Trong viện nghiên cứu cục quản lí.
Trác Phù vùi đầu ngồi trước bàn làm việc, anh đang chăm chú lật chồng văn kiện số liệu phức tạp chất chồng trước mặt.
Những báo cáo này đều là số liệu giám sát ma lực chấn động gần đây ở đặc khu Roth.
Trác Phù vừa cẩn thận đọc, vừa gạch gạch viết viết gì đó lên cuốn sổ bên cạnh, anh đang tính toán gì đó.
Tuy diện tích đặc khu Roth không quá chênh lệch với khu Ewen, nhưng do nhiệt độ ở đặc khu Roth thích hợp cho nhân loại sinh tồn hơn khu Ewen, vì thế dù là diện tích cư trú hay là số người cư trú đều nhiều gấp mấy lần khu Ewen.
Nếu dưới tình huống không có bất kì manh mối nào mà tiến vào đặc khu Roth để điều tra thì không khác gì làm việc mù quáng.
Vì vậy, trước khi Mục Hành dẫn cấp dưới tiến vào đặc khu Roth, công tác xử lí tình báo sẽ giao cho Trác Phù.
Trong lúc đang bận rộn, Trác Phù đột nhiên nghe thấy tiếng xì xầm đã cố gắng đè thấp từ bên ngoài.
Anh nhíu mày, gác lại công việc của mình bước ra ngoài.
Trác Phù thấy mấy trợ lí của mình và vài thành viên cục quản lí khác tụ lại một chỗ, đáy mắt hừng hực ngọn lửa nhiều chuyện, đang thì thầm nói nhỏ gì đó.
“Mục trưởng quan? Không thể nào? Thật hay giả đấy?”
“Đương nhiên là thật rồi, cũng không phải chỉ có một mình tôi thấy thôi đâu!”
“Còn nữa, còn nữa nè. Lúc sắp ra khỏi cổng, tôi thấy…”
“Thấy gì hả? Nói nhanh đi!”
“Còn chưa đi ra ngoài, Mục trưởng quan đã duỗi tay ôm lấy eo người ta —”
“Đờ mờ? Mục trưởng quan? Có phải cùng một người chúng ta biết không đó?” Mấy người nghe drama mắt co rụt lại, khó có thể tin hỏi lại: “Chính là người siêu siêu ghét tiếp xúc cơ thể với người khác, khí tràng trên người có thể đông chết người ta đó hả?”
“Khụ khụ!” Tiếng ho khan của Trác Phù vang lên sau lưng.
Vài người đang đắm chìm trong drama bị tiếng ho này làm sợ hết cả hồn, chưa tỉnh táo quay đầu lại nhìn.
Trác Phù nghiêm mặt: “Ban ngày ban mặt, các cậu không có việc gì làm à?”
Đám người đưa mắt nhìn nhau, tự biết mình đuối lí cúi đầu.
Trác Phù vẫy tay với vài người trợ lí của mình: “Nhanh trở về cương vị của các cậu đi.”
Còn lại vài thành viên ban ngành khác muốn chạy nhưng lại bị Trác Phù gọi lại: “Đợi chút!”
Bọn họ cảm thấy hơi kinh hãi, không yên lòng quay đầu lại: “Ngài, ngài còn chuyện gì không?”
Chỉ thấy Trác Phù dùng vẻ mặt đứng đắn nói:
“Cái drama gì gì mà các cậu vừa nói đó, nhanh kể lại cho tôi với.”
Thành viên cục quản lí: “…”
Hóa ra là ngài cũng muốn nghe drama à?!
Trác Phù nghiêm túc nghe vài thành viên cục quản lí kể drama xong, sau đó anh rơi vào im lặng: “…”
Mẹ kiếp!
Chẳng trách trước đó Mục Hành gọi điện cho anh, bảo anh chuẩn bị thanh kiếm kia đi, nhưng anh ngồi chờ mãi chờ mãi không thấy Mục Hành đến. Hóa ra là đã dùng thời gian làm việc để đi hẹn hò rồi!
Hơn nữa còn là giữa ban ngày ban mặt! Trực tiếp vô cớ bỏ bê công việc, điên cuồng đến cỡ đó luôn hả!
Vẻ mặt Trác Phù hơi vặn vẹo.
Sẽ có một ngày anh cầm đao trong tay, giết hết các cặp yêu đương trong thiên hạ!
— Đương nhiên, anh chỉ nghĩ vậy thôi.
Trác Phù thở dài, phất tay cho những thành viên kia rời khỏi phòng thí nghiệm.
Trác Phù xoay người đi vào bên trong.
Nếu hiện tại trong chốc lát nữa Mục Hành sẽ không tới, vậy phải cất thanh kiếm kia về trong rương bảo quản thôi. Bằng không nếu việc vừa rồi lại xảy ra lần nữa, lỡ như có người bị thanh kiếm đó tổn thương thì sẽ không tốt lắm.
Trác Phù đi tới vị trí tạm thời cất giữ thanh trường kiếm.
Tầm mắt anh rơi lên thân kiếm, ánh mắt khẽ dừng lại, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
Từ sau khi thanh kiếm này được đưa tới phòng thí nghiệm, thời gian ở chung của Trác Phù và thanh kiếm này xem như lâu nhất. Có thể nói Trác Phù đã rõ phản ứng ma lực của thanh trường kiếm này như lòng bàn tay, nhưng tình huống trước mắt Trác Phù chưa từng thấy bao giờ.
Thanh kiếm đang rung động, nhưng nó lại không phóng sát khí mãnh liệt và lệ khí ra ngoài như thường ngày, ngay cả dụng cụ đo lường dao động ma lực kế bên cũng hiển thị số liệu không quá lớn.
Thay vì nói nó đang cộng hưởng, chi bằng nói nó đang biểu đạt cảm xúc.
Giống như đang… hoảng sợ?
Trác Phù đứng rất lâu trước thanh kiếm.
Mãi đến khi chấn động của thanh kiếm dần yếu đi.
Nhưng nó lại không yên lặng ngủ đông tạm thời như thường ngày, trên lưỡi kiếm sáng chói bị phủ một tầng màu xám dày đặc.
Nếu không phải Trác Phù đang đối mặt với một thanh kiếm thì thậm chí, anh còn cảm thấy nó muốn lộ ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Trác Phù khẽ chớp mắt, bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người rời đi.
E là mình làm việc quá lâu nên quá mệt thôi nhỉ?
***
Thời An nghe thấy sâu trong đầu mình kêu lên ầm ầm, tiếng tim đập cực kì kịch liệt, máu được bơm càng ngày càng nhanh.
Không gian có thể hoạt động cực kì nhỏ hẹp.
Cậu bị giam cầm giữa vách tường và lồng ngực của người đàn ông trước mặt. Không khí quanh người nóng lên cực nhanh, đến sau cùng, Thời An gần như hoài nghi ngay cả hơi thở của mình cũng mang theo độ nóng như thiêu đốt.
Rõ ràng cậu mới là Cự Long biết phun ra liệt diễm, nhưng đối mặt với nhiệt độ cao lúc này, Thời An lại cảm thấy đầu óc choáng váng, hoa mắt chóng mặt.
Bàn tay thon dài hữu lực của người đàn ông đặt lên eo thiếu niên, vịn cậu lại để tránh cậu trượt xuống.
Tay còn lại bọc lấy tay thiếu niên, kiên nhẫn dạy cậu phải làm thế nào.
Lòng bàn tay nhân loại nóng hổi, vân tay nóng như bàn ủi dán lên trên mu bàn tay của thiếu niên, nhưng vẫn không nóng bằng nhiệt độ cao đến đáng sợ trong lòng bàn tay.
Thời An suýt có một loại ảo giác bàn tay của mình sẽ bị nhiệt độ cao này hòa tan.
Vừa mới bắt đầu chỉ dùng một tay, về sau phải dùng tới hai tay.
Thời An gần như có thể nghe thấy âm thanh bốc cháy trong đầu mình.
Ùng ục ùng ục.
Mọi thứ như biến thành nham thạch nóng chảy hừng hực, hòa tan năng lực suy nghĩ của cậu không còn một mảnh.
Ngón tay run rẩy cứng đờ, chỉ có thể ngập ngừng lên xuống theo động tác của đối phương.
Bên tai có thể nghe thấy tiếng thở dốc đè nén của Mục Hành, rơi vào tai Thời An như ngọn lửa nóng chảy, cực lực đè nén, trầm thấp lại gợi cảm.
Thời An đã mất đi năng lực đo lường thời gian.
Không biết đã qua bao lâu.
Mục Hành nâng cằm Thời An lên, khẽ cắn môi dưới của thiếu niên, giọng nói trầm thấp khàn khàn, mang theo chút ý cười nhàn nhạt: “Cảm ơn em.”
“Em học rất nhanh.” Giọng Mục Hành vẫn bình tĩnh hơi lành lạnh như cũ, anh như đang dùng một loại thái độ chuyên nghiệp không chút tư tâm, chuyên chú lại chân thành ca ngợi năng lực học tập của Thời An:
“Anh rất mong chờ lần tiếp theo.”
Thời An: “…”
Nhiệt độ thoáng hạ xuống, không gian vốn chật hẹp lúc đầu cuối cùng cũng trở nên rộng rãi, ít nhất cậu đã có thể lần nữa hít thở trôi chảy.
Cậu chậm chạp, đờ đẫn chớp mắt vài cái.
Lòng bàn tay non mịn bị ma sát đến đỏ bừng, ngón tay vì thoát lực và căng thẳng mà run nhè nhẹ, nhiệt độ nóng rực như vĩnh viễn sẽ không tan biến, mọi thứ đều ướt sũng.
Thời An: “…”
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Mình đã làm cái gì thế này, mình vừa mới làm cái gì thế nàyyyyyyyyyyy!!!
Vẻ mặt cậu dại ra, đồng tử hơi chấn động.
Thời An không nhớ mình đã đi vào phòng tắm như thế nào.
Chờ đến lúc cậu bình tĩnh lại, dòng nước ấm áp từ trên trời giáng xuống, ào ào xả xuống người cậu.
Đồ dùng tắm rửa ở nhà Mục Hành rất đầy đủ, nhưng đều giống với phong cách của anh, lạnh nhạt, giản lược, thực dụng.
Thế nhưng, dường như dù cậu có dùng bao nhiêu sữa tắm, tẩy rửa bao nhiêu lần thì xúc cảm kia vẫn lưu lại trên da như cũ, dù có làm cách nào cũng không thể xóa bỏ.
Thời An: “…”
Cậu nhắm mắt lại, chậm rãi đập đầu vào vách tường lạnh như băng, phát ra một tiếng “Cộp” vang dội.
Aaaaaaaaaaaaaaa!!!
Thời An thét lên trong lòng.
Cậu không biết vì nguyên nhân nào mà dường như mỗi lần cậu đều bị Mục Hành nắm mũi dẫn đi, đợi đến khi cậu tỉnh táo lại thì bản thân đã làm ra chuyện mà ngày thường cậu tuyệt đối chắn chắn sẽ không làm. Hơn nữa còn tệ hơn là, mỗi lần nhớ lại, cậu đều không thể tả rõ những chuyện đó đã xảy ra như thế nào!!!
Thời An đan hai tay vào nhau, cậu chôn đầu thật sâu vào hai tay, chỉ lộ ra vành tai đỏ rực.
Hối hận, cậu thật sự rất hối hận.
Đúng lúc này, Thời An tựa như nghĩ tới điều gì đó.
Cậu ngẩng đầu, hít mũi một cái, bắt đầu nghiêm túc điều tra ma lực trong cơ thể của mình.
Quả nhiên, không hề bất ngờ là mức độ hấp thu ma lực màu xám trong mắt vực sâu đã lần nữa tăng lên một khoảng lớn, hiện tại đã được hơn phân nửa.
Trong lòng Thời An vừa buồn vừa vui, hết sức phức tạp.
Khôi phục thực lực đương nhiên là chuyện tốt, nhưng khôi phục thực lực đồng nghĩa với việc tác dụng của dược tề sẽ biến mất nhanh hơn, thời điểm phát tác lần tiếp theo phản ứng sẽ lại càng lớn hơn…
Cậu cảm thấy mình đã bị kéo vào trong vòng tuần hoàn ác tính này, chỉ có thể nước chảy bèo trôi thuận theo nó. Dù cậu biết rõ điều gì đang chờ đợi mình thì vẫn bị đẩy phải đi tiếp con đường này.
Thời An vẻ mặt tuyệt vọng.
Đúng lúc này, cậu cảm thấy có thứ gì đó lành lạnh dán lên đùi mình.
Thời An khẽ giật mình, cúi đầu nhìn.
Cái đuôi to màu trắng bạc ướt sũng rủ sau lưng, chóp đuôi thoáng cuộn lại, lấp lánh ánh sáng như kim loại dưới ánh đèn sáng chói của phòng tắm.
“!!!”
Thời An lại càng hoảng sợ hơn.
Nó đi ra từ lúc nào vậy?
Cậu vội vàng duỗi tay bắt lấy cái đuôi của mình, thuần thục điều khiển ma lực lần nữa thu nó về.
Thấy cái đuôi biến mất, Thời An mới thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh lại.
Vừa rồi có lẽ nó xuất hiện vào lúc cậu đang chải vuốt ma lực.
Lúc tiến vào trong phòng tắm cái đuôi vẫn chưa xuất hiện, nếu không thì quần áo của cậu đã sớm bị căng rách mất rồi.
Mặc dù bây giờ đã thu nó về, nhưng chuyện này vẫn khiến Thời An cảm thấy một sự bất an mơ hồ.
Vì lượng ma lực dao động không ổn định, nên cái đuôi có thể sẽ lại xuất hiện trong một lúc vô thức nào đấy…
Đây chẳng phải là hiện tượng tốt lành gì.
Hơn nữa theo tuần hoàn ác tính càng sâu hơn, loại tình huống này rất có thể sẽ xảy ra nhiều hơn hoặc đến mức không thể khống chế được.
Thời An suy nghĩ một hồi, cuối cùng đưa ra một kết luận —
Mặc kệ ra sao, hiện tại quan trọng nhất phải đi đến đặc khu Roth!
Trước khi mọi chuyện trở nên phức tạp hơn, cậu phải giải quyết dứt khoát, khiến việc này lần nữa trở nên đơn giản!
Thời An hít sâu một hơi, trong lòng thầm hạ quyết tâm.
“Đặc khu Roth?”
Mục Hành hơi nhướn mày, anh nhìn Thời An: “Em muốn đi cùng anh?”
Thiếu niên trước mặt có chút do dự cụp mắt, tóc đen ướt sũng rủ xuống, vành tai trắng nõn vẫn còn hiện lên màu hồng phấn, lông mi rủ thấp, thoạt nhìn như một động vật nhỏ mềm nhũn nào đó.
Thời An khẽ gật đầu.
Đầu lông mày Mục Hành nhăn lại: “Đặc khu Roth rất nguy hiểm.”
Hiện tại đặc khu Roth là một vùng đất nguy hiểm. Không chỉ có thế lực trước đó đang chiếm giữ, hơn nữa còn xuất hiện hướng đi của thủ lĩnh đoàn lính đánh thuê. Càng tệ hơn chính là dựa theo tình báo, thế lực còn sót lại của đám tín đồ dị giáo kia dường như cũng đang đi tới đặc khu Roth, đó là còn chưa đề cập đến rồng.
Thời An suy nghĩ một lát:
“Học viện năng lực giả cũng không an toàn hơn bao nhiêu, đúng không?”
Cơn sóng dữ lần trước đã hoàn toàn chỉ ra lỗ thủng an ninh của học viện, hiện tại Học viện năng lực giả lại lần nữa tiến hành kéo dài thời gian tạm nghỉ học, trước khi xử lí xong vấn đề về hệ thống an ninh sẽ không khai giảng lại.
“Hơn nữa… hơn nữa…”
Thời An tự hỏi, vô thức thốt ra một câu: “Lỡ như lại phát tác thì sao đây —”
Vừa nói ra khỏi miệng, Thời An liền cảm thấy hận đến mức không nhai luôn lưỡi của mình.
Cậu có thể kiếm ra hơn trăm lí do tốt hơn, vì cớ gì cuối cùng lại nói ra câu đó hả!!!!
Thời An cảm nhận được nhiệt độ trên mặt mình đang tăng vọt, như đang run run chín mọng.
Nhưng bất ngờ là lí do này vậy mà lại có tác dụng.
Mục Hành im lặng hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Qua vài giây, Thời An lén lút giương mắt nhìn anh.
Tầm mắt của cậu vừa lúc chạm vào tròng mắt xanh lam sâu thẳm của người đàn ông.
Mục Hành híp mắt lại, bình tĩnh nhìn cậu, dường như anh đang tự hỏi.
Ngay sau đó, anh cúi người, mái tóc bạc không được cột đổ xuống, dưới ánh mặt trời có vẻ hết sức chói mắt, như một dòng sông mềm mại mát lạnh.
Mặc dù đã thấy rất nhiều lần, nhưng Thời An vẫn bị rung động như cũ.
Chỉ thấy người đàn ông giơ một ngón tay thon dài hữu lực lên, khẽ chạm vào môi dưới của chính mình:
“Cũng được.”
Giọng Mục Hành trầm thấp từ tính, mang theo chút ý lạnh xa cách, anh lẳng lặng nói ra một câu cực kì không biết xấu hổ:
“Nhưng em phải hôn anh một cái.”
Hết chương 95.
Tác giả có lời muốn nói: Bé rồng à, phải bảo vệ tốt bản thân nhé.