Hạ lão gia ngắt lời bà ta: “Được rồi, Thanh Ti có nói xấu Du Hí câu nào đâu, con đừng chụp mũ cho Thanh Ti như vậy. Du Hí tốt hay xấu cũng không phải là do người khác nói mà là do chính nó làm.”
Hạ lão gia lắc đầu thở dài, những gì Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong nói, tuy ông không tin tưởng hoàn toàn nhưng cũng phải tin đến bảy tám phần. Đó không phải là chuyện có thể tuỳ tiện bịa đặt. Chuyện lớn như thế, chỉ cần tra một chút là biết thật hay giả, cậu ta hà tất phải nói dối?
Tác phong của Du Hí, mười thì có tám chín phần là có vấn đề, chuyện nó từng theo đuổi Thanh Ti là hoàn toàn có thật.
Hạ An Lan vẫn im lặng không lên tiếng, nhưng vẻ mặt và ánh mắt của ông có thể nói lên tất cả, ông đang cực kì tức giận!
Nhạc Thính Phong cũng biết chừng biết mực, đây là lần đầu tiên anh ăn cơm ở nhà họ Hạ, không thể từ đầu đến cuối để người khác ăn đầy một bụng tức được, nếu không ông bác ruột khó chơi của Yến Thanh Ti lại quay sang trút giận lên đầu anh thì khổ.
Yến Thanh Ti gắp thức ăn cho Hạ An Lan: “Bác, ăn cơm đi.”
Sắc mặt của Hạ An Lan thế mới dịu đi đôi chút: “Ừ, con cũng ăn đi.”
Nhạc Thính Phong âm thầm bĩu môi, hứ, anh thì sao, anh là người yêu của em đấy.
Anh ngẩng đầu, thân thiết nói: “Ông ơi, ngày mai con có thể đi cùng Thanh Ti vào thăm bà được không ạ? Bà ngoại con cực kì quan tâm đến sức khoẻ của bà, bà ngoại con biết con muốn đến đây gặp mọi người, nên dặn đi dặn lại con nhất định phải thăm hỏi sức khoẻ của bà hộ bà ngoại con.”. Đam Mỹ Sắc
Du phu nhân nhấp nhổm không yên y như đang ngồi trên đống lửa, bà ta chưa bao giờ bất an thế này.
Vẻ mặt của Hạ lão gia lúc này mới dịu đi đôi chút: “Đươc, con muốn đi thì cứ đi, gửi lời cảm ơn tới bà ngoại con hộ ông. Bà ấy và Bội Uyển quen thân bao nhiêu năm, Bội Uyển vẫn luôn nhớ mong bà ấy.”
Nhạc Thính Phong: “Cảm ơn ông ạ!”
Hạ An Lan liếc xéo Nhạc Thính Phong một cái, cái thằng nhóc này cũng tự nhiên quá nhỉ, chẳng có chút rụt rè lạ lẫm nào, cứ như thể đang ở nhà mình ấy.
Yến Thanh Ti hỏi Nhạc Thính Phong: “Bây giờ anh đang ở chỗ nào?”
“Khách sạn nhà mình. Khu trung tâm thương mại của thành phố có một khách sạn của tập đoàn Nhạc thị, lúc nào rảnh em qua đó xem xem.”
“Được nha.”
Hạ lão gia nhếch miệng, thằng nhóc thối tha, muốn bắt cóc cháu gái ta đến khách sạn à, quả nhiên không phải thứ tốt đẹp gì.
Du phu nhân cũng không dám hó hé câu nào nữa, bà ta đã sớm biết chuyện giữa Du Hí và Thanh Ti. Bà ta cho rằng Yến Thanh Ti sẽ không dám nói chuyện này ra, dù sao chuyện này cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì cho cam, nhưng không ngờ, cô ta lại nói toạc ra ở trên bàn cơm.
Chuyện lần này khiến cho hình tượng của bà ta trong lòng Hạ lão gia lại xấu đi vài phần, sau này nhất định phải tìm cách khôi phục mới được.
Ăn cơm xong, Nhạc Thính Phong thật sự ngồi xuống đánh hai ván cờ với Hạ An Lan.
Nhạc Thính Phong không hề nhường nhịn mà dùng hết sức để ứng phó, nhưng cuối cùng vẫn phải chịu thua dưới tay Hạ An Lan.
Đặt quân cờ xuống, Nhạc Thính Phong rất nghiêm túc nói: “Tài đánh cờ của bác của quả thật cao siêu. Hôm nay được bác chỉ dạy, cháu học được rất nhiều điều bổ ích, sau này nhất định cháu sẽ dốc lòng nghiên cứu, hy vọng lần sau sẽ không thua thảm như thế này.”
Lúc còn nhỏ, Nhạc Thính Phong bị ông ngoại ép học đánh cờ vây mấy năm chứ cũng không đi sâu nghiên cứu lắm, nhưng vì đầu óc anh thông minh, lại có chút thiên phú với cờ vây cho nên từ trước đến giờ vẫn tự cảm thấy tài đánh cờ của mình cũng khá lắm. Nhưng không ngờ được, trước mặt Hạ An Lan, anh lại thua không còn mảnh giáp, tâm phục khẩu phục.
Hạ An Lan thản nhiên nói: “Kiến thức cơ bản vững vàng đấy, nhưng không đi chăm chỉ luyện tập đúng không?”
Nhạc Thính Phong vội nói: “Bác đúng là có đôi mắt hỏa nhãn kim tinh, lúc nhỏ cháu có học với ông ngoại một thời gian, sau đó… cũng không luyện tập nữa. Sau này cháu nhất định luyện tập một cách nghiêm túc.”
Yến Thanh Ti lắc đầu, có nịnh thế nào đi nữa cũng vô dụng, bác rõ ràng đang cố tình bắt bẻ Nhạc Thính Phong mà.