Editor: Lam Phi Ngư
Phiên ngoại Hỏa Long (1) – “Bằng hữu.”
Đã hơn ngàn năm rồng không xuất hiện trên đại lục.
Nói đúng hơn, tất cả loài huyễn tưởng đều không xuất hiện.
Chúng không phải biến mất trong một sớm một chiều, mà là theo thời gian dần trôi, từng chút mất đi tung tích.
Có đủ loại suy đoán, thế nhưng không ai biết được nguyên nhân tuyệt tích thật sự của loài huyễn tưởng.
Từ khi Cự Long biến mất, danh vọng của huyết mạch Đồ Long Giả thấp dần. Nhân số cũng dần thưa thớt, ngay cả những người họ Mục còn sống cũng đã từ bỏ việc thử tìm kiếm tung tích của Cự Long.
Ngoại trừ một người.
Hắn không phải dòng chính Mục gia, cũng không giỏi chiến đấu. Trái lại, hắn yêu thích nghiên cứu sách cổ, bị xem là dị loại trong nhà họ Mục nổi danh với thiên phú chiến đấu.
Sau khi trưởng thành, hắn bắt đầu du lịch khắp đại lục.
Mục đích chỉ có một.
— viết sách.
Trong túi trên lưng hắn đựng một bộ sách cổ dày nặng.
Trong đó ghi chép tất cả nghiên cứu và tài liệu của tổ tiên Mục gia về loài rồng. Đáng tiếc, có lẽ là vì niên đại xa xưa, hoặc có lẽ là do sai lầm của người ghi chép, bên trong có rất nhiều khoản mục vẫn chưa hoàn thiện, có chỗ thậm chí còn không hợp lí.
Đối với Cự Long đã biến mất hơn ngàn năm trên đại lục, những sai lầm này dường như chẳng hề có chút ảnh hưởng nào.
Nhưng đối với hắn thì lại khác.
Tu chỉnh bộ sách duy nhất về Cự Long trên đại lục, thậm chí bổ sung toàn bộ là tâm nguyện lớn nhất cả đời người nghiên cứu của một người thân là người nhà họ Mục.
Ngay sau đó, hắn bắt đầu thẩm tra từng di tích của Cự Long còn sót lại trên đại lục.
Thi hài rải rác, hang động bị ruồng bỏ, thậm chí là tin đồn thất thiệt đều đáng giá để hắn tìm kiếm.
Cứ như vậy, ngày qua ngày, năm qua năm.
Từ trong chút tin tức rải rác đó, hắn gian nan chắp vá, tìm tòi, muốn bổ sung và hoàn thiện nội dung trong bộ sách cổ.
Thế nhưng…
Không đủ.
Vẫn còn thiếu rất nhiều.
Tin tức về Cự Long còn sót lại trên đại lục thật sự quá ít. Ngoại trừ một số nhỏ loài rồng nguyên thủy, phần lớn Cự Long đều tự thiêu sau khi chết. Do đó, so với các loài huyễn tưởng khác, di tích liên quan đến Cự Long đã ít càng thêm ít. Cho dù có, phần lớn cũng đã hoàn toàn thay đổi dưới sự gặm nhắm của ngọn lửa và thời gian.
Cho dù có là một nhà nghiên cứu lão luyện thành thục, đối mặt với loại quẫn cảnh này hắn cũng không thể làm gì khác.
Mãi đến lúc này.
Căn cứ vào truyền thuyết của một thôn làng nguyên thủy trong rừng sâu, hắn mạo hiểm tiến vào khu vực mà dường như chưa một nhân loại nào từng đến đấy. Hắn chỉ có vẻn vẹn một tấm da dê rách rưới, trên đó đánh dấu một con đường đi vào đơn sơ.
Quá trình lên núi vô cùng gian khổ.
Ngày đầu tiên, cuồng phong.
Ngày thứ hai, sấm sét.
Ngày thứ ba, mưa to.
Sau ba ngày bôn ba gian nan, hắn đánh mất tấm bản đồ trong cơn mưa xối xả.
Thế nhưng trước mặt sau lưng là đầm lầy không có cách nào nhận ra đường đi, kiên trì tiến tới đã trở thành lựa chọn duy nhất còn sót lại.
Dưới cơn mưa như trút nước và bầu trời đêm, người thanh niên còng lưng bước cao bước thấp lội từng bước trong bùn lầy.
Áo choàng đen kịt dán chặt trên người hắn như một đám mây đen bị giật xuống, phần phật vang lên dưới sự trùng kích của mưa to gió lớn.
Cuối cùng, vào ngày thứ tư, mưa đã tạnh.
Trời trong như bị nước rửa qua, lộ ra một màu xanh biếc trông như một khối bảo thạch hoàn mỹ.
“Ào ào.”
Ba lô ướt sũng vắt một cái toàn là nước. Tuy sách cổ được chế tác từ vật liệu kèm theo ma pháp nhưng nó vẫn không thích hợp ngâm trong nước một thời gian dài.
Trong lúc chờ hong khô bộ sách, hắn đứng bên cạnh nhìn núi rừng nguyên thủy hiểm trở trước mặt.
Đánh mất bản đồ và thiết bị điện tử, mọi thứ đều trông vô cùng lạ lẫm.
Hiện tại đang ở đâu? Khó nói.
Điểm đến ở hướng nào? Không biết.
Biện pháp tốt nhất hiện tại hẳn là nhân dịp thời tiết còn tốt đi vòng theo lối cũ, sau khi sắp xếp trang bị xong thì lại đến.
Thế nhưng…
Hắn cau mày, nhìn chăm chú bề mặt trơn nhẵn của quyển sách đang mở ra phơi trên tảng đá, nhất thời có chút do dự.
— Hiện tại rời đi thì cảm thấy có chút tiếc nuối.
Gió phất qua tán lá dày đặc, cành lá ma sát phát ra tiếng xào xạc. Thế nhưng ngoài tiếng lá… dường như còn có gì đó khác biệt.
Tựa như tiếng rít gào trầm thấp, hoặc có lẽ là tiếng tảng đá cứng rắn va chạm vào nhau, cuốn vào trong ngọn gió, trộn lẫn tạo thành một loại âm thanh kì dị.
Sẽ là gì chứ?
Lần nữa thu dọn xong hành trang, hắn rút vũ khí ra, cẩn thận tiến về phía tiếng động vang lên.
Trước mặt không có đường đi, chỉ đầy đá vụn lộn xộn. Tảng đá lớn nhỏ chồng chất lên nhau khiến con đường tiến về phía trước càng trở nên gian nan hơn.
Tiếng động càng ngày càng gần.
Cũng trở nên càng ngày càng rõ nét.
Có thể phân biệt được tiếng gầm gừ xen lẫn trong tiếng gió, và cả âm thanh bén nhọn khi móng vuốt cào lên mặt đất — Có lẽ là ma vật nào đó nhỉ.
Hắn tự nói với bản thân như vậy trong lòng.
Thế nhưng không biết vì sao, trong cõi u minh lại có một loại cảm giác kì quái nào đó quấy phá, như có một sức mạnh vô hình nào đó bức bách, thúc đẩy, kéo hắn đi thẳng về phía trước —
Lướt qua tảng đá lởm chởm, cảnh tượng phía trước lộ ra không sót thứ gì.
Một tảng đá nặng trĩu cao gấp mấy lần con người chồng chất ngổn ngang trước mặt, đá trên đỉnh đầu vẫn còn sót lại vết cháy xém khi bị sét đánh. Trên mặt đất và đá có thể thấy được dấu vết lửa xém của ngọn lửa, trong không khí tràn ngập chấn động ma lực kì quặc lại lạ lẫm. Dung nham nóng chảy lộ ra trạng thái nửa đông cứng, nhưng bởi vì vấn đề góc độ nên không thể hòa tan núi đá nọ, ngược lại càng cố định khiến nó rắn chắc hơn.
Mà bên trong vùng đá lởm chởm có thể thấy được một ma vật có bộ dạng quái dị.
Lớp vảy đỏ thẫm phản xạ ra ánh sáng như kim loại dưới ánh mặt trời. Đôi cánh như lá mỏng bị nghiền dưới tảng đá. Vết máu đã bị hơ khô biến thành màu đen, lộ ra một loại cảm giác như nhựa đường.
Bên tai truyền đến tiếng vù vù chói tai.
Tần suất tim đập vượt qua cực hạn cơ thể có thể thừa nhận, hắn cảm thấy trước mặt biến thành màu đen, hít thở khó khăn.
Tuy rằng từ lúc chào đời đến nay hắn chưa từng nhìn thấy loài sinh vật này, nhưng hắn không chỉ một lần nhìn thấy tranh minh họa tương tự trong sách. Mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang run rẩy, điên cuồng thét lên bên tai hắn.
… Rồng.
Là rồng.
Không còn khả năng nào khác.
Dòng máu như dung nham trào lên trong mạch máu, ngón tay vô thức siết chặt, mũi kiếm rung rung vô thức phóng ra sát khí.
Bản năng thuộc về Đồ Long Giả đang quấy phá.
Giết nó.
Thế nhưng…
Trọng lượng nặng trịch trong hành trang truyền đến như đang im lặng nhắc nhở, lôi kéo hắn tỉnh lại từ trong trạng thái hoảng hốt hưng phấn cực độ.
Nhiệt huyết nguội dần.
Hắn không phải dòng chính Mục gia, cũng không phải chiến sĩ trời sinh, kĩ xảo chiến đấu vụng về. Đối với hắn mà nói, so với việc giết rồng, hắn càng thích tiến hành nghiên cứu trong tàng thư các hơn.
Mà nghiên cứu… thì cần hàng mẫu.
***
Núi đá giật giật.
Một nhân loại đang cẩn thận từng li từng tí lao ra từ sau vật che chắn —
“Ầm!”
Hỏa cầu bất ngờ tập kích về hướng đó nhưng chỉ nặng nề đập lên mặt đá, để lại vết cháy đen kịt sâu hoắm.
