Editor: Lam Phi Ngư
Nó là một thanh kiếm.
Là một thanh kiếm vô cùng đặc biệt.
Nó không chỉ được đúc từ kim loại ở vực sâu, mà nó còn được phụ thêm ma pháp phức tạp và cao thâm. Nó không chỉ có lịch sử lâu đời, vị trí cao thượng, mà nó còn vô cùng sắc bén, không gì đỡ nổi, là thanh vũ khí duy nhất có thể phá vỡ lớp vảy của Cự Long trên cả đại lục này.
Gia tộc rèn ra được thanh kiếm này chính là thế gia Đồ Long thanh danh hiển hách.
Thân phận tôn quý, địa vị cao thượng như nó vậy.
A…
Hiện tại hồi tưởng lại, đó là đoạn thời gian tốt đẹp đến nhường nào.
Thanh kiếm được cung kính và quý trọng đặt trong mật thất đặc biệt, chỉ cường giả có huyết thống thuần khiết nhất trong cả gia tộc, năng lực xuất chúng nhất mới có tư cách trở thành đồng bọn với nó, cùng nó chiến đấu.
Chiến đấu.
Hai từ tuyệt vời đến cỡ nào.
Lưỡi kiếm sắc bén xé rách lớp vảy, đâm vào trong lồng ngực ác long.
Máu rồng đỏ tươi nóng hổi nhuộm dần toàn thân trường kiếm, khiến lưỡi kiếm của nó càng trở nên trắng hếu sáng như tuyết, sắc bén bức người.
Chỉ tiếc… Ngày tháng ấy đã một đi không trở lại.
Là một thanh trường kiếm đến từ vực sâu, nó có thể cảm nhận được rõ hàm lượng ma lực trong không khí ở đại lục đã biến hóa một cách kì lạ.
Bắt đầu từ một hôm nọ, liên kết giữa vực sâu và đại lục đã bị chặt đứt.
Thời gian dần trôi, số lượng rồng càng ngày càng ít. Nói đúng ra thì tất cả loài huyễn tưởng đều đang giảm dần.
Không một ai biết nguyên nhân do đâu, nhưng nó biết rõ.
Chỉ tiếc nó là một thanh kiếm, không thể mở miệng nói chuyện.
Số lần trường kiếm rời khỏi mật thất ngày càng ít dần, khoảng cách giữa những lần chiến đấu cũng ngày càng dài hơn… Từ mấy năm, đến mấy chục năm, cuối cùng đến mấy trăm năm.
Tuy nó vẫn được cung kính và quý trọng bảo tồn trong mật thất đặc biệt, nhưng mọi thứ đều đã không còn giống trước nữa.
Kẻ địch đã biến mất.
Mà thanh thần binh lợi khí được chế tạo chuyên biệt để giết rồng, đã nhuộm đẫm máu tươi hơn vạn năm qua, cũng từ đây mất đi đất dụng võ.
Theo thời gian dần trôi, nỗi phẫn uất và không cam lòng ngày đầu cũng chậm rãi lắng xuống.
Sau khi chấp nhận hiện thực, thời gian đối với nó cũng mất đi ý nghĩa.
Trường kiếm nhìn mặt trăng và mặt trời thay phiên nhau, nhìn Mục gia dần dần tuột dốc.
Nói tuột dốc dường như cũng không quá chính xác.
Huyết mạch đời sau của họ vẫn rất cường đại, thực lực của gia tộc vẫn hùng hậu như trước, thế nhưng số lượng thành viên lại không thể tránh né mà thưa thớt dần.
Dẫu sao, hai bộ tộc cường đại duy trì đối địch nhau hơn vạn năm, vận mệnh của gia tộc Đồ Long Giả và sự tồn tại của Cự Long đã biến thành cùng một nhịp thở. Trong cách nói này có một ít quan niệm gì đó về số mệnh, nó cũng không rõ lắm, có lẽ cần phải giao cho học giả nghiên cứu về phương diện thần bí hoặc nhà triết học nghiên cứu thì hơn.
Dù sao nó cũng chỉ là một thanh kiếm thôi.
Một thanh kiếm từng huy hoàng, nhưng hôm nay lại chỉ có thể ở trong mật thất hít bụi.
Thế hệ gần đây nhất của Mục gia là một hạt giống tốt.
Trường kiếm đã ở trong Mục gia hơn ngàn năm rồi, nó đã chứng kiến vô số thiên tài hưng thịnh và suy vong, nhưng nó không thể không thừa nhận, dù là thiên phú hay ý thức chiến đấu, người này là cường giả mạnh nhất mà nó từng thấy.
Thế nhưng vẫn lại sinh ra trong thời kì không còn rồng nữa.
Đáng tiếc, thật sự quá đáng tiếc.
Nếu người này sinh ra vào ngàn năm trước, bọn họ sẽ là đồng bọn chiến đấu hoàn mỹ đến cỡ nào!
Từ sau khi Mục Hành thể hiện ra thiên phú kinh người, ngoài trừ thời gian ngủ say ra thì trường kiếm gần như phải tiêu tốn thời gian trong đau đớn nhức óc.
Trong đoạn thời gian đau đớn ấy, nó nhìn thấy hậu nhân duy nhất của Mục gia ngày ngày trầm mê trong công việc không hề có ý muốn yêu đương. Nó không khỏi cảm thấy lo lắng không thôi —
Mục gia sẽ không tuyệt hậu tại thế hệ này đấy chứ?
… Không đâu nhỉ?!
Thời gian cứ vậy chậm rãi trôi qua.
Mãi đến một ngày —
Một cơn run rẩy quen thuộc dâng lên trong cơ thể rèn từ sắt thép của trường kiếm, đánh thức nó khỏi giấc ngủ dài.
Loại cảm giác này… quá quen thuộc.
Chấn động ma lực tới lui như ẩn như hiện trong không khí. Hơi thở khủng bố quen thuộc đến từ ma vật cường đại từ một góc nào đó trên đại lục đang triệu hoán nó sau khi nó thức tỉnh từ trong một giấc ngủ dài.
Trường kiếm bắt đầu run rẩy.
Không phải run rẩy vì sợ hãi, mà là đang hưng phấn.
Thân kiếm sắt thép bị nhuộm đẫm máu rồng đang cộng hưởng với hơi thở nọ, mang đến chiến ý cuồng nhiệt đã lâu không gặp.
Là rồng!
Là rồng đó!
Tuy không biết vì sao, nhưng… sau vạn năm từ cái ngày loài huyễn tưởng biến mất, hiện tại lại có một con rồng xuất hiện trên đại lục!
Ngoài ra, điều quan trọng nhất là, nó rất mạnh.
Vô cùng mạnh.
Chưa từng có con Cự Long nào chỉ dựa vào hơi thở đã có thể mang đến cho nó cảm giác uy hiếp đáng sợ đến thế, thậm chí còn khiến một thanh kiếm như nó cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.
Càng quan trọng hơn là…
Đối lập với huyết mạch cường đại, dường như con rồng kia đang suy yếu vì một nguyên nhân nào đó không biết tên.
Trời ạ!!!
— Đây là thời cơ hoàn mĩ đến cỡ nào!
Trường kiếm bị sự vui mừng bất ngờ xuất hiện này đập đến bất tỉnh.
Lấy kinh nghiệm chiến đấu phong phú của nó để xem xét, nếu chờ con rồng kia hoàn toàn khôi phục thực lực thì cho dù có là thằng nhóc Mục gia thiên phú xuất chúng thế hệ này cũng không phải là đối thủ của rồng.
Thấy Mục Hành từ bên ngoài tiến vào, trường kiếm dùng hết sức lực bắt đầu điên cuồng gợi ý.
Có rồng! Có rồng kìa! Tranh thủ đi!
Không bắt đầu thì không kịp nữa đâu!
Người đàn ông tóc bạc thoáng giật mình, anh giương mắt nhìn thanh kiếm đang reo lên vù vù, sâu trong đôi mắt xanh thẫm hiện lên vẻ kinh ngạc.
Anh nheo mắt lại như có điều suy tư.
Trường kiếm mừng như điên.
Nhóc hiểu rồi chứ gì!
Nhóc nhất định đã hiểu rồi đúng không!
“…”
Lớp vải bố bên ngoài được tháo xuống, lộ ra ánh đèn chói mắt trên trần nhà phòng thí nghiệm.
Trường kiếm lẳng lặng nằm trên bàn, im lặng một hồi lâu.
Nhóc hiểu cái beep ấy!!!
***
Trong những ngày kế tiếp, hơi thở của rồng thỉnh thoảng truyền tới.
Mỗi một lần nó đều mạnh hơn một chút.
Tuy trường kiếm đã ở trong mật thất của Mục gia hơn ngàn năm, nhưng đoạn thời gian tĩnh mịch không thấy điểm cuối ấy lại không khó khăn như hiện tại — Dù mỗi một lần nó đều tận hết chức trách phát ra tiếng cảnh báo, nhưng thằng nhóc tên Trác Phù kia lại chỉ hai mắt sáng lên, sau đó lấy ra càng nhiều thứ kì quái nhàm chán hơn tiến hành thí nghiệm.
…
Đáng giận!!!
Nó cảm thấy mình có thể sẽ trở thành thanh kiếm đầu tiên tức đến vỡ ra mất.
Ngay tại thời khắc trường kiếm sắp buông bỏ hi vọng, trong phòng thí nghiệm có một vị khách không mời mà đến.
Nhân viên trong phòng thí nghiệm đi tới đi lui, nhưng phần lớn họ đều không đáng giá để trường kiếm ghi nhớ sự tồn tại của bọn họ. Trường kiếm nằm trong lồng thủy tinh đặc biệt không hề nhúc nhích, mặc cho họ đi qua đi lại cạnh người nó, hết lần này tới lần khác xem nhẹ cảnh báo của nó. Nó chờ đợi thời gian chậm rãi trôi qua.
Thế nhưng nhân loại đang đi về phía nó lại không giống những nhân viên ấy.
Không biết vì sao, trường kiếm luôn cứ cảm thấy trên người nhân loại này có một thứ gì đó khiến nó không thể không chú ý.
Là gì ấy nhỉ?
Nó nỗ lực tự hỏi.
Thiếu niên nhân loại nọ dừng trước lồng thủy tinh, cậu rũ mắt, có chút đăm chiêu nhìn nó.
Đôi mắt đen nhánh phản chiếu lưỡi kiếm sáng như tuyết của trường kiếm, sâu trong bóng tối lướt qua một đốm lửa.
Tại thời điểm này, trường kiếm ngửi được hơi thở của rồng.
Máu tươi, lưu huỳnh và hỏa diễm hòa vào nhau thành một loại mùi hắc ám cháy khét, rõ rệt lại đột ngột ập tới.
Một sự thật miêu tả sống động bỗng nhiên nện vào mặt nó —
Con rồng mà nó ngày nhớ đêm mong muốn nhắc nhở nhân loại phải chú ý, hiện tại đang đứng trước mặt nó.
Aaaaaaaaaaaaaaaa!!!
Người đâu!
Nhân loại mấy người đi đâu hết rồi hả!
Có rồng kìa! Nơi này có rồng kìa!
Trường kiếm điên cuồng báo động, phát ra tiếng kiếm ngân vù vù.
Thế nhưng tên Trác Phù ngu xuẩn kia vào giờ khắc này lại đi tới, vẻ mặt xin lỗi nhìn Cự Long ngụy trang thành bộ dạng nhân loại. Thằng nhóc đó không hề nghe hiểu ngôn ngữ của nó, sau đó không hề phát giác được điều gì dẫn thiếu niên kia rời đi.
Trường kiếm tức đến mức toàn thân phát run.
Một đám ngu xuẩn!
Nhưng nó chỉ là một thanh kiếm.
Một thanh kiếm không biết nói chuyện, cũng không thể hành động.
Nhìn bóng lưng con rồng kia càng lúc càng xa, từng chút một rời khỏi phạm vi mà nó có thể cảm nhận được, trường kiếm tức muốn chết.
Sau vạn năm kể từ khi loài huyễn tưởng biến mất, cuối cùng cũng có một con rồng xuất hiện trên đại lục — Nhưng với tư cách là một thanh kiếm Đồ Long, nó lại chỉ có thể chờ ở nơi này trơ mắt nhìn, cách một cái lồng thủy tinh phẫn nộ mà không làm được gì.
Điều này hợp lí ư!
Đách hợp lí!
Dù sau khi thiếu niên nhân loại kia rời đi, trường kiếm vẫn tức giận mà chấn động không ngừng.
Cái tên nhân loại Trác Phù tựa như cảm thấy vô cùng hoang mang với biểu hiện bất thường của nó, nhưng nghiên cứu một lúc lâu vẫn không tìm được nguyên nhân.
…
Ngu xuẩn!
Sau khi tỉnh táo lại, trường kiếm bắt đầu nghiêm túc nhớ lại đoạn thời gian ngắn ngủi tiếp xúc khoảng cách gần với Cự Long.
Không biết con rồng kia đã động tay động chân gì trên người nó, trước khi phóng ra sát khí, con rồng đó gần như không khác gì một nhân loại bình thường. Dù với khoảng cách gần đến vậy nhưng nó vẫn không phát hiện điều gì bất thường —
Vừa rồi mặc dù nó đã chú ý đến sự tồn tại của thiếu niên nọ trước khi cậu ta phóng ra sát khí…
Nhưng điều đó lại không quá liên quan đến việc cậu ta có phải là nhân loại hay không.
Đó là vì sao ấy nhỉ?
Trường kiếm bắt đầu im lặng suy tư.
Như tia chớp chiếu sáng màn đêm, trong nháy mắt đó, nó đột nhiên hiểu rõ nguyên nhân.
Trường kiếm choáng váng.
Ở trong Mục gia nhiều năm đến vậy, nó rõ như lòng bàn tay đối với hơi thở của mỗi một người trong gia tộc này.
Mà Mục Hành, huyết mạch còn sót lại của Mục gia, cũng là cường giả đỉnh cấp xuất chúng nhất trong lịch sử cả gia tộc, là hơi thở mà nó quen thuộc nhất.
Dẫu sao nhiều năm qua, không biết bao nhiêu lần nó đã thở dài than ngắn, thống hận cho vị thiên tài sinh sai niên đại này.
Mà trên người thiếu niên vừa rồi…
Dường như, như ẩn như hiện, hơi hỗn tạp một chút, hơi thở của Mục Hành.
…
Chắc là ảo giác thôi nhỉ?
Trường kiếm mạo hiểm dùng một phần ma lực niêm phong trong thân kiếm để cảm ứng hơi thở của Mục Hành —
Nhưng trong nháy mắt nó cảm nhận được sự tồn tại của Mục Hành, nó cũng đồng thời ngửi được mùi vị của rồng.
Hơi thở của nhân loại và rồng giao hòa lẫn nhau, hỗn tạp, trở nên thân mật không thể phân rõ.
Hơn nữa, trong đoạn thời gian nó quan sát, loại cảm giác hỗn tạp này đang mở rộng với một loại tốc độ không thể ngăn cản. Điều này chỉ có thể nói rõ, hiện tại lúc này hai người họ đang tiến hành một loại….
???
…!!!
Trường kiếm lập tức hết hồn chặt đứt cảm ứng.
Trong mười giây ngắn ngủi này, nó cảm thấy kiếm quan của nó nhận phải một đả kích cực lớn.
Từ khi có kí ức đến nay, đây là lần đầu tiên nó cảm thấy hoảng sợ đến thế.
Không thể nào?
Không thể nào?
Là giả đúng không?
Không thể nào màaaaaaaaaaaaaaaa!
Nó bắt đầu hoài nghi kiếm sinh.
Không biết từ lúc nào Trác Phù đã đi đến trước mặt nó, nghi hoặc nhìn thanh trường kiếm bên trong lồng thủy tinh.
Kì lạ, một thanh kiếm sao lại trông có vẻ sống không còn gì luyến tiếc nữa ấy nhỉ?
***
Trường kiếm không ngờ rằng lần tiếp theo gặp rồng lại nhanh đến vậy.
Khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc truyền đến từ trên người đối phương, toàn bộ sát ý và khát máu của trường kiếm lập tức héo rũ.
Thôi vậy… nó không còn bất kì ham muốn thế tục nào nữa rồi.
Nhìn chằm chằm tương tác thân mật giữa rồng và Đồ Long Giả tân nhiệm mà mình kí thác kì vọng, trường kiếm bắt đầu khắc sâu và hoài niệm niên đại tốt đẹp trước kia.
Vào niên đại ấy, quan hệ giữa nhân loại và rồng đơn thuần và sạch sẽ đến thế, nào giống như hiện tại…
Trường kiếm suy yếu chấn động một hồi.
Linh hồn tổ tiên Mục gia trên trời thấy được một màn này nhất định sẽ bị tức đến mức sống lại, chắc chắn luôn đấy.
***
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lí, nhưng sau khi nhìn thấy Mục Hành hôn con rồng kia, trường kiếm vẫn không nhịn được mà rít lên một tiếng thảm thiết thê lương đầy hoảng sợ.
Tuy nhân loại không thể nghe hiểu ngôn ngữ của nó, nhưng cảm ơn trời đất, cuối cùng hai người họ cũng dừng lại rồi.
Thế nhưng, nó còn chưa kịp thở phào thì đã thấy mình bị Mục Hành rút ra khỏi vỏ kiếm, sau đó cứ thế dễ dàng đặt vào trong tay con rồng kia.
“…”
Sau vài giây đờ đẫn ngắn ngủi, trường kiếm phẫn nộ.
Thân là một thanh trường kiếm cao quý, đắm chìm trong máu rồng, không ngờ lại có một ngày nó vậy mà lại lưu lạc đến mức bị một con rồng đùa giỡn!
Lòng người bạc bẽo, thói đời sa đọa!
Đây là một loại vũ nhục!
Trường kiếm giận đến mức tầm mắt biến thành màu đen.
Thằng nhóc Mục Hành này đâu phải là hi vọng cuối cùng của huyết mạch Đồ Long Giả, nó quả thực là một thằng cháu bất hiếu vạn năm khó gặp!
Đó là rồng, là rồng đó!
Trong lòng bàn tay thiếu niên, nó phẫn nộ phóng ra kiếm khí.
“Á!”
Thiếu niên sơ ý bị lưỡi kiếm cắt rách da, vô thức la lên một tiếng, vứt trường kiếm sang một bên.
Thế nhưng trường kiếm còn chưa kịp thưởng thức niềm vui thắng lợi…
Một rồng một người lại lần nữa dính vào nhau.
“…”
Trường kiếm nằm dưới đất, im lặng hồi lâu.
Đây là thói đời gì vậy hả?
Tuyệt vọng quá.
***
Về sau, thân phận rồng bị bại lộ.
Mục Hành cầm kiếm đuổi tới.
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!
Cuối cùng ngày này cũng đến!
Nó ảo tưởng được lần nữa đâm xuyên lớp vảy của Cự Long, đắm chìm trong dòng máu nóng hổi, không khỏi hưng phấn đến toàn thân phát run.
Hiện tại cuối cùng nó cũng chờ được ngày hôm nay!
Nếu có thể nói, nó nhất định sẽ vui đến phát khóc.
Nhưng nó chỉ là một thanh kiếm, vì vậy nó chỉ có thể phát ra tiếng vù vù để biểu hiện sự vui sướng sâu trong nội tâm của mình.
Hơi thở Cự Long gần trong gang tấc, thiếu niên không chút phòng bị co rúc trên mặt đất cháy đen do long diễm thiêu đốt, nó bắt đầu điên cuồng phát ra tiếng kiếm ngân vù vù, im lặng thúc giục.
Bàn tay nhân loại đặt lên trên chuôi kiếm.
Nó có thể cảm nhận rõ ràng sát ý mãnh liệt trong cơ thể nhân loại, thông qua lòng bàn tay và bụng ngón tay, kèm theo nhiệt độ cơ thể nóng rực truyền đến thân kiếm, gần như khiến mũi kiếm lạnh băng của nó cũng bắt đầu bốc cháy hừng hực.
— Sắp rồi.
Nhanh thôi!
…
Nó chờ rồi lại chờ.
Chờ rồi lại chờ.
… Chờ mãi chờ mãi.
Cuối cùng, không biết đã trôi qua bao lâu, rốt cuộc Mục Hành cũng cử động —
Mục Hành buông lỏng chuôi kiếm, cúi người bế rồng lên.
…
Trường kiếm chậm rãi hít sâu.
Mẹ kiếp.
Thằng cháu bất hiếu.
***
Về sau rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trường kiếm cũng không rõ lắm.
Sau lần giết rồng thất bại, nó đã được đặt vào lại trong mật thất mà nó đã ở mấy ngàn năm.
Nhìn căn phòng mà trước kia nó từng cảm thấy vô cùng phiền chán, giờ đây nó lại cảm thấy vô cùng thân thương — bị đặt ở đây thật sự tốt lắm, ít nhất không cần phải nhìn thấy huyết mạch Đồ Long Giả duy nhất còn sót lại và con rồng kia anh anh em em nữa.
Cảm tạ trời đất.
— Mãi đến khi con rồng kia chính thức vào ở trong nhà chính Mục gia.
Trong lòng trường kiếm không chút gợn sóng.
Thất sách rồi.
Có điều… nói thật, khi nhìn thấy cảnh cấm chế cũng lưu lạc giống mình, nói không hả hê là giả.
Nhất là sau khi cấm chế phát hiện Mục Hành tặng chiếc nhẫn tượng trưng cho toàn bộ Mục gia cho con rồng kia, phản ứng như nhìn thấy quỷ của cấm chế quả thật là bảo vật vô giá!
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!
Cuối cùng đứa bị tra tấn không chỉ có mình nó!
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!
***
Mãi đến một ngày nào đó, Cự Long tâm huyết dâng trào lại lần nữa dời tầm mắt lên trên người trường kiếm — Dẫu sao vỏ kiếm và chuôi kiếm của nó đều được chế tạo từ vật liệu trân quý nhất, càng quan trọng hơn là… nó thoạt nhìn sáng lấp lánh.
Vì vậy, con rồng kia đã không chút do dự cất nó vào trong kho tàng của mình.
Trường kiếm: “…”
Không —!!!
Mặc dù hiện tại nó đã tiếp nhận hiện thực rằng Đồ Long Giả sẽ vĩnh viễn ở cùng rồng, nhưng bảo nó trở thành một phần trong bảo tàng của Cự Long?! Thế này thì bắt nạt kiếm quá rồi nhé!
Tuyệt đối không thể nào!
Không thể nào!
Rất tiếc, Mục Hành – người sở hữu trường kiếm lại không nghĩ như vậy.
Anh không biết gì về tâm trạng bi phẫn và khuất nhục của trường kiếm, đồng ý không chút do dự.
Sự nghiệp chửi mắng thằng cháu bất hiếu bị lãng quên đã lâu lại một lần nữa được trường kiếm nhớ tới.
Thế nhưng nó có chửi thì cũng chẳng có ích gì.
Đến cuối cùng, trường kiếm vẫn bi phẫn bị mang ra khỏi mật thất, sau đó không chút chống cự tiến vào kho cất trữ của Cự Long.
Nhìn chăm chú tài bảo số lượng kinh người trước mặt, trường kiếm mặt đầy ghét bỏ.
A, quả nhiên, Cự Long chính là loài sinh vật tham lam lại không có mắt nhìn vậy đó, mấy thứ đồ chơi này chẳng phải chỉ lóe sáng chun chút thôi à? Có gì tốt chứ?
“Sao vậy? Ngươi không vui à?”
Một giọng nói truyền đến từ nơi khác.
Hả?
Ai đang nói chuyện với nó?
Mà quan trọng hơn là… sao đối phương lại nghe hiểu được lời nó?
Nó là một thanh kiếm đó!
Trường kiếm sững sờ, vô thức nhìn về phía âm thanh truyền đến.
Chỉ thấy trên bức tường sát vách có treo một thanh trường kiếm khác. Thân kiếm mảnh khảnh hơi cong cong, được cất trong vỏ kiếm màu trắng bạc tinh xảo. Dù bị cất trong căn phòng bảo tàng sáng lấp lánh thì nó vẫn vô cùng lung linh và xinh đẹp, không chút thua kém so với những món tài bảo được cất giữ khác.
Đó là đồ thủ công mỹ nghệ của tinh linh.
Thanh kiếm này được chế tạo ít nhất từ hàng vạn năm về trước.
“Sao ngươi lại không nói gì?”
Thanh kiếm kia dường như cảm thấy có chút khó hiểu với sự im lặng của người bạn mới.
“Không… không có gì.” Trường kiếm như vừa chợt tỉnh giấc, nó lắp bắp nói: “Ta chỉ không ngờ rằng…”
“Không ngờ việc gì?”
Trường kiếm nghẹn lời.
Nó cà lăm hồi lâu, cuối cùng ấp a ấp úng ra được vài chữ: “… Không, không có gì cả.”
Kiếm tinh linh đối diện vui vẻ cười một tiếng: “Ngươi thật sự thú vị đó.”
Trường kiếm nhìn chăm chú thanh trường kiếm màu trắng bạc xinh đẹp cách đó không xa, trong lòng hoảng hốt nghĩ.
Kì thật ánh mắt của con rồng kia…
Cũng không đến nỗi tệ.
***
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Tuy trường kiếm không phải ma vật, nhưng nó vẫn có thể cảm nhận rõ trăng máu đang đến gần — Chấn động ma lực trong không khí dần sục sôi đến quá phận, dù trường kiếm rơi vào trong trạng thái ngủ say cũng bị hơi thở nóng nảy đó đánh thức.
Cũng trong đêm này, nó lại lần nữa cảm nhận được hơi thở của Mục Hành và rồng.
Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lí, nhưng trường kiếm vẫn hết sức kinh hãi.
Hơi thở của rồng và nhân loại bị một loại sức mạnh cực kì cường đại nào đó buộc chặt, hoàn toàn giao hòa quấn lại với nhau, quả thật giống như là… khế ước kết hôn linh hồn.
Đồng sinh cộng tử, vĩnh viễn không chia lìa.
Ánh trăng đỏ tươi trên đỉnh đầu chiếu xuống qua ô cửa sổ, rọi lên trên cơ thể của trường kiếm rét lạnh sáng như tuyết.
Nó nhìn chăm chú trăng máu trên đỉnh đầu, tự tìm niềm vui trong đau khổ mà nghĩ —
Ừ, ít nhất theo một cách nào đó…
Rốt cuộc nó không cần phải lo lắng Mục gia sẽ tuyệt hậu nữa rồi.
Hết.
Editor: Tự dưng hôm nay rảnh rỗi sinh nông nỗi ngồi type 4k chữ:)))
Cuối tuần rồi các tình iu có đi đâu chơi hok ~ Ai hông đi chơi phạt tặng tui 1 bông hoa á nha ~
Nhìn kiếm người ta có đôi có cặp kìa, tự nhìn lại mình đi nha, lo kiếm bồ đi:)))
Cuối tuần vui vẻ <3
Thật sự hết rồi nha, đừng cô nào gọi hồn tui chương mới OvO
P/s: Tui thấy mấy cô cười hơi nhiều rồi đó nha:))))
P/ss: Tui đọc convert thấy kiếm nó còn có đôi có cặp:)) Tui tức quá hổng muốn FA một mình nên up lên để mấy cô FA chung zới tui OvO
P/sss: Tui không edit thêm phiên ngoại đâu nha ~ (Nhiều cô hỏi quá nên tui thông báo luôn)