi lại tới nơi này.”
Ôn Dao sợ run, cô vội vàng tiến lên một bước, chỉ vào người áo bào đen trong ngục giam:
“Không… Trưởng quan, ngài vẫn chưa rõ, mọi chuyện đều là do —”
Cô còn chưa nói xong thì đã bị Mục Hành hời hợt cắt ngang:
“Tôi biết.”
Anh không nhanh không chậm nói: “Vậy thì sao?”
“…”
Hô hấp của Ôn Dao chợt rối loạn, cô im lặng.
Xem ra Trác Phù đã nói đúng.
— Mục Hành hiểu rất rõ ngài ấy đang làm cái gì, hơn nữa ngài ấy không hề có ý định vì vậy mà thay đổi kế hoạch.
Trác Phù dè dặt tiến lên một bước, anh chỉ người áo bào đen, đề nghị:
“Chẳng qua đó điều là những việc trước kia, hiện tại chúng ta đã có được người này mà đúng không? Chính ông ta đã triệu hoán Thời An đến đại lục. Vậy hẳn ông ta cũng biết được phương pháp để mang cậu ấy về…”
Ôn Dao gật đầu, bước nhanh đến phía trước:
“Trác Phù nói đúng đó ạ, trăng máu không nhất định là con đường duy nhất —”
Rất hiển nhiên, người áo bào đen vô cùng hiểu rõ việc ông ta làm lần này. Thế nên ông ta mới có thể chọn cách tự sát ngay sau khi hoàn thành nghi thức, bởi vì chỉ có như thế thì phương pháp triệu hồi Thời An lần nữa quay về đại lục sẽ an nghỉ cùng với ông ta. Đến lúc đó, Mục Hành sẽ không còn lựa chọn nào khác.
Mục Hành: “Còn dư hai ngày.”
“Sao ạ?” Ôn Dao sững sờ.
Trác Phù thở dài, tiếp lời: “… Còn hai ngày nữa là đến ngày trăng máu.”
Mục Hành: “Còn lần tiếp theo?”
Trác Phù: “… Bốn ngàn năm sau.”
Ôn Dao vô thức cắn chặt răng.
Cô đã hiểu rõ ý của Mục Hành.
… Nếu như không hành động ngay lần này thì sẽ không còn lần sau nữa.
Về phần người áo bào đen có chịu nói ra hay không, hoặc có cách nào để buộc ông ta nói ra hay không? Không ai có thể đưa ra đáp án chính xác.
Mà Mục Hành lại không muốn đánh cuộc vào xác suất đó.
Mục Hành nhìn Trác Phù, giọng anh trầm thấp lạnh nhạt: “Nếu đã hiểu, vậy thì lấy ra đây.”
Nhất thời, trong viện nghiên cứu hoàn toàn tĩnh lặng.
Trác Phù và Ôn Dao im lặng liếc nhìn nhau.
Đúng vậy, hai người họ biết rõ Mục Hành tới đây là để lấy vật gì. Bọn họ cũng biết rằng chỉ cần Mục Hành muốn thì hai người họ, hoặc là bất kì người nào trên thế giới này đều không thể ngăn cản anh.
Hiện giờ Mục Hành vẫn còn cho họ thể diện, ít nhất anh không trực tiếp ra tay.
Trác Phù thở dài đi đến trước màn hình, ấn vài phím trên đó.
Một hộp nuôi cấy khác trồi lên từ dưới mặt đất bên cạnh ngục giam đang giam giữ người áo bào đen.
Một con nhện to lớn lông xù đang bị giam trong đó, sáu chân nó bị khóa chặt, tám con mắt đen trên đầu đầy vẻ hoảng sợ, nó gào lên:
“Aaaaaaa tha mạng!”
Trác Phù không có tinh thần liếc nhìn nó, vừa tiến tới phía trước mở hộp nuôi cấy ra, vừa qua loa phụ họa nói:
“Được rồi được rồi, tao biết rồi.”
Nội dung mỗi lần kêu lên đều giống hệt nhau, Trác Phù nghe đến chán luôn rồi.
Mí mắt người áo bào đen bị giam bên cạnh chợt giật giật, ông ta chậm rãi mở con mắt đã nửa mù lòa ra, xuyên qua hai lớp thủy tinh nhìn họ.
Mục Hành cất bước đi tới.
Dường như cảm nhận được hơi thở nguy hiểm của người đàn ông trước mặt, tuy trên thân đã bị khóa chặt nhưng con nhện vậy mà lại đi ngược vào trong hộp nuôi cấy:
“Aaaaaaa tha mạng!”
Vẻ mặt Mục Hành không hề thay đổi.
Trường kiếm sáng như tuyết hiện lên trong lòng bàn tay anh, thanh kiếm lóe lên ánh sáng rét lạnh dưới ánh đèn.
Anh giơ tay lên, mũi kiếm nhắm thẳng vào cái bụng mập mạp của con nhện.
Một giây sau, trong cổ họng con nhện phát ra một tiếng rè rè xì xào kì quái. Nó mở to miệng, một giọng nói quen thuộc phát ra từ trong miệng của nó:
“Này, mi muốn làm gì với nhân loại của ta hả?”
Giọng thiếu niên mềm mại lại mát lạnh, mang theo chút không vui vô cùng rõ ràng, tiếng nói quẩn quanh trong phòng thí nghiệm tĩnh lặng.
Mục Hành khẽ giật mình.
“Em có thể đốt nó không?” Thiếu niên hỏi.
Một giây sau, giọng trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Đừng đốt nó, nó vẫn còn hữu dụng.”
“Đến lúc đó anh sẽ bảo Trác Phù giữ mạng nó lại, cho em tự tay đốt nó.”
