Đi thăm mẹ chồng tương lai, tình cảm đã phát triển đến mức đưa về nhà gặp cha mẹ rồi cơ à? Ôi mẹ ơi, nữ nghệ sĩ vừa ra mắt đã kết hôn chắc chỉ có một mình cô ta thôi nhỉ?
Trong tiếng than đầy kinh ngạc của mọi người, Yến Thanh Ti đeo kính râm lên, kéo tay Nhạc Thính Phong, ngẩng cao đầu đi xuyên qua đám người.
Nhạc Thính Phong bị Yến Thanh Ti kéo đi, đúng, không sai, lần này anh được Yến Thanh Ti dắt-đi.
Từ phía sau, Nhạc Thính Phong nhìn theo bóng dáng mảnh mai của Yến Thanh Ti, đầu cô ngẩng cao, chiếc cằm xinh đẹp cũng nâng lên cực kì kiêu ngạo, dường như cô vĩnh viễn không biết sợ là gì, bất cứ khó khăn hay chông gai gì đều không thể cản nổi bước chân của cô. Ở bên cạnh cô, Nhạc Thính Phong nhiều khi cảm thấy anh với cô như thể đang đổi vai cho nhau vậy.
Nhưng… anh cũng không ghét cảm giác đó, mà ngược lại, anh không thể ngừng yêu một Yến Thanh Ti như thế.
Thời tiết rất nóng nhưng bọn họ vẫn nắm chặt lấy tay nhau, cho dù lòng bàn tay có đổ mồ hôi, bọn họ cũng không muốn bỏ tay nhau ra.
Đi ra khỏi vòng vây của đám người, Nhạc Thính Phong mở cửa xe cho Yến Thanh Ti lên xe trước.
Trước khi Yến Thanh Ti lên xe, cô lại nhớ ra một chuyện, quay lại nói với đám phóng viên: “Nếu sau này có chụp được mặt của người yêu tôi thì phiền các vị làm mờ đi nhé, cám ơn.”
Biểu cảm của Nhạc Thính Phong dưới khẩu trang, quả thực… quả thực…
Anh nghiến răng, ấn Yến Thanh Ti ngồi vào trong xe nói: “Chụp cái gì mà chụp, có chụp cũng phải làm mờ.”
Kết quả là đám phóng viên càng mãnh liệt chụp hơn nữa.
Nhạc Thính Phong mang theo lửa giận phừng phừng, đạp chân ga, chiếc xe phóng vút đi, rời khỏi khách sạn
…
Trong một chiếc xe khác đang đỗ trước cửa khách sạn, Du Hí ngồi trên ghế lái, Diệp Thiều Quang ngồi trên ghế phụ.
Hai người tận mắt nhìn thấy Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong cùng nhau đi ra khỏi khách sạn.
Nét mặt của Du Hí tràn đầy không cam lòng: “Yến Thanh Ti đúng thật đã bám được vào Nhạc Thính Phong.”
Diệp Thiều Quang không nói gì, ánh mắt u ám, trong đôi mắt còn vằn những tia máu đỏ, thoạt nhìn trông khá là mệt mỏi, nhưng cũng tràn đầy tà khí, cứ như anh ta đang đè nén cái gì đó.
Du Hí lại không hề phát hiện ra sự khác lạ của Diệp Thiều Quang, mở miệng nói nói: “Chậc, cái thằng Nhạc Thính Phong diễm phúc cũng sâu thật đấy. Yến Thanh Ti, cô ta đúng là khiến cho lòng người ngứa ngáy khó nhịn.” Du Hí sờ cằm, trong đôi mắt đào hoa tràn ngập thèm thuồng, lẩm bẩm nói: “Thật muốn nếm thử xem mùi vị của cô ta như thế nào.”
Anh ta theo đuổi không biết bao nhiêu mỹ nữ, chỉ riêng có Yến Thanh Ti là không đoạt được về tay, cô sắp thành một khối u trong lòng anh ta.
Du Hí huých huých cánh tay vào vai Diệp Thiều Quang: “Thiều Quang, tôi biết đầu óc cậu linh hoạt, cậu giúp tôi có được cô ta, tôi có thể đồng ý làm mười việc cho cậu.”
Diệp Thiều Quang còn chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Không rảnh.”
Du Hí quay lại kinh ngạc nhìn Diệp Thiều Quang:”Tôi đồng ý làm cho cậu mười việc đấy, thế mà cậu còn không chịu, cậu đang nghĩ cái gì thế?”
Giờ Du Hí mới phát giác ra Diệp Thiều Quang có cái gì đó lạ lạ, kể từ lúc anh ta vào phòng của Diệp Thiều Quang rồi bị đánh ngất xong, Diệp Thiều Quang bắt đầu có gì đó khác thường.
“Này, Thiều Quang, đứa con gái trong phòng cậu hôm đó là ai? Dám đánh ngất tôi, tôi còn đang đợi để xử lí cô ta đây…”
Diệp Thiều Quang nói: “Đi thôi, không phải mẹ cậu đã ra lệnh cho cậu tối nay nhất định phải trở về nhà à? Cậu còn không đi đi.”
Du Hí sờ cằm: “Chậc, tôi bảo cậu này, hai đêm rồi cậu không ngủ à?”
Diệp Thiều Quang giương mắt lên nhìn Du Hí, không nói gì, làn da trắng như tuyết, đôi mắt đỏ lên, trên gương mặt không hề có biểu cảm gì.
Du Hí sợ nhất là cái vẻ này của Diệp Thiều Quang. Lúc đầu khi hai người mới quen nhau, anh ta cực kì ghét Diệp Thiều Quang, trông gã này còn đẹp hơn cả con gái. Lần đầu tiên gặp nhau, Du Hí còn định muốn đưa Diệp Thiều Quang lên giường.