“Grào grào —”
Tiếng gầm thét của rồng càng trở nên nôn nóng và kinh hoảng, móng vuốt bén nhọn cào loạn giữa đất đá lởm chởm, tựa như muốn dùng hết toàn lực để thoát ra khỏi khốn cảnh.
“Ta không có ác ý.”
Giọng thanh niên trong veo, mang theo sự thành khẩn không chút giả dối.
Hắn chậm rãi lùi về sau, lùi đến nơi long diễm không thể chạm đến, sau đó mới để lộ cơ thể của mình trước mặt đối phương.
Hai tay nâng lên trên không trung, bày tỏ chính mình không cầm vũ khí.
Thân thể hơi cong, căn cứ vào tập tính của rồng làm ra một tư thế thân thiện.
Thế nhưng Hỏa Long bị hoảng sợ không thèm nể mặt.
Hỏa cầu lại lần nữa kéo tới, nện tới nơi cách đó vài bước.
Liệt diễm bỗng nổ tung bùng lên, ánh lửa chói mắt dường như khiến ánh mặt trời trở nên ảm đạm hơn, sóng nhiệt khô nóng ập về phía nhân loại, cuốn theo địch ý hung mãnh không chút che giấu.
Thanh niên vội vàng lùi về sau mấy bước, suýt nữa bị đá vụn phía sau làm trượt chân, qua hồi lâu mới miễn cưỡng ổn định cơ thể.
Ngay sau đó, hắn nâng một tay lên, cố tình dùng một loại tốc độ chậm chạp tháo mũ trùm đầu che gió che mưa trên đỉnh đầu xuống.
Tóc ngắn lộn xộn màu bạc phản xạ vầng sáng chói mắt dưới ánh mặt trời, đuôi tóc ẩm ướt dính trên sườn mặt trắng nõn.
Gương mặt hắn nhã nhặn lại sạch sẽ, đường nét rõ ràng, vô cùng anh tuấn.
Tròng mắt của hắn là màu xanh lam cực kì nhạt, chăm chú nhìn Hỏa Long bị nhốt cách đó không xa như một góc bầu trời trong veo.
Hỏa Long bị đè nặng dưới núi đá đình chỉ công kích, nó chớp đôi mắt xanh lục, đồng tử dựng thẳng không rành thế sự, nghi hoặc nhìn chằm chằm giống loài lạ lẫm cách đó không xa, tựa như vì chưa bao giờ thấy sinh vật này nên cảm thấy mờ mịt và hoang mang.
Thanh niên tóc bạc lấy lại bình tĩnh, chậm rãi hít sâu một hơi.
Hắn mở miệng nói ra ngôn ngữ cổ xưa phức tạp, gần như đã thất truyền của loài rồng, gian nan sắp xếp câu từ, khó khăn trúc trắc trao đổi với đối phương:
“… Để ta, tới giúp ngươi.”
Hắn chỉ bản thân, khóe miệng cong lên lộ ra một nụ cười sáng lạn không chút tạp chất:
“Bằng hữu.”
Hết phần 1.
Phiên ngoại Hỏa Long (2) – “Nhân loại.”
Muốn tiếp cận một con rồng là rất khó.
Nhất là một con rồng đang bị thương.
Nhưng thứ hắn không thiếu nhất chính là kiên nhẫn.
Hắn chậm chạp từng bước một cẩn thận tiến về phía trước, khi rồng nóng nảy hắn lập tức lùi ra sau, từng chút khiến đối phương thích ứng với sự hiện hữu của mình, để đối phương thấy được hắn không có địch ý.
Quá trình này giằng co cả ngày.
Hỏa Long dùng đôi đồng tử dựng thẳng màu xanh lục chăm chú nhìn nhân loại trước mặt. Móng vuốt sắc nhọn gắt gao cào mặt đất. Đuôi và cánh nhọn bất an giãy giụa lắc lư. Có lẽ là vì nó thật sự buông bỏ một ít lòng phòng bị, cũng có thể là vì đã tiêu hao nhiều thể lực, cuối cùng, vào lúc này đây, nó không tấn công nữa, để nhân loại đi tới bên cạnh cách mình vài bước chân.
Trái tim trong lồng ngực hắn đập bình bịch.
Sinh vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết và giả tưởng cứ như vậy sống sờ sờ nằm cách hắn vài bước chân. Khoảng cách gần thế này khiến hắn cảm thấy đầu váng mắt hoa, hít thở khó khăn.
Hắn muốn tiến lên thêm vài bước nữa nhưng lí trí lại trói buộc ép hắn thu chân lại.
Hòn đá cực lớn từng chút bay lên dưới chú thuật, Hỏa Long ở dưới lập tức dùng tốc độ nhanh nhất vọt ra, một bên cánh của nó bị thương, bay xiêu vẹo về phía xa xa. Trong lúc lao ra suýt nữa thì đâm đầu vào ngọn núi bên cạnh.
Bụi đất và đá vụn đổ ào ào xuống.
