Mục lục
Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh - Tác giả: Tang Ốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

So với khu Ewen rét lạnh đến tàn khốc thì đặc khu Roth là một nơi ôn hòa hơn.

Khí hậu ở phía đông ấm áp, không khí ẩm ướt, địa hình bằng phẳng thích hợp để cư trú.

Nhưng phía Tây lại hoàn toàn bất đồng.

Đó là một khu vực diện tích rộng lớn không người ở, chủ yếu là núi lửa và hẻm núi, địa hình phức tạp, ma vật quái dị xấu xí bò trườn sinh sôi trong khe rãnh bị bao trùm bởi bóng râm. Vào ngày đẹp trời có thể đứng từ xa ngắm nhìn đỉnh núi màu xanh da trời của cánh đồng tuyết rét lạnh, nhưng những ngày như vậy cực kì ít ỏi.

Sau khi rời khỏi khu vực biển bị sương mù bao phủ chỉ có thể di chuyển dựa vào thuyền buồm, tốc độ của nhóm Mục Hành lập tức gia tăng.

Tuy tất cả lính đánh thuê đều đã bị khống chế, cũng đã phong tỏa tin tức, thế nhưng, dù sao thế giới này không có bức tường nào là không lọt gió.

Vì vậy, hiện tại họ phải tranh thủ thời gian.

Chỉ nửa ngày ngắn ngủi, đoàn người đã đến vùng núi lửa của đặc khu Roth.

Mục Hành nhẹ nhàng lay tỉnh thiếu niên đang ngủ mê mệt dựa trên vai mình.

Thời An ngáp một cái, chớp chớp đôi mắt lờ mờ buồn ngủ, trong cổ họng phát ra tiếng lẩm bẩm:

“Ưm… sao vậy? Đến nơi rồi hở?”

Mục Hành: “Sắp tới rồi.”

Anh không chút để ý vuốt tóc Thời An: “Có điều, tiếp theo chúng ta phải đi bộ.”

Thời An nhìn ra ngoài xuyên qua khung cửa sổ.

Bên ngoài là một cảnh tượng hoang vu và trống trải, đất có màu cháy đen phảng phất như đã từng bị thiêu cháy, cỏ dại khô héo sinh trưởng trong khe hở dưới mặt đất, ít người lui tới, phóng tầm mắt không hề thấy được dấu vết của nền văn minh loài người.

Cách đó không xa là dãy núi đen kịt, khói bụi và bóng râm đen ngòm che phủ bầu trời.

Thời An có thể loáng thoáng ngửi được mùi lưu huỳnh trong không khí.

Cậu chớp mắt vài cái:

“Núi lửa?”

“Ừ.”

Mục Hành rũ mắt, anh dùng đôi mắt xanh lam bình tĩnh nhìn Thời An chăm chú:

“Là địa hình rồng thích, đúng không?”

Thời An nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi cảm thấy đó là tin đồn nhảm á.”

Đương nhiên, đúng là có loài rồng thích địa hình thế này.

Dù sao nơi này quanh năm suốt tháng đều có hỏa diễm thiêu đốt, trong không khí tràn ngập mùi khói súng khiến rồng cảm thấy quen thuộc và thoải mái, nhiệt độ nóng bỏng rất thích hợp với những động vật máu lạnh như loài rồng.

Nhưng Thời An lại không quá thích.

Quả thực nhiệt độ hoàn hảo đấy, nhưng vấn đề lớn nhất là nơi này quá sáng.

Ở một thời gian ngắn thì vẫn ổn, nhưng thời gian dài lại không được. Những nham thạch nóng chảy sáng rực kia sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu.

So ra thì Thời An lại càng thích hang động khô ráo u ám trong vực sâu hơn. Ở đó, cậu có thể ngủ một giấc đến mấy vạn năm.

Trên mặt Mục Hành lướt qua ý cười thoáng qua liền mất sâu xa khó đoán: “Có lẽ là vậy.”

Đoàn người đi vào bên trong khu vực núi lửa.

Càng tiến về phía trước, nhiệt độ càng nóng hơn.

Phảng phất như có đốm lửa nhỏ bé bồng bềnh trong không khí, mùi lưu huỳnh cũng dần trở nên rõ ràng hơn, dần dần khiến người ta cảm thấy khó mà chịu nổi.