Toàn bộ phòng thí nghiệm hoàn toàn rơi vào sự tĩnh lặng.
Con nhện rụt về phía sau, nó bắt đầu phát lại câu nói nọ của Mục Hành nhiều lần:
“Đừng đốt nó, nó vẫn còn hữu dụng.”
“Đừng đốt nó, nó vẫn còn hữu dụng.”
…
Mục Hành: “…”
Không biết có phải vì mới vừa nghe được giọng của Thời An hay không, ánh mắt sắc bén của anh hơi nhúc nhích, dường như gương mặt lạnh lùng vô tình như đá cẩm thạch của anh đã mềm đi chút ít.
Một giây sau, mũi kiếm trong lòng bàn tay Mục Hành biến thành đốm sáng rồi biến mất.
“Mày đã có được trí lực cơ bản để lí giải ngôn ngữ nhân loại, vậy có lẽ mày có thể nghe hiểu được lời tao sắp nói.”
Anh tiến lên phía trước, lông mi trắng bạc rũ xuống, anh bình tĩnh nhìn con nhện trước mặt, nói:
“Tao có thể không giết mày, nhưng mày phải giao ra nguồn gốc sức mạnh mày đã nuốt trong dãy núi Hắc Ám.”
Cuối cùng con nhện cũng đình chỉ việc lặp lại, nó do dự một lúc lâu, dường như rốt cuộc nó cũng đã hạ quyết tâm.
Ngay sau đó, nó cẩn thận từng li từng tí tiến lên vài bước, cái miệng chứa đầy răng nhọn sắc bén chậm rãi mở ra, nó dần mở rộng đến một độ lớn mà người ta khó có thể tưởng tượng nổi.
Phần bụng con nhện nhúc nhích hai cái, sau đó một cái kén bị tơ nhện quấn chặt phun ra từ trong giác hút của nó.
“Chẳng trách trước đó tôi thử nhiều lần đến vậy mà vẫn không thể cắt đôi nó ra.”
Trác Phù tức giận khoanh hai tay lại: “Hóa ra là do trước đó mày vẫn luôn giả ngu!”
Sau khi phun cái kén ra ngoài, cơ thể con nhện thu nhỏ với tốc độ nhanh chóng. Nó lén lút liếc Trác Phù, tám con mắt trên đầu chớp chớp, thoạt nhìn có chút gian xảo.
Ánh kiếm lướt qua, cái kén màu trắng nọ theo đó hé mở.
Nằm trong đó là một cái cánh nhăn nheo bị cuộn lại, vảy khô cằn bám trên xương cánh, có thể loáng thoáng thấy được đường nét đẹp đẽ trước đó.
Trác Phù hít sâu một hơi:
“Đây… đây là?”
Mục Hành thu hồi trường kiếm: “Đúng vậy, đây là một bên cánh của Hỏa Long.”
“Vậy đầu lâu Hỏa Long phía dưới cục quản lí, chẳng lẽ chúng đến từ cùng một…”
“Đúng vậy.” Mục Hành khẽ gật đầu.
Tại thời điểm này, hồi ức liên quan đến Thời An hiện lên trong đầu anh.
Lệ khí trong đáy mắt anh thoáng lắng xuống, hiếm khi mở miệng giải thích:
“Thời An đã từng nói, Cự Long bị đối đãi như vậy thì linh hồn sẽ vĩnh viễn bị giam cầm trên đại lục. Đó là sự vũ nhục và không tôn trọng nhất đối với rồng. Vậy nên em ấy mới làm giao dịch với cục quản lí, thậm chí còn dùng long diễm để giải phóng linh hồn của nó…”
Thế nhưng, anh vẫn chưa dứt lời thì đã bị một tiếng gào khóc bén nhọn bên cạnh cắt ngang.
Tiếng gào khóc ấy quá mức thê lương, quá mức hận thù, quá mức đáng sợ, gần như không hề giống bất kì âm thanh nào mà nhân loại có thể phát ra.
Nó như một vũ khí bén nhọn xé rách không khí.
Ba người chợt giật mình, vô thức quay đầu nhìn về phía tiếng khóc truyền đến.
Trong hộp nuôi cấy, chỉ thấy người áo bào đen không biết đã quỳ mọp từ lúc nào, toàn bộ cơ thể ông ta đang run rẩy dữ dội, đôi bàn tay phủ kín mạch máu sưng vù màu xanh đen vặn vẹo phủ lên gương mặt, mái tóc trắng dài khô cằn tản ra, che khuất thân thể không nhìn ra hình người của ông ta. Giữa những ngón tay, một đôi mắt xanh vẩn đục chợt trừng lớn, máu đen kịt sền dệt từng chút rỉ ra, rơi tí tách xuống sàn.
Lúc bấy giờ, Trác Phù như bị đánh một đòn cảnh cáo, cả người đều ngẩn ngơ.
Tại thời khắc này, manh mối từng bị xem nhẹ dường như đều kết nối với nhau một cách rõ ràng liền mạch.
Kế hoạch này… hoàn toàn là chế tạo riêng vì Mục Hành.
Tại sao ông ta lại vững tin rằng dù Mục Hành biết rõ mọi thứ vẫn sẽ vì Thời An mà phá vỡ toàn bộ đại lục? Tại sao sau khi nghi thức chấm dứt ông ta lại chờ mong tử vong đến vậy?
Trác Phù quên cả việc hít thở.
Tất cả người nhà họ Mục đều là kẻ điên.
Hết chương 138.
Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng Ngưu lang Chức nữ cũng sẽ nhanh chóng gặp mặt thôi!
Editor: Đột kích đêm khuya ~