Hắn đưa tay lên ngăn trước mắt, bị sặc đến ho khan.
Chờ đến khi nhìn lại, thân hình của rồng đã biến mất trên bầu trời xanh biếc.
Nhưng điều này cũng không hề gì.
Tìm kiếm trên đại lục nhiều năm đến vậy, thứ hắn thiếu nhất là một phương hướng cụ thể.
Mà hiện tại, rốt cuộc hắn cũng tìm được rồi.
Chỉ cần biết rằng bản thân mình muốn tìm thứ gì, những chuyện còn lại đối với hắn không hề khó.
Dẫu sao mặc dù diện tích của dãy núi này khá lớn, nhưng chắc chắn nó không phải là nơi vĩnh viễn không có điểm dừng.
***
Hắn kiên nhẫn tỉ mỉ tìm kiếm trong khu vực rộng lớn không người, truy tìm tất cả manh mối liên quan đến rồng.
Dưới sự tìm kiếm tận tâm, những manh mối này càng ngày càng nhiều.
Chút manh mối này tuy đều là những việc nhỏ không đáng kể nhưng đối với một nhà nghiên cứu mà nói thì lại rất quan trọng.
Hắn gần như bị sự vui sướng mãnh liệt này đập đến hồ đồ.
Thời gian dài như vậy đến nay, lần đầu tiên công việc của hắn đã có tiến triển.
— Cuối cùng hắn cũng có thể bắt đầu chỉnh sửa một phần nội dung liên quan trong bộ sách này rồi.
Theo thời gian dần trôi, hắn có thể cảm nhận được mình và nơi rồng sinh sống càng ngày càng gần.
Dấu vết sinh hoạt của rồng trở nên càng rõ nét hơn — Vết cào trên mặt đá, rừng rậm từng bị thiêu cháy, xác ma vật bị ăn sạch sẽ…
Tuy rằng kể từ sau ngày đó hắn chưa từng nhìn thấy Hỏa Long lần nào, nhưng hắn vẫn có thể ý thức được một cách rõ ràng rằng bên trong cánh rừng này có một sinh vật có trí khôn khác tồn tại.
Thậm chí…
Đôi khi, trong màn đêm hắn có một loại cảm giác kì quái, phảng phất có cảm giác như đang bị nhìn chằm chằm.
Hắn không thể nói rõ đó là do bản thân ở một mình quá lâu dẫn đến ảo giác hay thật sự có một tồn tại nào đó đang ở chỗ tối lén lút quan sát hắn.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, trong lều trại bắt đầu bị mất đồ một cách khó hiểu.
Ban đầu chỉ mất túi tiền chứa một ít kim tệ, sau đó là kẹp sách bằng bạc, sau đó nữa là một ít vật kỉ niệm nhỏ sáng lấp lánh…
Bởi vì không phải đồ vật quá quan trọng nên hắn cũng không quan tâm là vì sao.
Có lẽ là đánh rơi ở nơi nào đó trong quá trình di chuyển.
Cảnh đêm dần tối.
Cành lá dày đặc dệt thành một mái vòm dày bí mật, ánh sao ảm đạm rọi xuống giữa khe hở.
Thanh niên tóc bạc hai mắt nhắm nghiền, ôm sách cổ trong ngực ngủ say.
Trong lúc ngủ lim dim, tiếng sột soạt mơ hồ truyền đến bên tai. Sự cảnh giác bồi dưỡng khi đi du lịch nhiều năm khiến hắn lập tức tỉnh táo.
Thanh niên chợt mở hai mắt ra, vô thức duỗi tay đè chặt chuôi kiếm bên gối, nhìn về phía tiếng động truyền tới.
Một giây sau, hắn đối mắt với một đôi đồng tử dựng thẳng màu xanh lục.
Chỉ thấy Hỏa Long thò nửa người vào trong lều, đứng bằng chân sau, trong miệng ngậm túi kính viễn vọng, thấu kính sáng lấp lánh lắc lư treo ở dưới, trong đêm tối phản xạ ánh sáng nhàn nhạt.
Nó tựa như cũng không ngờ rằng đối phương sẽ tỉnh lại ngay lúc này, cả thân rồng cứng đờ tại chỗ, đồng tử phóng đại dần biến thành hình tròn, thoạt nhìn có chút ngây ngô.
“…”
Nhân loại khẽ chớp đôi mắt màu xanh lam nhạt, sau đó ra vẻ bình tĩnh nằm xuống, yên lặng nhắm mắt lại —
Giống như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Sau phút yên lặng ngắn ngủi, tiếng vỗ cánh hoảng hốt nhanh chóng bay xa.
Mọi thứ tĩnh lặng như trước.
Trong bóng tối, nhân loại từ từ nhắm hai mắt lại, lông mi khẽ run, hiển nhiên cũng không ngủ say, khóe môi vô thức cong lên một độ cong nho nhỏ.
***
Trong những ngày kế tiếp, hắn vờ như không thấy động tĩnh ban đêm trong lều trại, có tai lại như điếc. Thậm chí có lúc còn cố ý bày ra một ít đồ sáng lấp lánh, sau đó vui vẻ khi phát hiện chúng nó biến mất vô tung vô ảnh vào ngày hôm sau.
Dưới sự dung túng của nhân loại, Hỏa Long cũng trở nên càng ngày càng sơ ý.
Dấu vết nó lưu lại càng ngày càng nhiều, khoảng cách với lều trại càng ngày càng gần. Thậm chí có mấy lần lúc sáng sớm tỉnh giấc, hắn thấp thoáng nhìn thấy cánh rồng lướt qua lưu lại bóng đen từ một góc trên bầu trời.
Đáng tiếc…
Dẫu sao thời gian yên bình vẫn luôn quá mức ngắn ngủi.
Hắn nhanh chóng biết được vì sao khu vực này trong một khoảng thời gian dài vẫn luôn không có ai hỏi thăm, không người lui tới.
Đoạn thời gian bình thản trước đó giống như bọt nước, trong giây lát đã bị vòi rồng cuồng bạo xé rách thành mảnh vỡ. Trời đất rung chuyển, cuồng phong gào thét, thứ đập vào mắt chỉ có màn mưa không nhìn thấy điểm cuối. Cây cối bị lung lay như dây cung yếu ớt, một giây sau sẽ lập tức đứt gãy.
Giọt mưa nơi đây mang theo ma lực nho nhỏ, đập thành một cái hố trên mặt đất, rơi lên trên người khiến cơ thể đau nhức âm ỷ.
Núi đá chuyển động, nước lũ lầy lội dâng lên.
Dưới lửa giận của thiên nhiên, sức mạnh của nhân loại không chịu nổi một đòn.
Trước dòng nước bùn đang gầm thét lao nhanh kéo tới, hắn gian nan duy trì cân bằng lồng ma lực, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng vang ầm ầm kinh khủng. Hắn ngẩng đầu, tán cây ngã lệch đập thẳng về phía hắn.
Ngay sau đó, trước mặt chỉ còn lại một vùng đen kịt vô cùng vô tận.
…
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Ý thức từng chút thức tỉnh từ trong bóng tối.
Mí mắt nặng nề như bị hòn đá đè lên, chỉ một động tác mở mắt đơn giản cũng đã hao hết toàn bộ sức lực của hắn.
Sau ót truyền đến đau nhức dữ dội, bên tai vang lên tiếng vọng ong ong, cảm nhận tứ chi đang chầm chậm hồi phục.
Trước mắt là một hang động tối om cực lớn, tiếng mưa gió cuồng bạo tuy bị ngăn bên ngoài vách đá nhưng vẫn luôn từng thời từng khắc đập phá xung quanh, mang đến một loại cảm giác kinh khủng khiến người ta bất an.
Nơi này là…
Hắn từ từ đứng dậy, vì vết thương trên người mà hơi nhíu mày, đánh giá hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh.
Một giây sau, hắn sửng sốt.
Trong bóng tối cách đó không xa, một con rồng toàn thân đỏ rực vùi mình trong góc hẻo lánh. Dường như nghe được động tĩnh bên này, nó ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt tròn xanh lục, cảnh giác mà lại hiếu kì nhìn sang.
Cặp mắt ấy sạch sẽ lại thuần túy, không hề có chút thù địch.
***
Hỏa Long là loài có số lượng nhiều nhất tại thời viễn cổ, cũng là loài rồng bình thường nhất.
Hình thể không giống như Nham Long, không hung mãnh bằng Hắc Long, cũng còn lâu mới sánh bằng những loài rồng cường hãn quý hiếm trong truyền thuyết.
Chúng nó nhanh nhẹn, nhỏ nhắn, thường thích sống quần cư.
Dựa trên đường vân của lớp vảy xem xét, có thể nó chỉ gần nghìn tuổi — Đối với chủng tộc loài này thì vẫn được xem là nhỏ tuổi, hơn nữa còn chưa từng rời khỏi khu vực này.
Nhân loại tóc bạc sáng lấp lánh trước mặt là giống loài trí tuệ đầu tiên nó từng gặp.
Mà càng quan trọng hơn chính là, hắn biết nói ngôn ngữ của rồng.
Mặc dù không phải quá chính xác, còn khá khập khiễng nhưng đối với nó lại là lần đầu tiên.
Thanh niên tóc bạc chỉ vào bản thân, dùng ngôn ngữ loài rồng không quá thuần thục nói:
“Sẽ không… tổn thương.”
Nhân loại giơ tay lên, đầu ngón tay trắng nõn chậm rãi, từng chút cẩn thận từng li từng tí vươn đến.
Hỏa Long ngây thơ chớp mắt vài cái, thoáng cúi người.
Lớp vảy cứng rắn lạnh như băng và bụng ngón tay mềm mại ấm áp chạm vào nhau.
Nhìn chăm chú cặp mắt màu xanh lục thuần túy như lá xanh ngày xuân, thanh niên nhân loại trịnh trọng lặp lại:
“Bằng hữu.”
***
Bộ sách truyền lại từ thời viễn cổ của Mục gia đang nhanh chóng được tu chỉnh, bổ sung toàn bộ.
“Số lượng vảy rồng trên cơ thể Cự Long”… “Chi tiết về phân loại và tập tính sinh hoạt của Cự Long – bổ sung về loài Hỏa Long”… “Cách tắm rửa của Cự Long – bổ sung về loài Hỏa Long”… “Màu sắc yêu thích của Cự Long – bổ sung về loài Hỏa Long”…
Cho dù là Hỏa Long đã thành niên thì chúng cũng vô cùng nhỏ nhắn.
Nó giang rộng đôi cánh như lá mỏng, ưu nhã lại chậm rãi bay lượn trên bầu trời.
Trên mặt đất, nhân loại tóc bạc khoanh một chân trên tảng đá, một chân khác rủ xuống một cách tự nhiên, tư thế thả lỏng và thanh thản.
Tóc bạc mềm mại bị gió thổi loạn, đôi mắt lam nhạt híp lại, trên đầu gối đặt sách cổ dày nặng, trang sách bị gió thổi vang lên tiếng xào xạc.
Hiện tại hắn vốn nên ghi chép lại tin tức và tư thế bay lượn của Cự Long, thế nhưng không biết vì sao, tuy hắn đang cầm bút nhưng lại không hề có chút xúc động muốn ghi chép lại.
Trong đời này của hắn, mọi thứ liên quan đến bộ sách này vĩnh viễn luôn được ưu tiên nhất.
Thế nhưng hiện tại… dường như có cái gì đó đã khác.
So với việc vùi đầu ghi chép lại tất cả tin tức, hắn càng muốn ngẩng đầu nhìn chăm chú con rồng đang ưu nhã bay lượn trên bầu trời.
Thanh niên một tay đặt trên quyển sách, giương mắt nhìn lên bầu trời, đáy mắt phản chiếu bóng hình nho nhỏ của Hỏa Long.
Hắn khẽ nở nụ cười.
Ít nhất… hắn muốn yên lặng một mình hưởng thụ giờ khắc này.
***
Thời gian nhanh chóng trôi qua, các khoản mục liên quan đến Hỏa Long từng chút được bổ sung hoàn thiện.
Thanh niên tóc bạc nhét quyển sách nặng nề vào trong ba lô, lại lần nữa tiếp tục hành trình.
“Ngươi muốn, rời đi?”
Hỏa Long ỉu xìu rủ đầu xuống, dùng ngôn ngữ nhân loại không thuần thục lắm dò hỏi.
“Đúng vậy.”
Hắn giơ tay lên dịu dàng vuốt ve cần cổ mảnh khảnh của Hỏa Long, cảm nhận lớp vảy cứng rắn lạnh băng, ma sát nhẹ vào lòng bàn tay hắn: “Sách của ta vẫn chưa hoàn thành, còn rất nhiều di tích ta vẫn chưa tìm kiếm.”
Đuôi Hỏa Long uể oải gục xuống.
“Đừng lo lắng, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại nhau thôi.”
Thanh niên giơ tay lên, cho nó một cái ôm thật chặt.
Tuy hắn biết hành trình của mình gian nan lại dài dằng dặc, nhưng hắn đã quyết định dù cuối cùng hắn ở nơi nào, cách một đoạn thời gian hắn đều sẽ trở về đây thăm Hỏa Long.
Hắn chậm rãi nói:
“Còn nhớ những gì trước đó ta đã nói không, đồ ăn thế giới loài người và những món đồ thú vị kia đó? Sau khi ra ngoài ta mới có thể mang chúng về cho ngươi.”
Hỏa Long do dự vài giây, sau đó không tình nguyện gật đầu đáp: “Vậy được rồi.”
Thanh niên dò hỏi: “Ngươi thì sao? Còn nhớ rõ trước đó ta đã khuyên ngươi điều gì không?”
“Nhớ rõ!”
Hỏa Long phẩy cánh, nhanh chóng trả lời: “Không nên rời khỏi nơi này, rời xa tất cả sinh vật có dáng vẻ giống ngươi.”
Nó nghi hoặc hơi nghiêng đầu hỏi: “Thế nhưng, vì sao?”
Hắn do dự một chút, đáp: “Nhân loại… quá phức tạp. Đối với ngươi như vậy sẽ an toàn hơn một chút.”
Hỏa Long chớp đôi mắt màu xanh lục trong suốt sạch sẽ, cái hiểu cái không gật đầu:
“… Ồ.”
Nó đưa nhân loại đến biên giới rừng rậm.
Hắn đưa một đạo cụ ma pháp đơn sơ tự chế cho nó: “Thấy cái đồng hồ cát này không? Đợi khi nó chảy hết xuống dưới cùng, ta sẽ trở lại.”
“Ngươi hứa chứ?”
Thanh niên tóc bạc đội mũ trùm đầu lên, phất tay với Hỏa Long:
“Ta hứa.”
***
Sau khi trả lại một quyển sách đã được bổ sung và chỉnh sửa hoàn tất về Mục gia, hắn lại lần nữa bước lên hành trình tiếp theo.
Chỉ cần là nơi sót lại di tích của loài rồng, nơi đó sẽ có bóng dáng của hắn.
Bởi vì đã từng có tiếp xúc khoảng cách gần với loài rồng thật sự, rất nhiều tin tức và manh mối còn sót lại trong di chỉ từng khiến hắn cảm thấy hoang mang rốt cuộc cũng sáng tỏ.
Tuy rằng tiến độ tu bổ gian nan lại chậm chạp, nhưng lại có phần hiệu quả.
Hắn vượt qua núi non trùng điệp, lội qua sông nước hiểm trở.
Mỗi khi đến một nơi, hắn đều sẽ thu thập một ít vật kỉ niệm sáng lấp lánh mà có lẽ rồng sẽ cảm thấy hứng thú. Hắn bỏ đồ vào trong túi đeo trên lưng, vô cùng mong đợi phản ứng của đối phương trong lần gặp mặt tiếp theo.
Mỗi lần hắn đều sẽ đúng lúc trở về.
Cứ vậy duy trì nhiều năm.
Vào thời điểm còn một tháng trước ngày ước định gặp mặt, hắn biết được đầu bên kia đại lục phát hiện một di chỉ mới nhất.
Khoảng cách quá xa, nếu như tới đó thì có lẽ sẽ không kịp trở về…
Có điều cùng lắm cũng chỉ chậm trễ thêm vài ngày mà thôi.
Sau một lúc do dự khá lâu, cuối cùng hắn vẫn quyết định đi một chuyến.
Trên đường trở về, dị biến nảy sinh.
Không hề có điềm báo trước, biển gầm chặn ngang eo biển, khiến cả khu vực không thể lưu thông.
“Khi nào tôi mới có thể rời đi?”
Hắn nhíu chặt lông mày, nôn nóng hỏi.
Ngư dân nhìn tầng mây đen như mực cách đó không xa, đáp: “Đợi mưa tạnh là được.”
Lần chờ một chút này chính là nửa tháng.
Sau khi thoát thân, hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến một đầu khác của đại lục.
Hắn trong lòng không yên bước lên đường lên núi.
Ba lô nặng trịch, bên trong đầy những vật kỉ niệm và đồ chơi nhỏ thú vị nhân loại chế tạo mà hắn từng hứa hẹn sẽ mang về cho Hỏa Long. Bình thường những vật này đều có thể khiến rồng vô cùng vui vẻ, thế nhưng…
Lần này hắn đến muộn.
Đến muộn cả một tháng.
Thanh niên tóc bạc cúi đầu, vừa tự hỏi phải xin lỗi thế nào, vừa đẩy nhanh bước chân.
Thế nhưng…
Đợi chờ hắn là một hang động trống rỗng.
Mọi thứ đều không có gì khác biệt so với trước khi hắn rời đi lần trước.
Trên vách đá là vết cào tầng tầng lớp lớp do Hỏa Long lưu lại, nơi hẻo lánh trong hang đá chất đống những đồ chơi nhỏ sáng lấp lánh, dưới tia sáng lờ mờ lóe ra ánh sáng nhàn nhạt.
Hắn chầm chậm bước từng bước đi đến, cúi người nhặt lên kính viễn vọng trong đó.
Bên trên phủ một lớp bụi mỏng.
…
Đúng lúc này, ánh sáng lóe lên cách đó không xa hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Sâu trong hang động, trên vị trí Hỏa Long thường cuộn người ngủ đặt một đạo cụ ma pháp tự chế đơn sơ, thoạt nhìn như đồng hồ cát, thế nhưng hạt cát trên cùng đã hết sạch, lẳng lặng nằm trong bóng đêm.
***
Hắn điên cuồng tìm kiếm tung tích của rồng.
Nhưng tất cả đều vô ích.
Giống như dùng một cái bát không đáy để múc nước, trơ mắt nhìn tất cả tin tức chảy đi, chỉ còn lại lữ khách sắp bị chết khát.
Hỏa Long trẻ tuổi chưa đến nghìn tuổi nọ đã biến mất trên cả đại lục.
Lặng yên không một tiếng động, không còn tung tích gì nữa.
Thời điểm hắn trở lại Mục gia, tất cả mọi người lại càng hoảng sợ trước sự hung hãn của hắn.
Bọn họ gần như không thể nhận ra hắn nữa.
Tóc bạc bẩn đến bết lại, trên gương mặt mệt mỏi vẫn có thể thấp thoáng nhìn thấy đường nét nhã nhặn anh tuấn. Đôi mắt lại sáng rực, phảng phất như có sự cực đoan và cố chấp vô tận bùng cháy dưới đáy mắt, như quỷ hỏa sáng lên trong đêm tối.
Hắn vùi mình trong tàng thư các, lật xem tất cả nhật kí nhiệm vụ và ghi chép nhiều năm qua của Mục gia không biết ngày đêm.
“Cuối cùng ngươi đang tìm cái gì vậy?”
Có người hỏi.
Hắn lắc đầu, không nói gì.
Mọi tin tức đều đã bị hắn lật xem nhưng lại không có bất kì manh mối nào.
Hắn suy sụp, chậm rãi trượt ngồi trên ghế, ngón tay gầy gò yếu ớt bấu vào trong tóc, sau đó xoắn chặt, đầu ngón tay run rẩy, gân xanh trên mu bàn tay hiện lên.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa —”
Cuối cùng, hắn chôn đầu mình vào trong đầu gối, rít lên tiếng kêu rên thê thảm gần như không phải của bản thân. Dường như cổ họng bị xé rách, mang theo sự dằn vặt gần như rướm máu và sự phẫn uất không thể nào giải tỏa.
Thanh niên cuộn thân thể khô gầy của mình lại, phần lưng run rẩy đụng vào bàn sách, trang giấy rơi lả tả xuống đất.
Một quyển sách nhỏ đập xuống cạnh chân hắn.
Hắn chậm chạp từng chút ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bừng như bị thiêu cháy. Hắn bình tĩnh nhìn về phía quyển sách.
Đó là một quyển… ghi chép mượn đọc.
Nếu có thế gia khác ngoại trừ nhà họ Mục muốn mượn đọc sách vở trong tàng thư các thì nhất định phải để lại thông tin ở trong này.
Một ý nghĩ nhanh như chớp đánh trúng hắn.
Hắn run rẩy, vươn tay nhặt quyển sách lên, tìm kiếm từng trang từng trang, tìm đến thời điểm hắn bổ sung chỉnh sửa sách cổ — Nhiều năm trôi qua, chỉ ghi chép lại một thông tin mượn đọc đến từ một tổ chức không xác định.
***
“Không ngờ ngài chính là người đã chỉnh sửa và bổ sung nội dung của bộ sách này. Thật sự thất kính quá.”
“Không thể không nói, nếu không có sự trợ giúp của ngài, chúng tôi căn bản không thể hoàn thành nhiệm vụ lần này.”
“Chúng tôi đã theo dõi khu vực đó một thời gian rất lâu rồi nhưng vẫn không có cách nào để chủ động tiến vào. Dù có tiến vào cũng rất khó kiên trì một thời gian dài, căn bản không thể nào tìm tòi. Chúng tôi vốn cho rằng hi vọng vô cùng xa vời, nhưng không ngờ tới, lần đó nó lại chủ động đi ra khỏi khu vực nguy hiểm mà nhân loại không thể nào tiến vào — Tính ra đúng thật là gặp may nhỉ, ha ha ha.”
“Còn có một chuyện rất thú vị. Lúc chấp hành nhiệm vụ vừa khéo có một đội viên cũng có tóc bạc như ngài đấy. Cậu ta nói rằng khi tiến vào khu vực nguy hiểm suýt chút nữa là bị tảng đá nện vào đầu. Kết quả không ngờ rằng rồng lại đi ra, còn giúp cậu ta cản tảng đá lại — Tôi đoán rằng do bão quá lớn, đội viên đó nhìn lầm thôi. Hoặc cũng có lẽ là câu chuyện cậu ta khoác lác khi uống nhiều rượu…
Có điều may mà nhờ có khúc nhạc đệm này, chúng tôi mới xác nhận được vị trí của nó.”
“Lại nói, nếu như ngài là chuyên gia nghiên cứu về phương diện loài rồng, vừa khéo, tôi có một vấn đề muốn hỏi ngài một chút —”
“Đại khái thì đoạn phát âm này có nghĩa là gì vậy?”
Người đàn ông trước mặt môi trên đụng môi dưới, đầu lưỡi gian nan xoắn lại, phát ra một âm tiết cổ quái: “Trước khi con rồng đó bị giết vẫn luôn lặp đi lặp lại câu này nhưng chúng tôi không hiểu ngôn ngữ loài rồng. Vì vậy, chúng tôi cũng không biết rốt cuộc nó đang nói cái gì.”
Ông ta dứt lời, không khí rơi vào sự tĩnh lặng.
Rất lâu sau đó, một giọng khàn khàn vang lên.
Cổ họng giống như bị lửa đốt, khói đặc nóng bức, thô ráp đến mức gần như không thể nghe ra âm sắc vốn có, cũng không cách nào phân biệt được tuổi tác của người nói.
Như một cái ống bị đập đến vỡ vụn, dòng máu sền sệt đậm đặc lại đen sì đột ngột trào ra ngoài.
“… ‘Bằng hữu’.”
Hết.
Editor: Quà tết muộn nà mọi người ~
Lâu lâu tui ngoi lên xem còn ai nhớ tui hơm OvO. ~
Ban đầu tui tính lặn luôn rồi nhưng phiên ngoại này khiến tui day dứt quá nên phải lết xác edit cho đỡ tức.
Lâu quá không edit nên có gì sai sót mn thông cảm nha ~
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ nha <3