Trác Phù mặt đầy cau có đi theo đội ngũ.

Là một nhân viên nghiên cứu thích ngồi làm việc trong phòng, hành quân với cường độ cao thế này thật sự không thích hợp với Trác Phù.

Trên thực tế, bắt đầu từ ngày thứ hai khi lên thuyền, Trác Phù đã cảm thấy hối hận.

Du lịch bằng thuyền nghe qua quả thực vô cùng tốt đẹp, nhưng với điều kiện tiên quyết là… không say sóng.

Lúc trên thuyền, phần lớn thời gian Trác Phù đều ngồi chờ trong khoang thuyền của mình, lại dùng phần lớn thời gian tỉnh táo để nôn mửa và đầu váng mắt hoa.

Mà vào đêm giao chiến với lính đánh thuê, ma lực chấn động khiến sóng càng lớn hơn, làm Trác Phù gần như không thể đứng vững.

Vì vậy, đó cũng là lúc Trác Phù nôn dữ dội nhất.

Thời gian nán lại ngắn ngủi ở đại bản doanh của đám lính đánh thuê là thời điểm Trác Phù cảm thấy thả lỏng. Dù sao ở đó Trác Phù có thể đứng vững bằng hai chân, hơn nữa còn có thể sử dụng được năng lực chuyên ngành của bản thân.

Nhưng đoạn thời gian đó trôi qua thật sự quá nhanh.

Trác Phù còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì đã bị kéo đến cái nơi đến chim cũng không thèm đẻ trứng này.

Hối hận.

Thật sự quá hối hận.

Ngay từ lúc bắt đầu mình không nên đến nơi này.

Rõ ràng bây giờ là mùa đông, hơn nữa chỉ cần bay qua ngọn núi phía trước sẽ là cánh đồng tuyết Ewen rét lạnh.

Vì sao nơi này lại vẫn nóng đến thế hả!!!

Trác Phù mặt buồn rười rượi, dùng khăn tay đã bị vò thành nhiều nếp nhăn lau mồ hôi trên cái trán trắng trẻo.

Trác Phù ngẩng đầu nhìn quanh một vòng.

Đúng lúc này, ánh mắt Trác Phù rơi lên trên người Thời An đang đi phía trước cách mình không xa.

Trong khoảng thời gian này, Trác Phù không hề gặp Thời An.

Chủ yếu là do phần lớn thời gian nếu Trác Phù không ở trong khoang thuyền ói lên ói xuống thì cũng bận rộn việc điều tra đại bản doanh của lính đánh thuê.

Lần này vất vả lắm mới gặp được Thời An, Trác Phù không khỏi mừng rỡ.

Trác Phù vội bước nhanh hơn vài bước:

“An An! Lâu quá không gặp cậu, cậu có nhớ anh không!”

Thời An hơi ngẩn ra, giương mắt nhìn Trác Phù.

Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, cậu mới lộ ra vẻ mặt giật mình, nói:

“À! Đúng nhỉ, anh cũng đi cùng.”

Thiếu niên mím môi, lộ ra một nụ cười mỉm xấu hổ: “Thiếu chút nữa là tôi quên anh luôn rồi.”

Trác Phù: “…”

Không phải thiếu chút nữa, cậu đã quên anh rồi.

Anh thật sự bị tổn thương rồi đó, cảm ơn.

Lúc này, Trác Phù tựa như phát hiện được điều gì đó, có chút ngạc nhiên trừng lớn hai mắt, đi vòng quanh Thời An hai vòng, nghiêm túc đánh giá thiếu niên.

Thiếu niên trước mặt hơi híp mắt lại, đôi mắt mơ màng còn mang theo chút ngáy ngủ, sợi tóc mềm mại xõa tung, làn da trắng nõn từ gương mặt đến cần cổ đều khô ráo, không dính chút mồ hôi, thoạt nhìn thiếu niên không hề bị hoàn cảnh oi bức xung quanh ảnh hưởng.

“Anh nói nè, cậu không thấy nóng à?”

Trác Phù dán lại gần, hiếu kì đưa tay sờ tay Thời An.

Xương bàn tay của thiếu niên rất nhỏ, làn da mềm mại lành lạnh, lộ ra một cảm giác mát lạnh thấm vào người, như ngọc thạch mềm mại, trong hoàn cảnh nóng rực thế này thật sự khiến người ta không nhịn được muốn sờ nhiều thêm vài lần.

