Núi lửa đặc khu Roth.
Mây ở núi lửa dày đặc tích tụ trên bầu trời, từng đám mây đen kịt chồng chất lên nhau một cách rõ ràng.
Tại miệng núi lửa đen ngòm như ngày tận thế, có thể thấp thoáng nhìn thấy màu đỏ tươi lóe lên, nham thạch nóng chảy chầm chậm phun trào ra bên ngoài.
Trên lớp vảy của Cự Long phản chiếu đám mây dày đặc và ánh lửa.
Đúng lúc này, nó như cảm giác được điều gì đó, chợt giương mắt nhìn về một nơi xa xa.
Đồng tử dựng thẳng màu đỏ vàng ẩn dưới tầng mây, được núi lửa và khói súng nổi bật lên, trông giống như ngọn lửa có sinh mệnh.
Đồng tử nhỏ hẹp thoáng co lại, thành một khe hở hẹp dài.
Kì lạ.
Thời An nhắm mắt lại, lần nữa cảm nhận.
Không hề nhầm lẫn, đúng là hơi thở vực sâu.
Nó mỏng manh lại xa xôi, nhưng cũng rất rõ ràng.
Không giống như vừa được triệu hoán ra, ngược lại giống như là… thai nghén đã lâu.
Thời An suy tư vài giây, sau đó cậu giương rộng đôi cánh trắng bạc cực lớn của mình.
Đôi cánh xoáy lên nhiệt lượng, dòng khí cuốn theo đốm lửa.
Cự Long bay lên mây đen trên bầu trời.
Cậu bay về hướng đó.
***
Trong hố núi lửa.
“…”
Ba con ma vật ngơ ra tại chỗ.
Tầm mắt bọn nó lướt qua dấu vết giao chiến và chém giết rõ ràng cách đó không xa, lại chậm rãi nhìn tài bảo tích tụ như núi ở một hướng khác, cuối cùng, tầm mắt chúng nó rơi lên gương mặt lạnh băng của người đàn ông trước mặt: “………”
Nhất định là cách tụi nó chui ra khỏi túi không đúng rồi.
Ba con ma vật đực ra trong chốc lát, sau đó chúng đồng thời quay đầu, dúi đầu muốn quay về nơi chúng vừa chui ra ngoài.
Một giây sau, chúng đồng loạt bị đụng đến đầu váng mắt hoa.
Mũi kiếm lạnh băng vắt ngang giữa chúng nó và miệng túi, ánh sáng rét lạnh lóe lên khiến người ta cảm thấy rét run.
Ba con ma vật: “…”
Tụi nó chầm chậm quay đầu, lần nữa nhìn người đàn ông đang cầm kiếm cản đường đi của chúng nó.
Người nọ rũ thấp hàng mi dài trắng bạc, đôi mắt xanh thẳm hiện lên sự rét lạnh.
Nhất thời, ba con ma vật cảm thấy mắt chúng tối sầm lại.
Toang rồi.
Đây không phải là một giấc mơ.
Ngón tay Mục Hành khẽ nhúc nhích.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa —”
Ba con ma vật đồng thời hét thảm.
Một giây sau, chúng nó cảm nhận được một luồng ma lực vô hình trói chúng lại, dù chúng nó có quơ tay quơ chân, giãy giụa hay tấn công đều không thể thoát khỏi trói buộc này, chỉ có thể bị ép bồng bềnh bay lên.
Trác Phù vẻ mặt vi diệu đánh giá ba con ma vật trước mắt.
Một con ma trùng toàn thân đen kịt, mọc một gương mặt người xấu xí.
Một khói đen đen sì, không có hình thái cố định, ngũ quan mơ hồ lúc ẩn lúc hiện.
Và một con mắt to màu đỏ sậm, có tay và chân nhỏ như sợi dây.
Đúng là…
Mỗi con đều xấu theo cách riêng.
“Nhân loại đáng chết! Các ngươi bắt đại nhân đi nơi nào rồi hả?!”
Con mắt phô trương thanh thế quơ quàng hai cánh tay nhỏ bé của nó, qua loa vung vẩy tấn công trong không khí, ra vẻ hung thần ác sát uy hiếp:
“Các ngươi đừng ép ta động thủ đấy nhé!”
Ma trùng nhe răng trợn mắt phụ họa: “Đúng đúng! Cái bọn nhân loại hèn hạ vô sỉ các ngươi! Nếu các ngươi thức thời thì mau thả chúng ta ra!”
Chúng nó đánh không tới những nhân loại trước mặt, phần lớn những nắm đấm kia đều rơi lên trên người khói đen bị kẹp ở giữa.
“…”
Làn khói mơ mơ hồ hồ kia bị giáp công cả trái lẫn phải, hình dạng của nó trở nên càng thêm méo mó.
Trác Phù: “…”
Sao lại cảm thấy chúng nó dường như không được thông minh lắm ấy nhỉ?
Ôn Dao đứng bên cạnh tiến lên một bước, ánh mắt rơi lên trên người ba con ma vật trước mặt, nói: “Thưa trưởng quan, nói không chừng chúng nó sẽ biết hướng đi của Cự Long.”
Trác Phù không quá tán thành lắc đầu:
“Ừm… ngược lại, tôi cảm thấy khả năng đó không lớn đâu.”
Ba con ma vật này có thực lực quá yếu, Cự Long rất có thể sẽ không báo hướng đi của mình cho chúng nó.
Hơn nữa… Dựa vào dáng vẻ chúng nó đột nhiên xuất hiện khỏi túi vừa rồi, đoán chừng tin tức chúng biết còn không nhiều bằng họ.
“Nhưng đây là manh mối duy nhất của chúng ta.” Ôn Dao bình tĩnh nói.
Thời An đã ở bên cạnh họ quá lâu.
Trong tình huống hiện tại, sự hiểu biết của Cự Long về nhân loại vượt xa sự hiểu biết của nhân loại về nó. Đối với nhân loại, sự chênh lệch về tình báo là một tình thế xấu không thể nào bù đắp.
Đặc biệt là khi quyển sách về Cự Long đã mất tích, mà người duy nhất có thể đọc hiểu quyển sách ấy cũng đã tử vong ngay sau đó.
Tầm quan trọng của ba con ma vật này không nói cũng hiểu.
Ba con ma vật liếc nhìn nhau.
…Hướng đi?
Chúng nó vừa bắt được một từ mấu chốt từ trong lời nói của nhân loại trước mặt.
Vậy là… đám nhân loại này không tìm được đại nhân?
Con mắt cười lạnh một tiếng: “Các ngươi nghĩ bọn ta sẽ nói cho các ngươi biết đại nhân đi nơi nào à? Hừ! Nằm mơ đi! Ngươi nghĩ bọn ta giống với nhân loại các ngươi à? Bỉ ổi hèn hạ, âm hiểm vô sỉ!”
Ôn Dao hơi nheo mắt lại, giọng lạnh đi:
“Có lẽ chúng ta có thể bắt đầu tra hỏi từ con ma vật này.”
Đúng lúc này, giọng nói hờ hững trầm thấp của Mục Hành vang lên:
“Nó?”
“!!!”
Ba con ma vật hơi kinh hãi, chúng đồng thời quay đầu nhìn Mục Hành đang đứng bên cạnh.
Người đàn ông tóc bạc rũ mắt, ánh mắt sắc bén khó lường nhìn chúng nó chằm chằm, không thể nhìn rõ cảm xúc từ trong ánh mắt đó.
Từ khi mở túi đến giờ, anh vẫn không nói lời nào, mãi đến hiện tại —
“Nó không biết gì đâu.” Mục Hành bình tĩnh nói.
Ba con ma vật hơi hoảng hốt.
Không biết vì sao, người đàn ông vui giận khó lường trước mặt mang đến áp lực nặng nề hơn nhiều so với người phụ nữ toàn thân tràn đầy sát khí kia.
Có một loại cảm giác khủng hoảng mơ hồ bốc lên từ dưới đáy lòng.
“Nó thậm chí còn chẳng phải là thuộc dân của Cự Long.”
Ánh mắt Mục Hành rơi lên trên người con mắt, đôi mắt thoáng híp lại.
Trong nháy mắt, khi bị anh nhìn thẳng, con mắt không khỏi run lên, nó có chút kinh nghi bất định* nhìn nhân loại không xa trước mặt mình, trong lòng lập tức nổi lên sóng to gió lớn.
(*kinh nghi bất định: hoảng hốt, kinh ngạc đến độ không thể suy nghĩ.)
Chuyện này, sao nhân loại này biết được?
Ôn Dao cũng hơi sững sờ, cô nhìn hai con ma vật còn lại, hỏi:
“Vậy… hai con này thì sao ạ?”
Ánh mắt Mục Hành hơi dừng lại trên người ma trùng.
Khóe môi mỏng lại sắc bén hơi nhếch lên một đường cong rét lạnh vô tình: “Ừ, hai chúng nó hữu dụng.”
Đúng lúc này, máy truyền tin treo bên hông Ôn Dao đột nhiên vang lên tiếng tít tít.
Ôn Dao cúi đầu xuống, chấp nhận cuộc gọi.
Bên phía đối diện vang lên tiếng dòng điện rè rè: “Cảm… rè rè… cảm ơn trời đất… rè rè, cuối cùng chúng tôi cũng liên lạc được với các ngài rồi… rè rè…”
Ôn Dao nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Theo thời gian trôi qua, sắc mặt Ôn Dao càng trở nên khó coi hơn.
Một phút sau, cô cúp điện thoại, nhìn Mục Hành nói: “Báo cáo trưởng quan, phía Tây đặc khu Roth xuất hiện một vết nứt vực sâu, dường như cũng là do con người tạo ra.”
Trác Phù cả kinh: “Ý cô là…”
Ôn Dao gật đầu: “Đúng vậy, nó rất tương tự với vết nứt vực sâu lần trước ở khu trung ương, hơi thở trước kì phát triển bị ngăn cách, mãi đến hôm nay mới phát hiện được nó. Khi phát hiện thì nó đã khuếch trương lớn đến mức thành trung kì, thậm chí là trung hậu kì, chỉ cách khoảng cách hoàn toàn trưởng thành một bước nữa thôi…”
Lông mày cô nàng nhíu chặt, vẻ mặt ngưng trọng nghiêm túc.
Vết nứt vực sâu?
Ma trùng lập tức cảm thấy căng thẳng, không biết vì sao, nó có loại dự cảm…
Có lẽ đại nhân sẽ đến đó.
Hiện tại thân phận thật sự của Thời An đã bị phát hiện, mâu thuẫn vẫn luôn được giấu giếm trước đó bị ép lộ ra ngoài. Xung đột giữa Cự Long và nhân loại hết sức căng thẳng.
Vì để tự bảo vệ mình, đồng thời cũng vì để đoạt lại tài bảo của bản thân, hiện tại mục đích duy nhất của Thời An chắc chắn là khôi phục thực lực.
Mà vết nứt vực sâu kia đương nhiên sẽ trở thành con đường nhanh nhất.
Không sao cả, dù hiện tại nhân loại biết Thời An là rồng, nhưng họ vẫn chưa rõ rốt cuộc đại nhân là chủng rồng gì.
Có lẽ bọn họ sẽ không liên hệ đến Cự Long vực sâu đâu nhỉ…
Nghĩ vậy, ma trùng thăm dò giương mắt, lại vừa khéo đối mặt với ánh mắt không chút dao động của Mục Hành.
“…”
Hô hấp của ma trùng cứng lại.
Không biết vì sao, ma trùng luôn có loại ảo giác tất cả suy nghĩ của nó đều đã bị Mục Hành nhìn thấu.
Lúc này, nó đột nhiên cảm nhận được điều gì đó.
Ma trùng trừng lớn hai mắt nhìn Mục Hành, trên mặt nó lộ ra vẻ mặt khó có thể tin nổi.
Ôn Dao nhìn Mục Hành:
“Trưởng quan, có cần tôi sắp xếp lại đội ngũ không, đi tới —”
Cô còn chưa nói xong đã bị Mục Hành cắt lời: “Không cần.”
Ôn Dao nhíu mày: “Nhưng…”
Mục Hành giương mắt, nhìn các thành viên cục quản lí khác ở cách đó không xa đang sắp xếp cho thương binh: “Vì sao cô cảm thấy họ vẫn có thể chống đỡ thêm một trận chiến nữa?”
Ôn Dao nghẹn lời, cô vô thức quay đầu nhìn đội viên sau lưng.
Trên cơ thể mỗi người đều dính đầy máu và bùn đất, gương mặt của từng người đều vô cùng tái nhợt và suy yếu.
Thật sự có rất nhiều thương binh.
Trưởng quan nói đúng.
Trải qua trận chiến trước đó, hiện tại bọn họ cần lập tức chỉnh đốn và nghỉ ngơi, chi viện chữa bệnh cho thương binh là việc quan trọng nhất.
Ôn Dao cau mày, cắn răng nói: “Nhưng, vết nứt vực sâu kia…”
Nó đã phát triển đến hậu kì rồi, không biết sẽ có bao nhiêu loài vực sâu đã được thả ra ngoài. Nếu nó hoàn toàn phát triển, toàn bộ đặc khu Roth sẽ trở thành địa ngục nhân gian.
Mục Hành: “Việc đó giao cho tôi.”
Ôn Dao: “…”
Cô hiểu rất rõ, hiện tại đây là biện pháp giải quyết duy nhất.
Nữ sĩ quan phụ tá có làn da nâu hít sâu một hơi, hành lễ với Mục Hành: “Trưởng quan, ngài lên đường cẩn thận nhé.”
Mục Hành gật đầu.
Ngón tay anh khẽ cong, xách cái túi rơi trên đất lên, nhét ba con ma vật đang quang quác vào trong.
Sau đó, người đàn ông xoay người rời đi.
Trác Phù nhìn chăm chú bóng lưng đi xa của Mục Hành, trong lòng có loại dự cảm chẳng lành.
Là một nhân viên nghiên cứu, Trác Phù mẫn cảm về số liệu và tin tức hơn Ôn Dao rất nhiều.
Số lượng vết nứt vực sâu Trác Phù từng xử lí nhiều vô số kể, nhất là mỗi một vết nứt vực sâu sau khi Cự Long vực sâu xuất hiện gần như đều được Trác Phù xử lí.
Mà hiện tại, Trác Phù đã biết được rồng chính là Thời An.
Ngay sau đó, rất nhiều tin tức vụn vặt bắt đầu xâu chuỗi lại.
Vết nứt vực sâu đầu tiên xuất hiện ở Học viện năng lực giả, Thời An ở trong học viện.
Thời An là người gặp nạn.
Di tích vết nứt vực sâu ở khu Ewen là sào huyệt cũ của Cự Long, Thời An cũng vừa khéo ở đấy.
Vết nứt vực sâu thứ ba xuất hiện gần khu trung ương, Thời An với tư cách là thành viên ngoài biên chế của cục quản lí cũng tham gia vào hành động lần đó.
Vết nứt vực sâu thứ tư xuất hiện trong Học viện năng lực giả, mà cũng vào lúc đó, Thời An gần như mất tích vào cùng thời điểm.
Tuy sau đó họ phát hiện cậu 'vẫn luôn' ở trong nhà, nhưng ngoại trừ quản gia thì không ai có thể chứng minh được điều này.
Ánh mắt Trác Phù dời xuống, rơi lên bên hông Mục Hành.
Trác Phù gần như có thể nghe được tiếng ong ong khao khát phát ra từ thanh trường kiếm.
Trác Phù có chút gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Không biết vì sao, Trác Phù luôn có cảm giác…
Chuyến đi này của Mục Hành, không phải vì để xử lí vết nứt vực sâu kia, mà là vì…
Giết rồng.
Cô độc, máu lạnh, tự tay hoàn thành sứ mạng của mình.
***
Trong túi không gian ma lực.
Ba con ma vật ngồi dưới đáy túi, im lặng ba mặt nhìn nhau.
Bầu không khí cực kì nặng nề.
Khói đen là đứa đầu tiên mở miệng, phá vỡ sự yên tĩnh:
“Bọn mi nói xem… Đại nhân và tên nhân loại kia có khi nào sẽ chạm mặt trong vết nứt vực sâu không?”
Con mắt bịch một tiếng ngã xuống đáy túi, nước mắt lan tràn dưới người nó: “Hu hu hu hu hu hu —”
“Aizz…”
Khói đen thân thiện vỗ vỗ con mắt: “Mi đừng quá bi quan. Dù sao Mục Hành đi tới vết nứt vực sâu cũng không phải vì để tìm đại nhân mà, đúng không? Không phải nhân loại kia đã nói rồi đấy à? Vết nứt vực sâu này rất lớn, nói không chừng thật sự sẽ không chạm mặt đâu, đúng không?”
Từ đầu đến cuối, ma trùng không nói gì.
Từ lúc vừa bắt đầu khi nãy, nó cảm thấy tinh thần của nó có chút không yên.
Không biết Mục Hành vì sao lại biết rõ con mắt không phải thuộc dân của Cự Long, hơn nữa Mục Hành còn biết rõ nó mới là ma vật đi theo Cự Long lâu nhất.
Và cả…
Ngay lúc nãy, nó vậy mà có thể cảm nhận được một tia hơi thở quen thuộc từ trên người Mục Hành.
Đó là hơi thở của rồng thuộc về Thời An.
Trong nháy mắt đó, ma trùng nghĩ tới vài chi tiết đã bị nó bỏ qua rất lâu trước kia —
Khi Thời An ở cạnh Mục Hành thì ngài ấy có thể hấp thu sức mạnh trong mắt vực sâu, và cả đoạn thời gian trước, nó từng phát hiện được hơi thở nhân loại trên người Thời An.
Từng phỏng đoán mơ hồ không thể xác định dần trở nên rõ ràng trong đầu ma trùng.
Rất hiển nhiên, ma lực giữa Thời An và Mục Hành đã xảy ra dây dưa và đồng hóa ở một trình độ nhất định.
Loại tình huống này rất hiếm khi xảy ra, nhưng không phải là hoàn toàn không có khả năng phát sinh.
Mà điều kiện tiên quyết để xuất hiện tình huống này là…
Trao đổi hơi thở.
Giữa ma vật và nhân loại càng cường đại thì loại tình huống này càng khó xảy ra hơn.
… Trừ phi, tình huống này đã tiến hành không chỉ một lần.
Ma trùng rên lên một tiếng, nó ôm lấy đầu mình.
Không —!!!
Có điều hiện giờ nó không còn thời gian để bi phẫn nữa rồi.
Vì hiện tại Mục Hành cũng giống nó, anh đã có được sự cảm nhận về vị trí của Cự Long.
Nếu vậy, mục đích lần này Mục Hành đi tới vết nứt vực sâu đã vô cùng rõ ràng.
— Rồng.
***
Thời An bay lên bầu trời trên vết nứt vực sâu.
Sắc trời đã trở nên ảm đạm, ánh mặt trời mỏng manh bị khói độc đen ngòm che khuất, chỉ còn lại một ánh tà dương cuối cùng đang dần biến mất tại chân trời phía tây.
Cậu chậm rãi hạ thấp độ cao.
Càng hạ xuống dưới, sương mù càng dày đặc hơn, ánh sáng cũng trở nên mờ mịt hơn.
Quan sát từ trên cao, vết nứt vực sâu bên dưới giống như một miệng vết thương dữ tợn, nó uốn lượn trên mặt đất, thoạt nhìn vô cùng xấu xí.
Vô số loài vực sâu hình dạng kì quái đang bò ra từ sâu trong vết nứt vực sâu.
Sau khi vực sâu và đại lục bị ngăn cách, chúng nó đã bị nhốt trong vực sâu hơn cả vạn năm.
Trong vực sâu thực sự quá mức cằn cỗi.
Không có ánh sáng, không có nguồn nước, chỉ có thể ăn thịt ma vật chứa kịch độc.
Còn trên đại lục thì lại có máu thịt tươi mới nóng hổi của nhân loại và linh hồn thơm phức ẩn chứa ma lực, không có thứ nào không phải là đồ ăn mà chúng nó tham lam khao khát.
Loài vực sâu phát ra tiếng rít gào chói tai, trong con mắt đỏ tươi đã quen với bóng tối lóe ra dục vọng ăn uống đầy tham lam.
Mà đúng lúc này, chúng nó đột nhiên cảm nhận được một loại áp lực kinh khủng truyền đến từ trên đỉnh đầu.
Chúng ngẩng đầu nhìn lên.
Cự Long màu trắng bạc hiện ra trong tầm mắt.
Đôi cánh sắc bén xé rách mây đen dày đặc, đồng tử dựng thẳng màu đỏ vàng vô tình nhìn xuống, giáng xuống sự khủng hoảng đến từ viễn cỗ.
Đám ma vật vực sâu run rẩy, sợ hãi, chúng gần như đánh mất năng lực hoạt động.
Chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn liệt diễm nóng rực như sóng biển kia lao nhanh về phía chúng nó.
Cánh đồng hoang vu biến thành biển lửa.
Đám ma vật gần như chưa kịp hét thảm đã bị long diễm cắn nuốt, đốt thành cặn tro cháy đen.
Thời An có thể cảm nhận được một ít ma lực vực sâu bên trong những con ma vật đó tràn vào trong cơ thể cậu.
Nhưng vẫn quá ít.
Cậu có chút mất mát chép miệng một cái.
Dù sao, hiện tại Thời An không giống với lúc vừa thức tỉnh.
Sau khi nuốt hai viên mắt vực sâu và tiêu hóa gần hết một viên trong số đó, giới hạn ma lực trong cơ thể Thời An tăng lên càng ngày càng cao, chút ma lực lấy được khi thiêu chết mấy con ma vật này đối với cậu hiện tại chẳng khác gì như muối bỏ biển.
Nếu muốn tăng thực lực lên một khoảng lớn thì e rằng vẫn phải lấy được mắt vực sâu.
Thời An nhìn xuống dưới, ánh mắt chính xác rơi vào một nơi trong vực sâu.
Xuyên qua khói đen tầng tầng lớp lớp, cậu có thể thấy được con mắt màu đỏ quen thuộc đang chuyển động dưới đáy vực sâu.
Tiếc là…
Ma lực tích trữ trong đó phải chuyển hóa thì mới có thể hấp thu.
Nhưng khói đen hiểu rõ về trận pháp lại không ở bên cạnh, những khoáng thạch vực sâu cũng đã để lại trong hố núi lửa.
Thời An có chút chán nản.
Thôi bỏ đi vậy, tiếp tục thiêu ma vật thôi.
Cậu bay thấp hơn một chút, tầm mắt dần trở nên rõ ràng hơn.
Thời An hơi sững sờ.
Cậu nhìn thấy có rất nhiều đá vực sâu chồng chất xung quanh mắt vực sâu, có thể loáng thoáng nhìn thấy đường vân pháp trận trên mặt đất, bên cạnh dường như còn có một bóng người đen kịt đang đứng.
Đây…đây là chuyện gì vậy?
Thời An hơi nghi hoặc.
Cậu vỗ cánh, cúi thấp người, bay về phía mắt vực sâu.
Dưới đáy vực sâu.
Đống đá đen kịt lóe ra ánh sáng bóng loáng quỷ dị, chúng vây quanh bao bọc mắt vực sâu màu đỏ thẫm, tạo thành một pháp trận cực lớn.
Đường cong đỏ tươi uốn lượn trên mặt đất.
Gã áo bào đen đang đứng bên cạnh.
Trên cổ tay của gã vẫn treo đầy những tinh thể tím đen, sự gia tăng ma lực khiến gã không cần mặc bất cứ thiết bị bảo vệ nào cũng có thể đứng ở dưới đáy vực sâu.
Gã ngửa đầu, nhìn chăm chú Cự Long màu trắng bạc đang bay về phía này.
Xinh đẹp, cường đại, rung động lòng người đến cỡ nào.
Ngay khi đám lính đánh thuê chế tạo vết nứt vực sâu này, gã đã suy nghĩ kĩ nên lợi dụng vết nứt vực sâu này như thế nào.
Ban đầu gã tính để Mục Hành xuống tay với Cự Long, để Cự Long ý thức được kết cục tốt nhất của nhân loại là tuyệt chủng.
Có lẽ Cự Long sẽ bị thương, nhưng tuyệt đối sẽ không chết.
Cự Long lòng đầy hận thù sẽ bay đến nơi này.
Nếu vậy, hiện tại vết nứt này sẽ giúp nó khôi phục toàn bộ sức mạnh, hơn nữa… còn sẽ tăng thêm một công năng thúc giục nho nhỏ.
Sau đó, diệt thế mà bọn gã vẫn luôn chờ đợi sẽ giáng xuống.
Thế nhưng, điều gã áo bào đen không ngờ được chính là, Mục Hành không hề nhanh chóng đuổi theo… có lẽ vẫn còn thiếu một ít chất xúc tác.
Nhưng, điểm này gã có thể xử lí.
Dù hiện giờ có chút sai lệch nho nhỏ, nhưng tất cả mọi việc vẫn đang phát triển theo hướng mong đợi của gã.
Người áo bào đen lộ ra một nụ cười mỉm trong bóng đêm.
Gã chậm rãi lùi về sau một bước, thân hình biến mất trong bóng tối.
Thời An hạ xuống ngay biên giới vực sâu.
Kì lạ là bóng người cậu vừa thấy khi nãy đã biến mất, chỉ còn lại một pháp trận cực lớn và mắt vực sâu tản ra ánh sáng nhàn nhạt trong bóng đêm.
Thời An từ trên cao nhìn xuống, đánh giá pháp trận trước mặt.
Nó không giống với pháp trận khói đen từng vẽ, nói đúng ra, nó càng giống với pháp trận đã được cải tiến xuất hiện trong Học viện năng lực giả hơn.
…Đoán chừng là do đám người áo bào đen kia lưu lại.
Nói cách khác, nó có thể hoàn toàn chuyển hóa ma lực trong mắt vực sâu mà không cần tốn thêm thời gian để hấp thu.
Cự Long trắng bạc hơi nghiêng đầu, đôi mắt đỏ vàng sáng rực trong màn đêm.
Tốt bụng đến vậy cơ à?
***
Bên ngoài mép vết nứt vực sâu.
Bước chân Mục Hành hơi dừng lại, anh giương mắt nhìn bóng tối trước mặt.
Gã áo bào đen chầm chậm bước ra từ trong màn đêm.
Trên cổ tay của gã phủ đầy tinh thể tím đen, nhưng trên tay phải rõ ràng đã thiếu mất hai cái, điều này khiến tay phải của gã thoạt nhìn càng thêm già nua mà nhăn nhúm.
Gã hé miệng:
“Ngài…”
Còn chưa nói xong chữ đầu tiên, một ánh kiếm đầy bạo lực ập tới trước mặt gã.
Gã áo bào đen nghẹn họng, vội vàng lùi lại phía sau.
Gã quả thực không ngờ rằng hiện tại Mục Hành hoàn toàn không cho gã cơ hội mở miệng, anh gần như không chút do dự, từng kiếm đều là sát chiêu.
Nếu không phải vì ma lực tăng phúc vẫn có tác dụng thì gã áo bào đen không chút nghi ngờ, năm giây sau gã sẽ phụt máu tại chỗ.
Gã hung dữ cắn chặt răng, chợt lùi về sau mấy bước kéo dài khoảng cách.
Ánh mắt của người đàn ông tóc bạc sắc lạnh như băng, nối gót tiến tới.
Nhưng vài bước lùi về sau đã chừa chút không gian để gã áo bào đen thở dốc trong chốc lát:
“Mục trưởng quan, ngài không cần phải thù địch tôi đến thế đâu.”
“Keng —”
Lưỡi dao sắc bén va vào nhau phát ra tiếng vang, ánh sáng rét lạnh bắn ra tia lửa.
“Tôi tới nơi này chỉ vì để phơi bày chân tướng cho ngài thấy thôi.”
Gã áo bào đen vừa đánh vừa lui, giọng khàn khàn, mang theo chút ác ý không hề che giấu:
“Ngài biết vì sao Cự Long lại thể hiện ra sự hứng thú với ngài không?”
Trên khối tinh thể kế tiếp bắt đầu lan ra vết nứt như mạng nhện.
Sâu trong đôi mắt Mục Hành lóe ra ánh sáng lạnh khiếp người.
“Giữa mọi loài huyễn tưởng và kẻ địch của chúng đều có một loại cảm giác, hoặc có thể nói là… lực hấp dẫn.”
Gã áo bào đen không kịp né tránh sát chiêu kế tiếp của Mục Hành, chỉ có thể miễn cưỡng lách người.
Lồng ngực của gã bị xé rách thành một vết thương, máu tươi ồ ạt phun ra ngoài.
Thế nhưng, gã lại như không hề chú ý tới nó, vẫn không nhanh không chậm nói: “Ngài cho rằng Cự Long thật sự có cảm tình với nhân loại ư? Sao có thể được.”
“Nguyên nhân nó nguyện ý ở lại bên cạnh ngài, chỉ là vì huyết mạch của ngài, tóc của ngài, mắt của ngài…”
Nụ cười ẩn trong bóng tối của gã chậm rãi rộng hơn: “Nó muốn biến ngài thành vật sưu tầm của nó, giống như thế hệ trước của ngài, treo ngài trong hang động để thưởng thức… Đương nhiên, cũng giống ngài ngay từ lúc đầu.”
Giọng gã áo bào đen trở nên quỷ mị.
Lúc trước Mục Hành lựa chọn đánh nhau với gã chứ không phải đuổi theo rồng, có lẽ là vì trong lòng Mục Hành vẫn chưa làm ra một sự khẳng định.
— Nếu đã vậy, gã sẽ nói chân tướng cho Mục Hành biết.
Cho Mục Hành có một lí do để tiếp tục giết rồng.
Thế tấn công của Mục Hành dừng lại, nhưng một giây sau lại trở nên càng hung hiểm và kinh khủng hơn.
“Rắc —”
Một viên tinh thể bị nghiền nát, rơi tán loạn trên mặt đất.
Gã áo bào đen phun ra một ngụm máu tươi, gã không thể không chật vật lăn một vòng về phía sau, tránh được một đạo kiếm quang tiếp sau đó.
Mũi kiếm như trường hồng quán nhật*, phá núi vỡ đá.
(trường hồng quán nhật: vệt sáng trắng xuyên qua cầu vòng. Người xưa cho rằng thiên tượng này là một loại dự báo, mách bảo rằng người ta sắp gặp tai họa.)
Vết kiếm cực sâu rơi xuống chỗ gã áo bào đen vừa đứng khi nãy.
Mục Hành cầm trường kiếm trong tay, ánh mắt lạnh băng rơi lên trên người gã áo bào đen cách đó không xa.
“Mày biết rất nhiều.”
Gã ngậm máu trong miệng, điên cuồng cười lớn: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha —”
“Đúng vậy, rõ ràng tất cả những kiến thức này đều bị niêm phong bảo tồn trong phòng chứa sách của Mục gia, mà người duy nhất có thể đọc hiểu thứ ngôn ngữ này cũng đã bị bọn tao giết chết, vì sao bọn tao lại biết nhiều chuyện về rồng đến thế nhỉ?”
“Tao đã nói rồi, lần này tao đến là vì phơi bày chân tướng cho mày thấy.”
“Huyết tế triệu hoán Cự Long của đám lính đánh thuê là do bọn tao cung cấp.
Nhân loại Thời An lấy được quyển sách kia của Mục gia, cũng là do bọn tao đưa cho cậu ta…
Còn về túc địch, về rồng…
Những việc bọn tao biết rõ còn nhiều hơn tất cả nhân loại bọn mày —”
“Không, không phải bọn tao, mà là tao.”
Gã áo bào đen cười ha hả: “Lại nói tiếp, vào rất lâu trước kia, tổ chức này sùng bái mọi loài huyễn tưởng. Tổ chức này yếu ớt đến vậy, chỉ biết mù quáng mà sùng bái mọi giống loài cường đại đến từ trong truyền thuyết, mãi đến khi tao gia nhập…”
“Là tao mang đến tri thức, là tao mang đến tài nguyên, là tao thay đổi hướng sùng bái của họ —”
Gã nâng bàn tay nhăn nheo lên, chậm rãi xốc mũ trùm đen của mình lên.
Một mái tóc bạc nhạt màu và ảm đạm trượt xuống.
Gương mặt kia, một nửa xấu xí già nua, giống như đã sống hơn hàng trăm hàng ngàn năm, còn nửa gương mặt còn lại thì đỏ thẫm, bao trùm bởi mạch máu dữ tợn, nhưng vẫn có thể nhìn ra gã có một đôi mắt xanh thẳm, ánh mắt phảng phất như dòng sông băng.
“Là tao mang rồng tới.”
Nhân loại không biết đã sống bao lâu kia lộ ra một nụ cười quỷ dị:
“Hiện tại… Mày còn cảm thấy bản thân vẫn hữu dụng với rồng à?”
Hết chương 105.
Tác giả có lời muốn nói:
Bé rồng: Xin lỗi, xấu quá tôi từ chối.