Nhạc Bằng Trình kinh sợ nói: “Tôi có tiền, tôi sẽ cho các người tiền… tôi có thể cho các người rất nhiều tiền…”
Yến Thanh Ti cười khằng khặc, âm thanh quỷ mị, Đinh Phù nghe thấy mà run rẩy hết cả người. Trong bụng bà ta đã bắt đầu không ngừng suy tính xem những lời đối phương đang nói thật hay đang doạ bọn họ đây?
Nếu là thật thì làm thế nào?
Giọng nói của Yến Thanh Ti lạnh lẽo: “Bây giờ tao không cần tiền, tao muốn giết người… Mạng sống của hai đứa chúng mày, đứa nào muốn tặng cho đứa nào đây? Không phải chúng mày có thể vì nhau mà trả giá tất cả à? Một cái mạng thì có gì đâu? Chết thì thôi, kiếp sau lại làm vợ chồng.”
Nhạc Bằng Trình sợ đến mức run rẩy, “Nếu như anh là người do Tô Ngưng Mi phái đến, tôi cảnh cáo anh tốt nhất nên suy nghĩ cho kĩ. Con trai tôi là Nhạc Thính Phong… nếu mà nó biết các người…”
Yến Thanh Ti giáng cho Nhạc Bằng Trình một cái tát, cắt ngang những gì ông ta đang định nói: “Chậc chậc… Mày còn dám bảo con trai mày à? Con trai mày còn chẳng thèm nhận mày là cha ruột đâu. Hôm nay tao làm thịt mày, con trai mày cũng sẽ chỉ cám ơn tao thôi, vì tao đã giúp nó giải quyết một cục nợ. Cứu cái loại rác rưởi như mày, còn thêm một con phò? Một thằng cha chết dí ở nước ngoài rồi suốt ngày rong chơi với một con phò mấy chục năm liền, nó mà biết là tao đã giúp nó trừ mối nhục này, có khi còn phải đến quỳ lạy mà cám ơn tao ấy chứ.”
Nhạc Bằng Trình bị đánh đến váng não, bị sỉ nhục tức đến tăng xông, những chỗ bị đánh trên người hiện giờ đang cực kì đau đớn, ông ta nhất thời không nói được gì khác nữa: “Mày… mày…”
“Ông không muốn phí nước bọt với mày. Hai đứa chúng mày nghĩ nhanh lên… đứa nào chọn cái chết? Dao của tao sắp không đợi được nữa rồi đây.”
Yến Thanh Ti lấy ra con dao đạo cụ của đoàn làm phim ra, kéo quần áo của hai người bọn họ ra dí con dao vào, cái lạnh lẽo của kim loại dán lên da thịt cho bọn họ thấy được hình dáng của con dao.
Con dao vẫn chưa được mài lưỡi, Yến Thanh Ti dùng mũi dao ấn lên vết thương của hai người khiến bọn họ đau đến mức run rẩy.
Cả người Đinh Phù run lẩy bẩy: “Các người không thể… các người không được… Giết người là phạm pháp. Giết chúng tôi, các người cũng không thoát được đâu… Không bằng, chúng tôi cho các người tiền, các người thả chúng tôi đi…”
Yến Thanh Ti giẫm một chân lên người bà ta: “Hôm nay ông đây đã nhận làm vụ này thì không sợ bị tóm, đừng có lãng phí thời gian của ông. Hết năm phút rồi, hai đứa chúng mày không chọn được ai đi chịu chết, vậy thì cả hai cùng chết, có thể làm một đôi cẩu nam nữ chết cùng năm cùng tháng rồi đấy.”
Quý Miên Miên không nhịn được muốn cho mình thêm đất diễn, cô nàng bịt mũi làm giọng ồm ồm nói: “Không cần lắm mồm với bọn họ, làm thịt cả hai đứa rồi buộc tảng đá quẳng xuống sông là xong.”
Đinh Phù và Nhạc Bằng Trình sợ đến mức run cầm cập.
Đinh Phù hoảng loạn hét kên: “Bằng Trình… làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Nhạc Bằng Trình cũng hoảng loạn, nếu biết trước sẽ thành ra như thế này, ông ta căn bản sẽ không quay về.
“Tô Ngưng Mi… Con đàn bà ác độc Tô Ngưng Mi, bà sẽ không chết tử tế được đâu…”
Yến Thanh Ti đá cho mỗi người một cái: “Được rồi, trói lại, quẳng lên xe đi.”
Đinh Phù hét lên: “Không, không, không… cho chúng tôi thêm chút thời gian đi mà… Cho chúng tôi thêm chút thời gian nữa đi mà…”
Yến Thanh Ti túm lấy cổ áo của Đinh Phù, nói: “Ồ, thế này là bà chịu đi chết chứ gì? Được thôi, có dũng khí, vừa nãy chẳng phải bà nói bà không muốn cái gì hết đấy à? Vì người đàn ông này, bà có thể buông tha tất cả, vậy thì một cái mạng mà thôi, chắc bà cũng đồng ý thôi, đúng không?”
Đinh Phù bị xách cổ lên, sự thống khổ vì bị nghẹt thở ập đến.
Bà ta nghe thấy Yến Thanh Ti nói: “Nhạc Bằng Trình, con đàn bà này của mày không tồi, có thể chết vì mày này, mày có muốn thay nó không?”