“Woww!”

Trác Phù hai mắt tỏa sáng, ánh mắt nhìn Thời An bỗng chốc thay đổi:

“Trời ạ, cậu chính là cứu tinh của anh!”

Ôn Dao – người chứng kiến cả quá trình: “…”

Cô nàng hắng giọng một cái, ho khan thật mạnh một tiếng.

Nhưng Trác Phù đang đắm chìm trong vui sướng không hề nghe được tiếng ho khan này.

Trác Phù giang hai tay: “Nhanh nào nhanh nào, để anh ôm một cái, lúc về anh sẽ mua kem ly —”

Chữ còn sót lại nghẹn trong cổ họng.

Ngay tại lúc này, một loại nguy hiểm kinh khủng nào đó giáng xuống, giống như bị động vật ăn thịt cỡ lớn nào đó nhìn chằm chằm, một cảm giác run rẩy sởn hết cả gai ốc lan lên dọc theo sống lưng.

Trác Phù: “…”

Trác Phù cứng ngắc chậm rãi quay đầu.

— Sau đó, Trác Phù đối diện với đôi mắt xanh thẳm không chút cảm xúc của Mục Hành.

Trác Phù: “………”

Mọe.

Toang rồi.

Ôn Dao đứng bên cạnh xem như không có việc gì dời tầm mắt.

Cô đã hết lòng hết dạ rồi.

Năm phút sau.

Mục Hành yên lặng thu hồi tầm mắt, anh vươn tay, ôm Thời An vào trong ngực một cách tự nhiên.

Khung xương của thiếu niên rất nhỏ, làn da mát lạnh, như một khối nhuyễn ngọc, ôm vào vô cùng thoải mái.

Thời An lướt qua Mục Hành nhìn về phía sau, do dự nói:

“Ừm…”

Giọng Mục Hành lạnh nhạt lại bình thản:

“Không sao, cậu ta thích phục vụ mọi người.”

Trác Phù bi thảm xách hành lí lớn nhỏ của cả đội, chậm rì rì lết cuối đội ngũ.

Hai mắt Trác Phù ung ung, ánh mắt trống rỗng lại tuyệt vọng.

Thật sự quá hối hận.

***

Trong trại giam tạm thời.

Tất cả lính đánh thuê bị bắt giữ đều bị nhốt ở nơi này. Nhà giam chật hẹp, ánh sáng lờ mờ, trong không khí tràn ngập một mùi hôi thối khiến người ta hít thở không thông. Có lính đánh thuê đang ngủ mê man, có người lại chỉ đơn giản là nhắm mắt dưỡng thần.

Đúng lúc này, hai lính đánh thuê trong số đó mở hai mắt ra.

Tuy hai người này thoạt nhìn đều dính đầy bụi đất, nhưng đáy mắt lại lóe lên hào quang quái dị khác lạ nào đó.

Cách hàng lang mờ tối, hai người đối mặt trao đổi một cách ngắn ngủi và nhanh chóng.

Ngay sau đó, một người trong số đó lấy từ trong túi áo ra một miếng sắt nho nhỏ lén giấu riêng trong người.

Lưỡi dao sắc bén rạch vỡ làn da, máu tươi ấm áp chảy ra bị ngón tay chấm vào, vẽ một pháp trận nhỏ hình tròn ngay ngắn.

Chính giữa pháp trận là một đồ đằng mơ hồ.

Theo tiếng ngâm xướng và tiếng tụng niệm trầm thấp, pháp trận chậm rãi sáng lên, phóng ánh sáng đỏ như máu ra bên ngoài.

Người ngụy trang thành lính đánh thuê cúi đầu xuống, cả người quỳ rạp xuống mặt đất dùng môi kề sát vào pháp trận, thấp giọng nức nở vài câu.

Một người khác ở xa xa nhìn chằm chằm người này.

Mấy phút sau, pháp trận dần trở nên ảm đạm.

'Lính đánh thuê' thành kính đưa môi tới gần pháp trận, hôn lên mặt đất dính đầy bụi bặm và máu tươi.

Một giây sau, hai người đồng thời cầm lấy miếng sắt sắc bén lén giấu trong người, để góc bén nhọn vào sát cổ họng của bản thân, chậm chạp lại kiên định đục ra một lỗ hổng, từng chút cắt vào cơ thể và khí quản của chính mình.

Máu tươi nóng hổi phun tung tóe, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ mặt đất. Hình vẽ của pháp trận bị nhấn chìm, biến mất trong vũng máu đỏ tươi bóng loáng như gương.

Nếu bất kì người chịu trách nhiệm thẩm vấn nào thấy được cảnh này, nhất định sẽ khiếp sợ đến mức im bặt.

Hai người kia, một người là lính đánh thuê bị bắt trong lúc giao chiến trên biển.

Chính gã đã tiết lộ vị trí đại bản doanh của đoàn lính đánh thuê.

Mà người còn lại chính là lính đánh thuê bị bắt trong đại bản doanh.

Chính gã là người nói ra manh mối mang tính then chốt dẫn hướng đến vị trí của tài bảo.

Rất nhanh sau đó, hai cỗ thi thể ngừng run rẩy, hơi thở mang theo tia sinh mệnh cuối cùng bật ra ngoài từ khuôn miệng hé mở, ánh sáng dưới đáy mắt trở nên rã rời, thế nhưng trên gương mặt họ lại mang theo một nụ cười cực kì hạnh phúc.

***

Nơi lính đánh thuê cất giấu tài bảo của Cự Long không phải ở trong sơn động.

Mà là trong một hố núi lửa nửa lộ ra ngoài trời.

Vàng bạc tài bảo chất thành núi, gần như nhồi đầy cả khe núi, cách lớp khói bụi dày đặc, trên đỉnh núi lửa cách đó không xa lóe lên ánh sáng đỏ tươi, phản chiếu ánh sáng rực rỡ của bảo thạch, mạ một tầng ánh sáng đỏ tà dị mang theo điềm xấu lên đống tài phú khổng lồ kinh người trước mắt.

Vầng sáng phản xạ từ tài bảo của Cự Long gần như có thể chiếu sáng cả non nửa bầu trời.

Ánh vàng rực rỡ mê người khiến người ta đầu váng mắt hoa.

Tuy sớm đã có chuẩn bị, nhưng khi nhìn thấy số lượng tài bảo khổng lồ thế này, mọi người vẫn không nhịn được lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và đờ đẫn.

Thời An vô thức tiến lên một bước.

Không sai.

Đây thật sự là tài bảo của cậu.

Mỗi một món đều là của cậu.

Thời An nín thở nhìn chằm chằm tài bảo đã xa cách vạn năm, đáy mắt lướt qua ánh lửa đầy kiềm nén.

Bản tính Cự Long đang kêu gào dưới đáy lòng.

Nhanh lên, nhanh cướp tất cả những thứ này về đi!

Đúng lúc này, sau lưng chợt truyền đến giọng nói bình thản lạnh nhạt của Mục Hành, anh cúi đầu, dường như đang phân phó gì đó với Ôn Dao.

Dù không nghe rõ rốt cuộc Mục Hành đang nói gì, nhưng giọng nói của anh vẫn khiến Thời An tỉnh lại từ trong trạng thái điên rồ.

Cậu chớp mắt vài cái, hào quang bạo ngược đỏ tươi dưới đáy mắt đã biến mất.

Thời An hít sâu một hơi, thu tầm mắt lại.

Thừa dịp người khác đều không chú ý tới cậu, Thời An chậm rãi đi dọc theo đống tài bảo được xếp thành ngọn núi nhỏ, ánh mắt cậu vừa lưu luyến lại vừa hoài niệm nhìn những tài sản ngay trước mặt thuộc về mình.

Thời An vừa phẫn nộ vừa thương yêu nhìn chúng nó, có không ít bảo thạch của cậu không được chăm sóc kĩ lưỡng.

Mặt ngoài vốn phải bóng loáng xinh đẹp bị phủ một lớp bụi núi lửa dày đặc, thoạt nhìn có vẻ ảm đạm và tối tăm.

Cậu khẽ cắn môi, siết chặt ngón tay.

Đáng giận.

Đám lính đánh thuê kia phải trả giá thật đắt.

Thế nhưng, Thời An đột ngột dừng bước.

Dường như cậu nghĩ tới điều gì đó, Thời An như có điều suy nghĩ nhìn đống tài bảo trước mặt mình.

