Nhạc Thính Phong xuống tới nơi, thấy không có phần của mình, anh hỏi: "Mẹ, con thì sao?"
Nhạc phu nhân hỏi: "Con cái gì?"
Nhạc Thính Phong chỉ bát trà gừng của Yến Thanh Ti: "Không có phần của con à?"
Nhạc phu nhân chớp chớp mắt: "Trà gừng...... toàn để con gái uống để ấm người, con cũng muốn uống à?"
Nhạc Thính Phong bỗng cảm thấy muốn hộc máu: "Mẹ, con....... con không phải là con của mẹ hả?"
Anh và Yến Thanh Ti đều dầm mưa ở ngoài về, Yến Thanh Ti còn mặc áo của anh nhé, người lạnh nhất phải là anh mới đúng, thế mà chẳng làm cho anh gì cả.
Nhạc phu nhân thở dài một tiếng: "Mẹ cũng muốn là không phải lắm, nhưng hiện thực lúc nào cũng rất tàn nhẫn!"
Nhạc Thính Phong ôm trán, anh bỗng không biết nên nói gì nữa.
Mẹ đẻ, đây thật sự là mẹ đẻ của anh đấy.
Nhạc phu nhân cảm thấy nếu bà làm vậy với con trai thật sự cũng không tốt lắm, bà nghĩ nghĩ rồi nói: "Thanh Ti uống xong nếu còn mấy ngụm thì con uống một ít đi."
Nhạc Thính Phong thấy cuộc đời mình thật cô độc!
........
Buổi tối, ăn cơm xong, Yến Thanh Ti cùng xem phim truyền hình vào lúc tám giờ với Nhạc phu nhân một lúc.
Chưa xem được lâu, Yến Thanh Ti đã buồn ngủ tới nỗi cứ gật gù, hai ngày nay, cô đều không được nghỉ ngơi gì cả, sau khi được thư giãn, người ta sẽ nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ.
Nhạc phu nhân giục cô lên lầu nghỉ ngơi.
Đợi Yến Thanh Ti lên xong, Nhạc phu nhân gọi Nhạc Thính Phong tới, bà thần bí chạy vào bếp, bưng ra một bát canh, "Con trai, đừng bảo mẹ không thương con nhé, mau uống đi."
Nhạc Thính Phong nhíu mày: "Mẹ, cái gì đây?"
Nhạc phu nhân lại giục: "Con quan tâm làm cái gì, mẹ mà còn hại con được chắc? Mau, uống đi."
Nhạc Thính Phong ngửi ngửi, hình như là thuốc, mùi thuốc bắc xộc lên, có điều cũng rất thơm, Nhạc Thính Phong nghĩ, cũng phải, mẹ đẻ của anh chắc cũng không đến nỗi hại anh đâu?
Dưới sự mong chờ tha thiết của Nhạc phu nhân, Nhạc Thính Phong uống ừng ực mấy ngụm, uống hết bát canh đó.
Nhạc phu nhân nhận lại bát rỗng, bà vỗ vai con trai: "Được rồi, con trai, lên đi, mẹ rất coi trọng con đấy."
Nhạc Thính Phong hơi mờ mịt: "Mẹ, ý mẹ là gì?"
Nhạc phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bà nhìn thằng con mình: "Thằng con ngốc của mẹ, mẹ tốt với con như vậy, thế mà con vẫn chưa hiểu à, mau lên tìm Thanh Ti đi."
"À, con lên đây." Nhạc Thính Phong lên tầng, vốn dĩ anh cũng đang định lên tìm Yến Thanh Ti thật.
Nhạc phu nhân đưa bát cho Ngũ tẩu, nói thầm: "Bát canh bổ thận này đắt như vậy, chắc sẽ có tác dụng chứ nhỉ?"
Bỗng sau lưng truyền tới tiếng Nhạc Thính Phong: "Mẹ, mẹ nói cái gì?"
Nhạc phu nhân giật mình run bắn lên, bà ngoảnh lại không biết Nhạc Thính Phong đã quay lại từ lúc nào.
Nhạc phu nhân lắc đầu như trống bỏi: "Không có! Mẹ có nói gì à?"
Nhạc Thính Phong nheo mắt lại, nói: "Mẹ........... Con phát hiện ra mẹ học hư mất rồi, haiz, trước đây mẹ là một người hiền lành lương thiện cơ mà, sao giờ lại học đâu cái thói gian trá như thế?"
Nhạc phu nhân vươn tay ra nhéo lấy tai Nhạc Thính Phong: "Thằng mất nết này, mẹ như vậy không phải đều là vì mày hả? Mẹ không phải chỉ là muốn đêm nay mày phải cố gắng nhiều hơn à, tranh thủ một lần trúng thưởng luôn đi, nếu không mày định đợi tới ngày tháng nào mới rước người ta về nhà đây?"
Nhạc phu nhân hạ giọng nói: "Mẹ đặc biệt đi hỏi đấy, thuốc này không chỉ có thể tráng dương, còn có thể tăng tỉ lệ trúng thưởng nữa."
Nhạc Thính Phong rất muốn hộc máu, nếu hỏi trên thế gian này ai là người có thể hãm hại anh nhất, vậy ngoài mẹ anh ra, chắc sẽ không còn ai khác nữa.