“Mặt của tôi là mặt của con trai Mộ Dung phu nhân, con trai của bà ấy không thể chết được, dù bằng cách nào thì người có tên Mộ Dung Miên ấy cũng phải còn sống.”
Yến Thanh Ti là người thông minh, Mộ Dung Miên chỉ cần nói vậy là cô đã đủ hiểu. Cô lục lại tư liệu về nhà Mộ Dung trong đầu, nói: “Nghe nói Mộ Dung Chí Hoành không còn sống được bao lâu nữa, nếu lúc này Mộ Dung Miên mà chết thì sẽ không còn người thừa kế thứ nhất của nhà Mộ Dung nữa, vậy thì địa vị của Mộ Dung phu nhân cũng bị đe dọa. Bà ấy muốn có gia sản của nhà Mộ Dung, không muốn bị những người họ hàng kia hãm hại thì chỉ có thể dùng cách này, đúng không?”
Quý Miên Miên khiếp sợ thốt lên: “Chị, chị… thật là giỏi, chị nói câu nào câu đấy đều chuẩn hết.”
Yến Thanh Ti khoát tay: “Tôi không quan tâm mấy chuyện này, tôi chỉ muốn biết làm sao Mộ Dung phu nhân tìm được anh, ở cách xa vạn dặm như thế, sao bà ta biết được thân thể anh và Mộ Dung Miên phù hợp với nhau?”
Quý Miên Miên không biết Mộ Dung Miên đã thay đổi những gì trên cơ thể kia, nhưng Yến Thanh Ti biết.
Ngày đó sau khi kiểm tra qua loa, Lí Nam Kha đã nói với Yến Thanh Ti rằng có khả năng anh đã làm giải phẫu tim.
Giải phẫu tim tuy rằng không hiếm thấy nhưng độ yêu cầu thích hợp vô cùng cao.
Lòng bàn tay Mộ Dung Miên đầy mồ hôi, Yến Thanh Ti biết rất nhiều, anh sợ cô sẽ nói ra những điều không nên nói nên vội giải thích: “Bà ấy tìm thấy tôi không phải ngày một ngày hai. Sau khi con của bà ấy gặp chuyện không may, bà ấy đã về nước, giám thị tôi từ xa mấy ngày. Lúc tôi từ trên cầu ngã xuống, họ đã tìm được tôi bằng tốc độ nhanh nhất, vớt tôi lên rồi đưa ngay tới Anh.”
“Anh vẫn không…” Yến Thanh Ti dừng lại, cô nghe ra ý tứ trong lời nói của Mộ Dung Miên rõ ràng đang lảng tránh vấn đề của mình. Nhìn biểu tình của Miên Miên, có lẽ là còn chưa biết chuyện này, một khi đã như vậy thì cô cũng không muốn nhắc đến nữa.
Tuy rằng cô cảm thấy anh còn cất giấu một vài bí mật không muốn nói ra, nhưng anh chắc chắn sẽ không làm tổn thương tới Miên Miên, những chuyện khác cô không có quyền bắt anh nói ra được.
Nhưng chắc chắn quan hệ giữa Mộ Dung phu nhân và Mộ Dung Miên không chỉ đơn giản như thế này.
Yến Thanh Ti nói: “Bỏ đi, trong lòng anh chắc cũng rõ ràng, tôi không phải đối Miên Miên đi theo anh, nhưng tôi có một yêu cầu, anh cần phải bảo vệ tốt cho nó. Nếu ở bên đó xảy ra chuyện gì, nên nhớ tôi ở bên này vĩnh viễn là đường lui của hai người.”
Mắt Quý Miên Miên đỏ lên, nhìn Yến Thanh Ti.
Mộ Dung Miên chân thành nói: “Cảm ơn.”
…
Một tuần trôi qua rất nhanh, sau khi nói lời từ biệt với cả nhà Yến Thanh Ti, Quý Miên Miên theo Mộ Dung Miên lên máy bay sang Anh.
Máy bay cất cánh, nhìn thành thị càng ngày càng cách xa, trong lòng Quý Miên Miên có một cảm xúc không thể nói thành lời.
Mộ Dung Miên ôm cô vào lòng, nói: “Chúng ta sẽ còn trở về…”
“Ừm…”
Sau một chặng bay dài, rốt cuộc cũng đến nơi cần đến.
Mộ Dung Miên nắm tay Quý Miên Miên ra khỏi sân bay liền gặp người tới đón họ.
Một loạt những người đàn ông thân hình cao lớn cúi đầu với anh, nói: “Thiếu gia, mời lên xe.”
Cửa xe mở ra, Mộ Dung Miên thấy Mộ Dung phu nhân ngồi ở trong, bà ta hừ lạnh một tiếng: “Còn biết trở về ư? Lên xe đi.”
Đột nhiên bà ta dừng lại khi thấy Quý Miên Miên, gương mặt trang điểm tinh xảo liền trở nên vặn vẹo: “Con… Con còn dám dẫn nó tới đây, con muốn chết à?”
Mộ Dung Miên cong môi, ôm lấy Quý Miên Miên cười nói: “Mẹ à, cô ấy là vợ của con, là con dâu của mẹ, tất nhiên con phải dẫn cô ấy về nhà rồi.”