Tầng cao nhất phòng chứa sách.
Bé rồng màu trắng bạc đã lấy được quyển sách sáng lấp lánh, cậu cảm thấy mĩ mãn ngồi lên nó.
Còn nhân loại thì lại không thoải mái được như thế.
Sau khi ngồi xuống, Trác Phù liền lấy từ trong balo ra một xấp tài liệu cực dày.
Tiếp đó, Trác Phù nói toàn bộ chi tiết của cả quá trình sự việc. Sau khi nghe xong, Mục Hành bật bản sao lưu ghi âm trong phòng thí nghiệm.
Tiếng khẩn cầu trầm thấp quỷ dị quẩn quanh, ngay một giây sau đó chợt im bặt, chỉ còn lại tiếng xào xạc.
Mục Hành như có điều suy nghĩ rũ mắt xuống, đầu ngón tay vô thức gõ nhẹ lên mặt bàn phát ra tiếng cộc cộc.
Trác Phù chậm rãi hít sâu một hơi: “… Tóm lại, mọi chuyện cơ bản là như vậy đấy.”
Đúng lúc này, Thời An ngồi xổm trên quyển sách chớp chớp mắt nhìn hai người:
“Mấy lời khẩn cầu này em có ấn tượng đấy.”
Trác Phù sững sờ, quay đầu nhìn: “Gì cơ?”
Thời An: “Đám áo bào đen kì quái đã từng đọc những lời khẩn cầu đó.”
Cậu giang cánh bay lên, không quên mang theo quyển sách khảm bảo thạch của mình, lung la lung lay rơi lên trên đùi Mục Hành.
Người đàn ông vươn tay, thuần thục đón được cả rồng và quyển sách.
Thời An vừa cuộn người lại, vừa nói:
“Ý tứ đại khái là tội nghiệt nhân loại phạm phải phải trả lại bằng máu, đám người đó muốn cả thế giới nghênh đón trời phạt gì gì đó á.”
Khóe miệng Trác Phù giật một cái: “Nghe tà ác thật đấy.”
Trác Phù suy nghĩ một lát, có chút khó hiểu hỏi tiếp:
“Nếu vậy thì sắp xếp trong cuộc đối thoại của đám người kia là có ý gì? Sắp xếp gián điệp vào ư? Hay là thứ gì đó khác?”
Mục Hành thờ ơ nheo mắt:
“Không phải gián điệp.”
Từ lúc Bùi lão hiệu trưởng tử vong, anh đã bắt đầu cử Ôn Dao bí mật đi tiến hành điều tra và thanh lí bên trong cục quản lí, nhất là các thành viên trong đội chiến đấu. Từ nhóm người ở đặc khu Roth, sau khi trở về lại thêm nhóm người chĩa mũi nhọn vào việc điều tra rồng đã kinh động đến không ít kẻ địch ẩn núp trong cục quản lí, khiến đám gián điệp tự lộ sơ hở.
Sau khi trải qua vài lần điều tra sàng lọc, trên cơ bản, bên trong cục quản lí đã sạch sẽ.
Những gián điệp này chậm rãi thâm nhập từ hơn mười năm trước, thế nên vẫn luôn không bị phát hiện. Dưới tình huống bọn anh đã bắt đầu cảnh giác, muốn trong thời gian ngắn sắp xếp gián điệp vào thì gần như là bất khả thi.
Trác Phù khó hiểu hỏi: “Vậy thì đó có thể là cái gì?”
Mục Hành dùng đầu ngón tay gõ lên mặt bàn: “Vết nứt.”
Những vết nứt có thể phóng ra ngoài làn sương tím quỷ dị nọ có lẽ là đầu sỏ gây ra dao động ma lực mãnh liệt họ đo được gần đây và xu hướng bất thường của ma vật.
Đám người kia sắp xếp loại vết nứt này ở khắp nơi trên toàn bộ đại lục, tạo thành các sự kiện ma vật tập kích nhân loại liên tiếp.
Mục đích là gì?
“… Đợi đến khi Trăng Máu giáng xuống, sứ mạng của chúng ta rốt cuộc cũng hoàn thành.” Trác Phù lẩm bẩm.
Trong sách cổ của rất nhiều chủng tộc, thậm chí trong lịch pháp* của nhân loại đều có ghi chép liên quan đến Trăng Máu. Thế nhưng phương pháp tính toán và thời gian cụ thể đều chênh lệch rất lớn, kết quả tạo thành cũng khác nhau.
(*lịch pháp: phương pháp làm lịch, tính toán lịch)
Có khi là giết chóc, có lúc lại được mùa, cũng có lần nó tượng trưng cho nhân quả tuần hoàn.
Thuật luyện kim cổ đại cho rằng ma lực là một loại dòng chảy, giống như thủy triều, sẽ tiến hành thay đổi theo hình dạng của mặt trăng.
Mà sự xuất hiện của Trăng Máu sẽ ảnh hưởng đến hướng đi của dòng chảy ma lực trên toàn bộ đại lục.
Trác Phù nghĩ tới điểm này, không khỏi hơi trừng lớn hai mắt.
Trác Phù lắp bắp có chút khó tin nói:
“Nhưng, nhưng từ sau khi loài huyễn tưởng biến mất, trên đại lục đã không còn nghênh đón bất kì lần Trăng Máu nào nữa rồi mà!”
Mục Hành bình tĩnh nói: “Chúng ta còn từng tưởng rằng trên thế giới này không có rồng nữa kìa.”
Anh vừa nói, vừa dùng bụng ngón tay dịu dàng vuốt ve cằm của bé rồng.
Trác Phù: “…”
Nhìn rồng đang nằm trên đầu gối Mục Hành hưởng thụ nhân loại phục vụ vuốt ve một cách đương nhiên, Trác Phù im lặng một lúc lâu.
Ừ, nói đúng lắm.
“Hơn nữa gần đây tần suất xuất hiện vết nứt vực sâu thật sự quá dồn dập, chúng ta không biết việc này sẽ tạo thành ảnh hưởng thế nào đối với đại lục.” Mục Hành nhíu mày, nói:
“Quan trọng hơn chính là, chúng ta không biết thời gian cụ thể.”
Sắc mặt Trác Phù cũng trở nên hơi khó coi:
“Đúng vậy.”
Mỗi phương thức xác định thời gian ghi trong sách cổ đều khác nhau. Trong từng thời kì lịch sử khác nhau, có lúc thì dựa vào thuật luyện kim để tiến hành đo lường, có lúc thì dựa vào quy luật vận hành của thiên thể để đo lường, có lúc lại dựa vào sự thay đổi quỹ tích của ma lực để đo lường.
Ở thời cổ đại có lẽ sẽ không chênh lệch quá nhiều, nhưng hiện tại lại không được.
Đúng lúc này, bé rồng vùi người trên đầu gối Mục Hành ngáp một cái thật lớn, cậu dùng giọng điệu hoài niệm nói:
“À… Trăng Máu hả, kì thực em không quá thích nó.”
Hai nhân loại đều khẽ giật mình, đồng loạt nhìn về phía Thời An.
Thời An lung lay cái đuôi, tự động nói: “Lúc đó tất cả ma vật đều sẽ trở nên vô cùng ầm ĩ, sẽ khiến em rất khó chìm vào giấc ngủ.”
Trác Phù ngẩn người, sau đó lập tức mừng như điên.
Đúng nhỉ, hiện tại tuy họ không biết phương pháp tính toán, nhưng họ có rồng mà!
Đây là người đã từng trải qua Trăng Máu đó!
Trác Phù cẩn thận dè dặt hỏi:
“An An nè, cậu biết lần Trăng Máu gần đây nhất sẽ diễn ra vào lúc nào không?”
Mục Hành lạnh lùng trừng Trác Phù một cái.
Trác Phù vội đổi giọng: “Khụ khụ, Cự Long đại nhân… là Cự Long đại nhân!”
Bé rồng màu trắng bạc hơi nghiêng đầu, đáp: “Ừm…, tôi phải tính toán một lát.”
Cậu nhắm hai mắt lại, dường như đang bắt đầu suy tư.
Trác Phù có chút khẩn trương, vô thức nín thở.
Trước khi mặt Trác Phù bị ngộp thành màu gan heo, cuối cùng Thời An cũng mở hai mắt ra.
Cậu nói: “Khoảng một tuần sau á.”
Trác Phù khó tin cao giọng nói: “Một tuần???”
Sắc mặt Trác Phù trở nên càng khó coi hơn.
Này, này này này… Thời gian còn lại của họ không còn nhiều lắm!!!
Mục Hành cũng ý thức được điểm ấy, ánh mắt anh hơi tối lại.
“Chuyện này cậu báo lên trên đi.”
Trác Phù mặt mũi tái nhợt gật đầu.
“Gửi tọa độ dao động ma lực bất thường trong đoạn thời gian này cho tôi.”
Người đàn ông tóc bạc ôm rồng đứng dậy, lời ít ý nhiều ra lệnh:
“Trong khoảng thời gian này, cậu phải dùng tốc độ nhanh nhất để biết rõ con ma vật kia đã nuốt cái gì, và khi Trăng Máu đến có thể sẽ phát sinh chuyện gì.”
Cần tốn khá nhiều thời gian để nhận được phản hồi của cao tầng cục quản lí, nhưng Mục Hành cũng không định ngồi chờ không. Thế nên anh mới đòi Trác Phù tọa độ dao động ma lực bất thường gần đây nhất.
Ôn Dao cũng nhanh chóng nhất trí.
Sau khi biết được tình trạng hiện tại, cô nàng dùng tốc độ cực nhanh bắt đầu hành động, chịu trách nhiệm điều động tiểu đội đến khu vực xung quanh, thậm chí là càng xa hơn. Còn Mục Hành thì chịu trách nhiệm xử lí tọa độ bên trong khu trung ương.
Mục Hành lật nhìn tư liệu trước mặt mình, anh đột nhiên bị một vị trí hấp dẫn sự chú ý.
Đó là nơi có số liệu cao nhất trong khu trung ương, cũng là nơi có chấn động lớn nhất.
Mà càng quang trọng hơn là…
Thời An lú đầu ra từ trong ngực người đàn ông, cậu hiếu kì nhìn tài liệu trong tay anh:
“Sao vậy?”
Mục Hành vuốt lưng bé rồng, anh chỉ một góc trên tờ tài liệu trong tay cho cậu xem.
Ánh mắt Thời An nhìn theo ngón tay Mục Hành, sau đó rơi lên tên gia tộc tương ứng với vị trí đó — “Thời gia”.
***
Trong khoảng thời gian đó đến nay, Thời Thụy vẫn luôn hoảng loạn, sợ hãi cực độ.
Những người áo đen kia không còn liên lạc với cậu ta nữa, bên phía cục quản lí có vẻ cũng không có hướng đi nào mới. Cậu ta không biết những người kia có còn hoài nghi cậu ta nữa hay không, cũng không biết vận mệnh tiếp theo của bản thân sẽ như thế nào.
Thế nhưng, những việc đó đều không phải là thứ cậu ta sợ nhất.
Không biết bao nhiêu đêm, cậu ta hét thảm rồi tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong đầu còn sót lại đồng tử dựng thẳng màu đỏ vàng kinh khủng nọ, và cả thiếu niên khi cười rộ lên thì ngây thơ vô hại, nhưng hành động lại như ma quỷ trên thế gian.
Thời An.
Mỗi khi cậu ta nghĩ đến cái tên này thì sẽ không nhịn được mà cảm thấy run rẩy, sự sợ hãi khi cái chết cận kề rét lạnh như rắn bò lên lưng.
Đó tuyệt đối không phải là người anh cùng cha khác mẹ khúm núm, mềm yếu dễ bị bắt nạt trong ấn tượng của cậu ta.
Là quái vật, là ác ma!
Thế nhưng, mỗi khi Thời Thụy không nhịn nổi muốn đi tố giác, cậu ta đều sẽ không kiềm được mà nhớ tới loại đau đớn kì lạ đáng sợ bản thân từng trải qua.
Dấu vết hình ngọn lửa trên cổ tay giống như dấu ấn của nô lệ, dù cậu ta có cố gắng chà rửa cỡ nào cũng không thể xóa nó khỏi da mình.
Có một lần, Thời Thụy thậm chí còn run rẩy cầm con dao lên muốn khoét mảng da thịt đó xuống.
Thế nhưng, cậu ta làm được một nửa đã không chịu đựng nổi cơn đau nên đành bỏ cuộc.
Đợi đến khi lớp mài rớt xuống, Thời Thụy tuyệt vọng phát hiện, dấu ấn ngọn lửa nọ vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.
Bí mật này giống như bị than lửa thiêu cháy, từng giây từng phút hừng hực trong tim cậu ta, khiến cậu ta hít thở không thông.
Thời Thụy kinh hồn bạt vía chờ đợi.
Thế nhưng cậu ta chờ rồi lại chờ, nhưng không chờ được gì cả.
Từ ngày hôm đó về sau, Thời An không rõ tung tích như đã bốc hơi khỏi nhân gian.
Có một lần Thời Thụy cố nén nỗi sợ hãi hỏi thăm tình hình Thời An từ chỗ quản gia, nhưng quản gia rõ ràng đã có lòng đề phòng cậu ta, chỉ nói với cậu ta rằng Thời An đã đi ra ngoài du lịch, không biết ngày về.
Theo từng ngày trôi qua, cuộc sống dường như đã khôi phục tình trạng lúc trước.
Sau khi sửa chữa xong hệ thống bảo vệ, Học viện năng lực giả khai giảng lại bình thường.
Thời An không đi học, nghe nói là xin nghỉ dài hạn.
Người giúp Thời An xin nghỉ phép dường như vô cùng có quyền uy, thế nên nhân viên nhà trường dễ dàng phê chuẩn.
Theo thời gian dần trôi, sự sợ hãi ngày hôm nọ trong lòng Thời Thụy dần dần bắt đầu phai nhạt.
Có lẽ, Thời An sẽ không trở lại đây nữa nhỉ?
Đối với Thời Thụy, Thời An biến mất là kết cục tốt nhất.
Vị trí người kế thừa Thời gia đã không còn người được chọn nào khác, Thời Thụy cũng không hề lo lắng mình sẽ lại lần nữa bị đánh thức bởi cơn ác mộng.
Hoàn mĩ đến cỡ nào.
Buổi chiều một hôm nào đó, Thời Thụy đột nhiên nghe được tiếng chuông cửa vang lên.
Cậu ta đang ngồi trong đại sảnh, vì vậy bèn vô cùng tự nhiên đi tới cửa mở cổng lớn ra.
Cổng lớn mở ra.
Một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt Thời Thụy.
Sợi tóc của thiếu niên hiện ra màu nâu nhạt mềm mại dưới ánh mặt trời, đôi mắt đen nhánh hơi cong cong, cánh môi nhạt màu giương lên, lộ ra một nụ cười vô hại giống hệt như trong ác mộng của Thời Thụy.
Thời Thụy: “…”
Đôi mắt đỏ vàng khủng bố, phảng phất như đến từ viễn cổ hiện lên trong bóng tối, ánh nhìn lạnh băng miệt thị nhìn cậu ta chằm chằm, cơn đau nhức kì lạ như lửa đốt bùng lên từ trong xương cốt tứ chi, sâu trong linh hồn hiện ra một loại sợ hãi kinh khủng.
Thời Thụy cảm thấy mình như nhận được một đòn cảnh cáo, trong chốc lát đã bị kéo trở về trong cơn ác mộng kinh khủng nhất.
Tuy mặt trời trên đỉnh đầu chói chang, nhưng vào lúc này, Thời Thụy lại như rơi vào trong hầm băng, run lên một cách không tự chủ.
Thiếu niên dùng đôi mắt đen nhánh với đường nét tròn tròn mềm mại nhìn cậu ta chăm chú.
Giọng cậu mềm mỏng, như không hề có tính công kích gì, khiến người khác vô thức buông lỏng cảnh giác:
“Hey, đã lâu không gặp.”
Thiên sứ khoác vỏ bọc ác ma đứng trước mặt Thời Thụy, mỉm cười vui vẻ thân mật với cậu ta, dò hỏi không mang theo bất kì ác ý nào:
“Nhớ tôi không?”
Hết chương 117.
Tác giả có lời muốn nói: Thời Thụy: **************** (Nội dung đã bị che.)