Có một chút gì đó vô cùng kì lạ.

Nếu số tài bảo này là do lính đánh thuê cướp được từ trong Hội đấu giá ở khu Ewen, vậy tại sao khi nãy cậu đã đi một vòng lớn nhưng những bảo thạch từng nằm trong danh sách bán đấu giá được hội đấu giá tung ra lại không thấy đâu?

Nếu nói những bảo thạch đó bị tài bảo khác phủ lên thì cũng có thể giải thích được.

Nhưng…

Trong đống tài bảo trước mặt, số lượng khoáng thạch vực sâu chiếm khá nhiều.

Quả thực giống như… đám trộm dị giáo kia.

***

Vết nứt vực sâu đã hoàn toàn mở rộng, khói độc xám đen nồng đậm vẩn đục bao phủ bầu trời, gương mặt xấu xí và ánh mắt ác độc của loài vực sâu lóe lên trong bóng đêm, chúng chờ đợi thời cơ xâm lấn đại lục không hề có chút phòng bị này.

“Vậy là đủ rồi chứ?”

Vài khối khoáng thạch kim loại chồng chất trên mặt đất.

Số lượng rất ít, nhưng cũng đã đủ để làm thành một con dao găm.

Chúng nó không phải bạc cũng chẳng phải sắt, hình thù kì quặc, có thể tồn tại mà không cần luyện hóa, ánh sáng chói mắt lấp lánh trong bóng tối.

Trang phục phòng hộ trên người đám lính đánh thuê đã bắt đầu bị ăn mòn, ngay cả bộ đồ trên người Từ Phong cũng thế.

“Nhiêu đây đã đủ rồi.”

Người áo bào đen dùng giọng khàn khàn chậm chạp nói.

Ngay sau đó, người nọ giơ tay lên, lòng bàn tay nhăn nheo bao trùm lên trên đống kim loại.

Móng tay đen như mực lại bén nhọn rạch cổ tay, máu tươi đỏ thẫm sền sệt như nhựa đường, chậm chạp tuôn ra từ trong miệng vết thương, tí tách rơi xuống mặt đất.

Trong miệng người áo bào đen thấp giọng ngâm tụng chú ngữ cổ xưa.

Ánh sáng đỏ lập lòe trong bóng tối, từng chút khuếch trương, mãi đến khi hoàn toàn bao trùm đống kim loại trước mặt.

Mọi thứ nhìn qua trông có vẻ vô cùng tà ác, khiến người ta cảm thấy không khỏe.

Thế nhưng, đám lính đánh thuê lại cảm thấy hưng phấn và cuồng nhiệt đến cực đoan.

Không ai chú ý, ở gần vết nứt vực sâu, người áo bào đen khi nãy cũng mặc đồ phòng hộ giống bọn gã, nhưng hiện tại người này lại như không hề bị khói độc ảnh hưởng, người nọ chỉ dựa vào việc phóng ma lực là đã có thể chống lại sự gặm nhắm của khí độc vực sâu quanh người.

Từ Phong nhìn chằm chằm kim loại trước mặt, đáy mắt lóe lên ánh sáng của sự tham lam và kích động:

“Đã được rồi?”

Người áo bào đen thu tay lại.

Miệng vết thương của người nọ đã không chảy máu nữa, ngón tay khô gầy tái nhợt giờ lại hiện lên một loại trắng bệch bệnh tật, như trang giấy bị thấm ướt nhăn lại và phai màu.

Người áo bào đen đáp: “Đúng vậy.”

Ánh mắt Từ Phong rơi lên trên người người áo bào đen, hỏi: “À đúng rồi, tôi nhớ ngài từng nói ngài vào trong vết nứt vực sâu là để lấy được đồ gì đó? Đã lấy được chưa?”

Lần này, người áo bào đen khàn giọng nở một nụ cười ngắn ngủi.

Người nọ chậm chạp gật đầu, nói:

“Đã lấy được.”

Từ Phong vốn cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi, về phần đối phương có đạt được mục đích hay không, bản thân gã không hề quan tâm.

Đúng lúc này, một lính đánh thuê dưới trướng gã chạy tới, trên mặt là vẻ sợ hãi và khiếp sợ:

“Thủ, thủ lĩnh! Vừa nãy không biết đã xảy ra chuyện gì, máy truyền tin của chúng ta đột nhiên hoạt động được… Tuy đứt quãng nhưng, nhưng chúng ta vẫn nhận được tin tức từ các anh em ở bên ngoài —”

Từ Phong nhìn sang: “Cái gì?!”

“Lợi dụng lúc chúng ta rời đi, cục quản lí dẫn người tới đại bản doanh của chúng ta!”

Vẻ mặt Từ Phong trở nên âm trầm:

“Sao có thể?”

Gã không sợ thuộc hạ của mình tiết lộ bí mật mang tính then chốt gì, không phải là không muốn, mà là không thể.

Tất cả lính đánh thuê biết được vị trí đại bản doanh đều bị một loại pháp thuật đã thất truyền ràng buộc, bảo đảm họ không thể nói ra vị trí của đại bản doanh. Chính vì nắm giữ pháp thuật này trong tay, nên Từ Phong mới có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật nhiều năm đến thế. Cũng chính vì nguyên nhân này, dù gã biết lính đánh thuê mình phái đi bị bắt làm tù binh nhưng gã vẫn thản nhiên rời khỏi đại bản doanh, không hề lo lắng sẽ có người tiết lộ bí mật.

Lính đánh thuê thuộc hạ mờ mịt lắc đầu.

“Hiện tại người của cục quản lí còn ở chỗ đó không?”

Từ Phong hơi nhíu mày, sâu trong đôi mắt hẹp dài lóe lên một loại ánh sáng tàn khốc lại đầy ghê tởm:

“Không, không còn ở đó nữa.”

Lính đánh thuê siết chặt máy truyền tin trong tay, lắp bắp trả lời: “Nhưng, nhưng anh em ở ngoài có báo cho chúng ta biết hướng đi tiếp theo của cục quản lí.”

Ngay lúc này, người áo bào đen đứng sau lưng đúng lúc lên tiếng:

“Hiện tại, giao dịch giữa chúng ta đã hoàn tất.”

Từ Phong quay đầu nhìn người áo bào đen.

Chỉ thấy đối phương đứng dậy, chậm rãi đi về phía gã: “Đã vậy, tôi cũng nên thực hiện lời hứa của mình rồi.”

Gương mặt bị bóng tối bao trùm lộ ra một nụ cười quỷ dị:

“Các người muốn biết Cự Long là ai, với cả hiện tại nó đang ở đâu, đúng không?”

Từ Phong nheo mắt lại, khẽ gật đầu.

Người áo bào đen rút bàn tay xấu xí về trong tay áo, dùng giọng khàn khàn nói:

“Hiện tại Cự Long đang ở bên cạnh Đồ Long Giả, thậm chí… còn đang hành động cùng Đồ Long Giả.”

Từ Phong sửng sốt, có chút chưa hiểu lắm.

Cái gì?

Cự Long đang ở cạnh Mục Hành?

“Rồng và Đồ Long Giả? Sao có thể?” Từ Phong cau mày, có chút khó tin hỏi ngược lại.

“Đúng vậy, thú vị đến cỡ nào.”

Gương mặt mang theo ý cười ẩn dưới bóng đêm của người áo bào đen càng trở nên rõ ràng hơn, làn da nhăn lại, tạo thành một độ cong xấu xí, thoạt nhìn vừa kinh khủng lại quỷ dị:

“Dựa theo nội dung giao dịch của chúng ta, tôi có nghĩa vụ nói cho ngài biết thân phận ẩn núp của rồng trong xã hội loài người.”

Cuối cùng cũng đến trọng điểm rồi.

Từ Phong vô thức nín thở, gã nhìn chằm chằm người áo bào đen trước mặt, yên lặng chờ đợi.

“Nó tên là Thời An.”

Giọng người áo bào đen khàn khàn, tiếng cười sung sướng khiến người ta cảm thấy tê cả da đầu, người nọ dùng giọng đáng sợ lại sung sướng nói:

“Con trai trưởng của Thời gia ở khu trung ương, học viên Học viện năng lực giả, hơn nữa… còn là người yêu của Mục Hành.”

“Nếu các người muốn giết rồng, tốt nhất nên nắm chặt thời gian… bằng không, chỉ sợ Đồ Long Giả sẽ sớm ra tay đấy.”

Người áo bào đen nói một câu đầy thâm ý.

Hết chương 102.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK