Yến Thanh Ti xoa tóc Quý Miên Miên: “Vậy sau này hãy cố gắng mỗi ngày phải tươi cười mà nói với anh ấy rằng em vẫn sống tốt nhé…”
“Em biết rồi, em về đây.”
Yến Thanh Ti để lái xe của Nhạc gia đưa Quý Miên Miên về.
Đứng nhìn xe rời đi, Nhạc Thính Phong ôm cô vào lòng: “Em có thấy yên tâm không?”
Yến Thanh Ti thở dài một hơi, nói: “Đương nhiên là em lo lắng rồi.”
Cho nên, Yến Thanh Ti giãy ra khỏi cái ôm của Nhạc Thính Phong, xoay người chạy vào trong nhà. Anh kinh ngạc một chút, cô định làm gì thế?
Nhạc Thính Phong chạy về phòng, chỉ thấy Yến Thanh Ti đang cầm lấy di động, lần tìm một chút trong danh bạ, nói: “Em nhớ là Quý Miên Miên từng nói, Lãnh Nhiên ở sát nhà bọn họ. Lãnh Nhiên, Lãnh Nhiên, số của cậu ta đây nhỉ… Tìm thấy rồi…”
Yến Thanh Ti nhanh chóng bấm gọi cho Lãnh Nhiên.
Lãnh Nhiên vừa mới đi quay phim về, trợ lý đưa cậu ta tới dưới lầu rồi để kệ anh ta tự kéo hành lý lên phòng.
Tiếng thang máy vừa vang lên thì cậu nhận được cuộc gọi của Yến Thanh Ti. Ngẩn ra một chút, sao chị Thanh Ti lại gọi cho mình nhỉ?
Cậu ta biết mình và Yến Thanh Ti cũng được coi là bạn bè nhưng cũng chẳng thân thiết lắm.
Lãnh Nhiên vội vàng bắt máy: “A, chị Thanh Ti… Sao chị lại gọi cho em thế, có việc gì à?”
“Có việc, có chuyện rất trọng yếu muốn nhờ em giúp đây.”
Âm thanh của Yến Thanh Ti rất vội vàng. Lãnh Nhiên kinh ngạc, cậu chưa từng thấy Yến Thanh Ti kích động như thế bao giờ. “Chị Thanh Ti, đừng vội, chị nói xem cần em giúp cái gì, em sẽ cố hết sức.”
“Chuyện này em có thể giúp, nhất định có thể… Em ở cạnh chỗ Miên Miên đúng không?”
Lãnh Nhiên gãi đầu, cậu không thường xuyên nói chuyện với hai người hàng xóm của mình, nhưng mỗi lần gặp đều thấy Diệp Thiều Quang rất quấn quýt Quý Miên Miên: “Đúng thế, ở ngay bên cạnh, trước kia cũng gặp qua vài lần.”
“Vậy giờ em có nhà không?”
“Vừa khéo, nếu chị gọi sớm một tiếng thì em cũng chưa về tới nhà đâu. Em vừa mới ở phim trường về, sẽ nghỉ ngơi ở nhà vài ngày. Em đang ở trước thang máy, chuẩn bị lên lầu đây.”
Yến Thanh Ti thở phào một cái: “Thật tốt quá, Tiểu Lãnh, em giúp chị một chút.”
“Vâng, chị nói đi?” Lãnh Nhiên tựa người vào thang máy, cửa thang máy mở ra nhưng cậu cũng không vào ngay.
Yến Thanh Ti nói: “Là thế này, là Miên Miên… Con bé có chút chuyện…”
“Cô ấy? Có chuyện gì ạ?”
“Em gặp Diệp Thiều Quang rồi đúng không, chính người đã ở cùng Miên Miên ở đó đấy.”
“Cái đó em biết…”
“Anh ta là bạn trai của Miên Miên, nhưng hai ngày trước đã… qua đời một cách ngoài ý muốn…”
Yến Thanh Ti muốn nhờ Lãnh Nhiên giúp đỡ nên tất nhiên phải nói ra chuyện Diệp Thiều Quang đã chết, nhưng cô cũng sẽ không nói cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
Nghe Yến Thanh Ti nói tới đó, Lãnh Nhiên khiếp sợ trong lòng. Người ta nói thế sự vô thường, nhưng cái vô thường này cũng quá kinh khủng rồi, một người đang êm đẹp như thế mà nói mất là mất ngay được.
Lãnh Nhiên nghiêm mặt nói: “Chị Thanh Ti yên tâm, em sẽ giúp đỡ. Làm hàng xóm của nhau, lại là đồng nghiệp, dù chị không nói thì em cũng sẽ nhất định giúp đỡ.”
Yến Thanh Ti dặn dò: “Tiểu Lãnh, cảm ơn em, còn nữa… Bình thường cố gắng đừng nói lời kích động Miên Miên, cũng đừng nhắc tới Diệp Thiều Quang.”
“Em biết, em hiểu rồi.”
“Một chút nữa con bé sẽ về, em chú ý một chút nhé!”
“Vâng, được ạ!”
Cúp máy rồi, Lãnh Nhiên thở dài một tiếng, nhân sinh đúng là thay đổi như chong chóng.