Mục lục
Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh - Tác giả: Tang Ốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lam Phi Ngư

Thời An: “Hở? Không có thù lao à?”

Nhìn khuôn mặt nghi ngờ của thiếu niên trước mặt, áp lực trong lòng Trác Phù nặng như núi.

Nhưng mà… anh nào biết Mục Hành đã đồng ý đưa thù lao gì cho Thời An đâu!

Trác Phù chỉ có thể nhắm mắt nói: “Cái đó…ừm, kì thật chuyện này không kết thúc đơn giản vậy đâu. Còn rất nhiều tin tức lẻ tẻ tạm thời bọn anh vẫn chưa ghép lại được, có lẽ còn cần em tiếp tục phối hợp giúp đỡ. Sau khi mọi chuyện chấm dứt, ừm, chúng ta sẽ bàn lại chuyện thù lao.”

Thời An mất mát cụp mắt: “Là vậy à.”

Trác Phù cảm thấy trong lòng mình cực kì áp lực, như bị một cảm giác tội lỗi đè lên phía trên.

Trác Phù không nhịn được nói: “Đúng rồi, Mục Hành đã đồng ý cho em thù lao gì thế?”

Thời An suy nghĩ một lát rồi nói: “Em vẫn chưa kịp nói cho anh ấy biết.”

Lúc ấy cậu gọi điện thoại cho Mục Hành hỏi: “Thù lao gì cũng được à?”

Mục Hành trả lời: “Đúng.”

Thời An: “Vậy tôi đồng ý.”

Thế là đã kết thúc trong mờ mịt không hiểu ra sao như vậy đấy.

“…”

Sau khi nghe Thời An thuật lại, Trác Phù lâm vào trầm mặc.

Trác Phù không ngờ Mục Hành vậy mà lại trong tình huống không biết điều kiện của đối phương là gì mà đã trực tiếp đồng ý. Hoặc là Mục Hành có tự tin rằng dù Thời An có đưa ra yêu cầu gì Mục Hành cũng có thể thực hiện được, hoặc là… do Mục Hành có chấp niệm quá sâu với rồng, đến mức Mục Hành hoàn toàn không quan tâm đến những thứ khác.

Dựa vào sự hiểu biết của Trác Phù đối với Mục Hành, rất có thể hai điều trên đều đúng.

Đúng lúc này, Thời An khéo hiểu lòng người mở miệng nói:

“Anh yên tâm, em sẽ không cố ý đưa ra yêu cầu khó xử đâu, em chỉ muốn một ít thù lao thôi.”

Cũng chỉ là một quyển sách, cộng thêm ít nhất mười tấn vàng bạc tài bảo thôi á!

Nhìn vẻ mặt vô tội của thiếu niên trước mặt, Trác Phù có chút vui mừng thở phào, anh không kiềm chế được mà đưa tay xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của Thời An.

Aizz, đúng là một đứa trẻ ngoan!

Thời An trở về biệt thự.

Lão quản gia lập tức chạy ra đón cậu, vẻ mặt lo lắng nhìn về Thời An, giống như cậu vừa mới trở về từ hang cọp ổ sói:

“Cậu chủ, cậu vẫn ổn chứ? Có người nào gây khó dễ cậu chủ không?”

Thời An: “Ông yên tâm đi, cháu rất ổn.”

Lão quản gia đánh giá Thời An một lượt, sau khi xác nhận tay chân cậu đều hoàn hảo, ông mới thở phào nhẹ nhõm:

“À đúng rồi, cậu chủ, khi nãy ông chủ có gọi điện đến.”

Thời An nhíu mày, không kiễn nhẫn nói: “Ông ta muốn gì?”

Quản gia không uốn nắn lại giọng điệu cực kì bất kính của Thời An, ông chỉ thở dài, lời nói thấm thía: “Ông chủ hi vọng hôm nay cậu chủ có thể dọn về nhà chính. Hẳn một lát nữa sẽ phái người tới đón cậu chủ về.”

Thời An ngáp một cái: “Cháu không đi.”

Lão quản gia: “Nhưng mà…”

“Không đi.”

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ, ngay sau đó, tiếng chuông cửa vang lên.

Quản gia nhìn Thời An một cái, ông do dự một giây rồi vẫn xoay người đi mở cửa.

Thời Thụy đứng tại cửa ra vào, cậu ta vẫn là dáng vẻ nhã nhặn dễ nói chuyện: “Chào ngài, cha bảo cháu đến đón anh trai cháu về nhà chính.”

Chưa đợi quản gia đáp lời, giọng nói không kiên nhẫn của thiếu niên vang lên từ phía sau lưng quản gia:

“Aizz, phiền quá đấy.”

Quản gia tránh qua một bên.

Dáng người thiếu niên mảnh khảnh bước ra từ sau lưng quản gia, cậu chau mày, con mắt đen và sâu thẳm đang bình tĩnh nhìn Thời Thụy.

Trên mặt Thời An lộ ra vẻ mặt hết sức ngờ vực: “Các người nghe không hiểu tiếng người à?”

Thời An tự nhận thấy bản thân cậu nói tiếng thông dụng của nhân loại xem như đạt tiêu chuẩn, nhân loại hẳn không gặp phải chướng ngại ngôn ngữ mới đúng.

Thế nhưng hai người kia, một người cứ mở miệng là gọi anh trai, người còn lại thì cứ bắt cậu dọn về.

Thật sự quá đáng ghét!

Thời Thụy: “Nhưng mà…”

Thiếu niên trước mặt hơi nheo mắt lại, sâu trong con ngươi đen nhánh sâu thẳm có một tia sáng đỏ sậm lóe lên một cái rồi biến mất.

Thời An nở nụ cười, gương mặt xinh đẹp thoạt nhìn không hề có tính công kích phảng phất như tỏa sáng dưới ánh mặt trời, giọng nói không mang theo nhiều cảm xúc thế nhưng không hiểu sao lại khiến lòng người ớn lạnh: “Nhưng cái gì?”

Không biết vì sao, Thời Thụy cảm thấy cổ họng của mình như bị thứ gì đó chặn lại.

Trong khoảng thời gian ngắn, tần suất tim đập bỗng chốc tăng vọt, Thời Thụy há to miệng, những lí do thoái thác đã chuẩn bị tốt trước đó hiện tại một từ Thời Thụy cũng không nói được thành lời.

Chuyện, chuyện gì đang xảy ra thế này?

Thời Thụy hoảng hốt lo sợ nhìn Thời An đứng cách đó không xa.

Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, Thời Thụy chỉ cần bước lên trước vài bước là có thể tới bên người Thời An, nhưng không hiểu sao Thời Thụy lại có một loại ảo giác-

Khoảng cách ngắn ngủn vài bước chân đó dường như vắt ngang qua một vực sâu đen như mực sâu không thấy đáy.

“Lời cần nói thì nói một lần là đủ rồi, đừng cứ bắt tôi phải nói đi nói lại.”

Thời An xoay người, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Thời Thụy, sâu trong tròng mắt đen nhánh ấy lóe lên một chút ánh lửa màu đỏ tươi, như ngọn lửa u tối dấy lên dưới đáy vực sâu:

“Không được đến làm phiền tôi nữa.”

Giọng nói mềm mại của thiếu niên như đang làm nũng oán trách, thế nhưng trong đó lại ẩn sâu một chút ý lạnh làm người ta sợ hãi.

Thời Thụy ngây người đứng tại chỗ.

Mãi đến khi Thời An đã xoay người rời đi, cánh cửa trước mặt Thời Thụy không nể tình mà khép lại thì cậu ta mới phục hồi tinh thần.

Ánh mặt trời nóng bỏng trên đỉnh đầu rọi lên bả vai Thời Thụy nhưng nó lại không thể xua tan ý lạnh trên người cậu ta.

Thời Thụy ngạc nhiên nghi ngờ nhìn thoáng qua cánh cửa đã khép lại trước mặt mình, qua hồi lâu vẫn không thể chuyển động đôi chân.

Vừa rồi… là ảo giác ư?

Thời An, tên phế vật Thời An kia sao lại có thể có ánh mắt đáng sợ đến thế được?

Thời An xoay người đi vào trong biệt thự.

Cậu đánh một cái ngáp rồi duỗi lưng.

Tuy hôm nay lượng vận động không nhiều nhưng nó cũng không gây trở ngại việc cậu về ngủ bù thêm lần nữa.

Thời An đi về phía cầu thang, nhưng cậu chưa đi được vài bước thì điện thoại trên bàn tròn đã vang lên, tiếng chuông reng reng chói tai quanh quẩn bên trong căn phòng trống trải, chói tai đến mức làm người đau cả đầu.

Lại nữa!

Khuôn mặt Thời An lập tức đen lại.

Hai tên nhân loại kia phiền phức quá đi!!! Đốt trụi bọn họ cho rồi!

Thời An cả người mang theo một luồng áp suất thấp đi tới, cậu đưa tay nhận cuộc gọi, hung dữ nói: “Alô?!”

Bên kia điện thoại yên lặng một lúc lâu.

Vài giây sau, một giọng nói có chút quen thuộc vang lên từ đầu bên kia: “À ừm… Xin hỏi có phải là nhà Thời An không?”

Ơ? Không phải là Thời Tắc Thuần à?

Thời An hơi giật mình.

Cậu do dự một lát, nhỏ giọng nói: “Cậu là?”

“Chào ngài*, tôi là Vương Lê.” Giọng đối phương rất nho nhã, cực lễ phép: “Tôi muốn cám ơn ngài đã ra tay giúp đỡ ngày hôm nọ-“

(*Vương Lê đang dùng kính ngữ nha mn)

Mọe.

Thời An chợt nhớ ra.

Giọng nói này là của nhân loại được cậu cứu khỏi bầy quạ xám ngày hôm nọ!

Thời An nhanh chóng trả lời: “Nhận sai người rồi!”

Ngay sau đó, Thời An lập tức cúp điện thoại.

Nghe thấy tiếng báo bận vang lên, Vương Lê hít sâu một hơi rồi mỉm cười.

“Thế nào? Cậu xác định được chưa?” Triệu Xã thò đầu tới hiếu kì dò hỏi.

Vương Lê: “Tám chín phần mười.”

Triệu Xã lộ ra vẻ mặt khó tin: “Cậu nghiêm túc đấy à? Thời An?”

Mặc dù mấy người khác không mở miệng hùa theo, nhưng từ nét mặt của họ thì có thể thấy được họ hoàn toàn có cùng ý nghĩ với Triệu Xã.

Thời An? Cái người ba năm liên tục kiểm tra không ra bất kì giá trị ma lực nào, còn phải nhờ vào quan hệ trong nhà mới được nhét vào học viện?

Nhất định là có hiểu lầm gì đó rồi.

Trần Mộng cúi đầu nhìn bảng thành tích trong tay Vương Lê, khi nhìn thấy con số kinh người sau tên Thời An, nhịn không được cười xùy một tiếng: “Không thể nào? Cậu chỉ dựa vào cái này thôi đấy à? Thành tích này nhìn qua là biết hệ thống gặp trục trặc rồi?”

Vương Lê lắc đầu: “Tôi không hoàn toàn dựa vào thành tích này.”

Tuy giọng nói của Thời An quả thực rất giống nhưng dù sao chỉ dựa vào kí ức thì rất khó có thể xác nhận hoàn toàn. Thế nên Vương Lê đã thử đánh lừa- Dưới tình huống không biết đầu đuôi ra sao, thì cái thái độ cúp điện thoại cứ như tránh không kịp này giống như đúc với người ân nhân thần bí không chịu lộ mặt đã cứu bọn họ ngày hôm đó.

“Đợi đã…”

Trần Mộng nhanh chóng phản ứng lại, khó có thể lí giải nhướn mày: “Không thể nào, cậu cảm thấy đây là thành tích thật sự của Thời An à?”

Vương Lê sờ cằm nói: “Nếu như người cứu tôi ngày hôm nọ thật sự là Thời An thì tôi cảm thấy không phải là không thể.”

Mấy người khác chăm chú nhìn chuỗi số trên trời trước mặt, đồng loạt rơi vào trầm mặc.

Bọn họ vẫn không tin Thời An thật sự là người Vương Lê muốn tìm. Nhưng mà, cái khả năng Vương Lê đưa ra vẫn khiến bọn họ kinh sợ.

Thành tích đáng sợ như vậy? Là thật ư?

Còn tiếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK