Mục lục
Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh - Tác giả: Tang Ốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“…”

Thời An cảm thấy cả thân rồng đều không ổn.

Cậu đờ đẫn ngồi trên giường, đầu óc trống rỗng.

Cho nên…

Vì sao! Sự việc! Lại! Phát triển thành! Cái dạng này chứ hả!

Ma trùng ngồi xổm trong hộc tủ mặt mày nhăn nhó, nghiến răng nghiến lợi nói: “… Tên nhân loại đáng chết kia! Dám lợi dụng lúc người ta khó khăn! Chiếm tiện nghi của đại nhân!”

Trước ngày hôm nay, về cơ bản chỉ cần Mục Hành có mặt thì ma trùng và khói đen đều rơi vào trạng thái chết giả để tránh bị Mục Hành phát hiện hơi thở.

Vào ngày hôm nay, ma trùng mới biết được việc Thời An ù ù cạc cạc xác lập quan hệ yêu đương với Mục Hành.

Đồng thời, nó rất tức giận.

Đây chẳng phải là lợi dụng sự khác biệt văn hóa để bắt nạt rồng hả!

Vô sỉ!

Khói đen hòa giải an ủi: “Đừng nóng giận đừng nóng giận, dù sao tên nhân loại kia cũng đâu biết đại nhân là rồng đâu…”

Ma trùng thét to: “Hèn hạ!”

“Hứ.” Một tiếng hừ lạnh truyền đến từ bên cạnh.

Con mắt ngồi trên bệ cửa sổ, hai chân bắt chéo, hai cánh tay nhỏ bé khoanh lại, quái gở nói:

“Chẳng phải mỗi ngày bọn mi đều đi theo Cự Long đại nhân à? Thế mà lại để tên nhân loại nham hiểm khi thừa lúc vắng mặt mà hành động, quá không xứng chức đấy nhé! Hiện tại sao bọn mi không tự xem lại bản thân mình đi? Nếu không phải tại bọn mi không làm tròn bổn phận, không chịu giảng giải đàng hoàng tập tục xã giao hiện tại của nhân loại cho đại nhân thì mọi việc có trở thành thế này không hả! Hừ!”

Ma trùng: “…”

Khói đen: “…”

Mi là ai?

Con mắt vênh váo tự đắc nhảy tới trước mặt hai ma vật: “Mặc dù đại nhân đã từ chối lời thổ lộ của ta, nhưng tấm lòng chân thành của ta đối với đại nhân không hề giả dối, hơn nữa ta từng là mắt vực sâu, năng lực nghiệp vụ của ta mạnh hơn bọn mi nhiều lắm đấy nhé!”

Con mắt lộ ra nét mặt âm hiểm tà ác: “Vì vậy từ hôm nay trở đi, ta chính là tiểu đệ đứng đầu của đại nhân!”

Ma trùng giận đến mức mặt mũi méo xẹo:

“Muốn đánh nhau chứ gì!! Xem ta có đâm mù hai mắt của mi không!!”

Khói đen kéo ma trùng lại, muốn khuyên bảo nó: “Đại ca, bình tĩnh, bình tĩnh nào!”

Thấy ba ma vật trước mặt đánh nhau túi bụi, chúng ầm ĩ khiến Thời An đau cả đầu.

“Bọn mi câm miệng hết cho ta!”

Ba con ma vật trước mặt lập tức im bặt, câm như hến.

Trong không gian yên tĩnh, cuối cùng Thời An cũng có đủ thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ của chính mình…

Sắp xếp cái beep á!

Cậu hoàn toàn không nghĩ ra gì cả!

Thời An ngẩng đầu, ôm tia hy vọng mong manh cuối cùng nhìn ba con ma vật không đáng tin cậy trước mặt, chậm rãi hỏi:

“Bọn mi nói xem, có khi nào Mục Hành cũng không nghĩ nhiều đến vậy không? Nói, nói không chừng… anh ấy cũng cảm thấy đây chỉ là lễ nghi bình thường thôi?”

Ba ma vật: “…”

Đám ma vật vừa mới đánh nhau túi bụi khi nãy lại đồng thời rơi vào im lặng.

Ma trùng chậm rãi nói: “Thế nên… ngài tổng cộng đã chụt chụt bốn lần rồi ạ?”

Thời An: “…”

Cách nói gì thế này?

Mắc ói quá.

Bọn mi đều bị con mắt kia lây bệnh rồi hả?!!!

Tuy không quá tình nguyện nhưng Thời An vẫn gật đầu.

“Có ba lần Mục Hành đang trong trạng thái hoàn toàn thanh tỉnh?”

Thời An suy nghĩ một lát, do dự khẽ gật đầu.

Cũng gần vậy nhỉ?

Mặc dù có một lần Mục Hành trực tiếp bất tỉnh ngay sau đó, nhưng mà… miễn cưỡng cũng có thể tính nhỉ?

“Có một lần là do ngài chủ động?”

Thời An: “…”

Cậu im lặng rất lâu, rồi mới vô cùng đau khổ khẽ gật đầu.

Mình thật ngốc, thật sự quá ngốc mà.

Cậu chỉ biết nhân loại xem nụ hôn như một loại lễ tiết, nhưng cậu nào ngờ vị trí khác nhau thì sẽ có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau đâu!!!

Thật ra ngay từ đầu cậu có chút ấn tượng đó, nhưng vì ở trong sơn động quá lâu nên cậu không thể xác định được những kí ức mơ hồ rất lâu trước kia của mình, hơn nữa ngày đó Mục Hành lại dùng từ 'bạn bè', thế là thoáng cái cậu đã suy nghĩ theo một hướng khác.

Mọi sai lầm đều là do Mục Hành cả!

À đúng rồi, còn cả Triệu Xã nữa!!!

Thời An phẫn nộ nắm chặt nắm đấm.

“…”

Mấy ma vật liếc nhìn nhau.

“Ờm… khả năng không quá lớn.” Ma trùng đánh vỡ sự yên tĩnh, khô khốc nói: “Nói thế nào đây nhỉ, ừm, hiện tại, ờ… đối với nhân loại thì trên cơ bản, cũng có thể xem là đã xác định quan hệ rồi.”

Mặc dù đã có dự cảm về điều đó, nhưng sau khi nghe xong, cả thân rồng của Thời An đều rơi vào trong trạng thái cực kì ảm đạm.

Con mắt nhảy tới trước mặt cậu, cực kỳ ác độc đề nghị: “Đại nhân à, bằng không ngài dứt khoát thiêu rụi nhân loại hèn hạ kia là xong thôi. Dù sao hiện tại tên đó không đề phòng ngài mà đúng không? Chúng ta đúng lúc nhân dịp này…”

Thời An suy nghĩ một lát.

Trong đầu cậu hiện lên mái tóc dài và lông mi ánh bạc lấp lánh của Mục Hành, lại nhớ tới đôi mắt óng ánh sáng ngời như ngọc bích của anh.

Cậu lắc đầu: “Không được.”

Con mắt: “Vì sao chứ!”

Thời An thành thật nói: “Ta không nỡ.”

Đó chính là vật sưu tầm tương lai của cậu, cậu muốn đặt tại vị trí ngay móng trái của mình, dùng chóp đuôi quấn chặt lấy Mục Hành!

Nếu thiêu rụi thì không thể nào bảo tồn dáng vẻ hoàn chỉnh xinh đẹp nhất rồi.

Con mắt: “…”

Hu hu hu hu hu hu.

Nó đau khổ che mắt lại, từng giọt nước mắt lớn tí tách lã chã rớt xuống, như một thiếu nữ vị thành niên bị tổn thương trái tim.

Ma trùng lộ ra vẻ mặt có chút hả hê.

Nó nhìn Thời An, an ủi cậu: “Đại nhân, thật ra ngài cũng không cần phải quá lo lắng, chuyện này không có nghiêm trọng như ngài tưởng tượng đâu.”

Thời An mặt không cảm xúc hỏi: “Thật sao?”

Quan hệ giữa bọn họ vốn là Cự Long và vật sưu tầm, Đồ Long Giả và con mồi, đơn giản, thuần khiết và trong sáng cỡ nào!

Kết quả hiện tại… trong lúc vô tình lại biến thành người yêu?!

Quá sai lầm, quá bất thường.

Thời An nghĩ tới đó liền cảm thấy đầu mình phảng phất như lại muốn nứt ra thêm lần nữa.

Ma trùng: “Không không không, tui không có ý đó.”

Thời An nghi hoặc nghiêng đầu: “Vậy thì là ý gì?”

Ma trùng ho khan một tiếng, nói:

“Tui biết trước khi ngài hoàn toàn khôi phục thực lực để chính thức khai chiến với nhân loại thì tạm thời ngài chưa thể sáng tỏ thân phận của ngài. Tuy tui không có cách nào để xóa bỏ mối quan hệ đó nhưng với sự hiểu biết về nhân loại của tui, quan hệ hiện tại giữa hai người vẫn chưa vững chắc lắm, nhiều nhất cũng chỉ là giai đoạn mập mờ thôi, muốn cắt đứt mối quan hệ này rất dễ!”

Trong lòng đã có dự tính, ma trùng tiếp tục nói: “Thế nên ý tui là, ngài cứ tùy tiện tìm một lí do, sau đó trực tiếp bày tỏ hai người không phù hợp là được!”

Dẫu sao mấy phim truyền hình nó lén xem trong khoảng thời gian trước đều diễn như vậy á!

Thời An lộ ra vẻ cân nhắc.

Tuy phần lớn thời gian ma trùng không quá đáng tin, nhưng lần này… có vẻ đúng là một ý kiến hay.

Dù sao hiện tại cũng chưa nói rõ ràng, cứ trực tiếp cắt đứt rồi kéo dài khoảng cách là xong thôi!

“Mi nói đúng lắm.”

Thời An nghiêm túc khẽ gật đầu: “Cứ làm thế đi!”

Tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, cơn buồn ngủ lại lần nữa ập tới.

Thời An ngáp một cái, xoay người bò lên giường, vùi mình vào chiếc giường làm bằng vàng bạc châu báu.

Thiếu niên ngủ thiếp đi ở chính giữa giường.

Con mắt cũng ngừng khóc, nó hung dữ trừng mắt nhìn ma trùng. Ma trùng cũng không chịu thua hung ác trừng mắt ngược lại, chúng nó sắp nhào vào đánh nhau một trân.

Khói đen: “…”

Tui thật sự chẳng muốn khuyên nữa.

Khói đen bay về trong cái hộp nhỏ của mình, “cạch” một tiếng khép nắp lại, không để ý chuyện bên ngoài, nó chỉ muốn ngủ một giấc.

Chỉ còn sót lại hai ma vật mắt to trừng mắt nhỏ với nhau, bầu không khí lại lần nữa bắt đầu khẩn trương.

***

Khi mặt trời lặn về tây, Thời An mới mở to hai mắt.

Cậu ngáp một cái, lười biếng ngồi dậy.

“Đại nhân, ngài tỉnh rồi!” Ma trùng lao tới đầu tiên: “Ngài có muốn uống chút nước không? Ăn đồ ăn vặt nhé?”

Con mắt quái gở nói: “Hứ, thứ nịnh hót!”

Nó đưa một bó hoa tươi tới, dùng loại ngữ khí ca ngợi ngâm nga nói: “A~ Đại nhân, cả sáng không gặp, ngài vẫn xinh đẹp như xưa! Khi ngài là Cự Long, ngài vô cùng uy nghiêm và mạnh mẽ, đến cả mặt trời cũng không rực rỡ bằng lớp vảy của ngài. Khi ngài là nhân loại, trên thế giới này không có bất kì vật gì có thể sánh bằng đôi mắt của ngài —”

Ma trùng nhăn nhó: “Hứ, thứ làm ra vẻ!”

Một bên mắt của con mắt sưng vù, còn một bên má của ma trùng thì xanh tấy.

Thoạt nhìn chúng đã trải qua một trận đánh tàn bạo.

Thời An: “…”

Ta thấy bệnh của hai đứa bọn mi có vẻ nặng đấy.

Thời An lười để ý đến hai đứa ma vật điên khùng trước mặt, cậu vén chăn bước xuống giường.

Thời An vươn tay cầm điện thoại lên, mở máy.

Có mấy tin nhắn là do đám người Vương Lê Triệu Xã gửi, hiển nhiên bọn họ đã biết tin hiện tại Thời An đã xuất viện, sau đó từng người đều dồn dập gửi tin nhắn hỏi thăm tình trạng hồi phục của cậu.

Có vài tin là của Lâm Ngạn Minh, ngoại trừ hỏi thăm về sức khỏe thì cậu ta còn hỏi Thời An khi nào mới đi học lại.

Lâm Ngạn Minh cực kì lo lắng bảo hiện tại đã sắp đến cuộc khảo hạch đầu tiên của năm học rồi, mà lần này sẽ chính thức phân lớp học viên theo đúng thành tích khảo hạch năm học. Thế nên Lâm Ngạn Minh tận tình khuyên bảo Thời An nhất định phải coi trọng cuộc thi lần này.

Có một tin nhắn là của Thời Thụy, Thời An không thèm đọc đã trực tiếp nhấn xóa luôn.

Tin nhắn cuối cùng là của Mục Hành.

“6h20, gặp nhau ở cổng.”

Lời ít ý nhiều, không rườm rà thừa thãi, là phong cách trước sau như một của Mục Hành.

Thời An nhìn thời gian.

Hiện tại đã 6h12, có lẽ Mục Hành sắp tới rồi.

Trước khi ra khỏi phòng, Thời An nghiêm túc gật đầu với ba con ma vật sau lưng đang lo lắng nhìn cậu: “Bọn mi yên tâm đi.”

Gọn gàng dứt khoát kéo dài khoảng cách gì gì đó, dễ dàng quá ấy mà!

Sau khi xuống lầu, quả nhiên xe của Mục Hành đã đậu trước cổng.

Anh đứng dựa lưng lên cửa xe, mái tóc dài màu bạc cột cao sau đầu, hàng mi bình tĩnh rủ xuống, thoạt nhìn như một pho tượng yên tĩnh.

Mục Hành giương mắt, nhìn về phía tiếng bước chân vang lên.

Nắng chiều mạ một lớp vàng nhạt lên trên thân hình mảnh khảnh của thiếu niên, trên gương mặt mềm mại trắng nõn có một vết hằn đỏ nhạt, giống như vừa mới tỉnh ngủ.

Mục Hành đi về phía trước.

Nhưng bất ngờ là thiếu niên đột nhiên lùi về sau một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Thời An nâng mắt, nhìn người đàn ông trước mặt, nghiêm túc nói:

“Tôi không thích áo khoác của anh.”

Đen như mực, nhìn chẳng đẹp gì sất.

Mục Hành: “…?”

Thời An nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy chúng ta không phù hợp.”

Mục Hành hơi giật mình, sau đó cười khẽ một tiếng.

Anh sải đôi chân dài tiến lên một bước, trong nháy mắt đã rút ngắn khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại 1/3 mét.

Thời An: “???”

Sao không giống với tưởng tượng của cậu nhỉ?

Người đàn ông rủ mắt nhìn thiếu niên chăm chú, giọng anh trầm thấp, bình tĩnh không hề dao động:

“Đúng vậy.”

Mục Hành nhìn thiếu niên trước mặt, nói: “Dù sao mấy áo khoác anh thích nhất đều ở chỗ của em rồi.”

Thời An: “…”

Đợi đã, hướng phát triển này không đúng lắm nhỉ?

Cậu suy nghĩ một lát, muốn kéo chủ đề về đúng quỹ đạo, lắp bắp nói: “Vậy, vậy tôi trả cho anh nhé?”

Mục Hành cúi người, hôn nhẹ lên khóe môi thiếu niên:

“Không cần.”

Đôi mắt xanh thẳm của người đàn ông được ánh chiều tà mạ lên một vầng sáng vàng nhạt dịu dàng, giống như ánh lửa sáng rực bùng lên trong đêm tối.

Giọng anh khàn khàn, không chút gợn sóng, mang theo một loại xâm lược lạnh thấu xương.

Mục Hành yên lặng nói:

“Nếu em muốn, anh có thể tặng chính mình cho em.”

Hết chương 74.

Tác giả có lời muốn nói: Không ngờ đúng không, không ngờ đúng không~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK