Quý Miên Miên rụt rụt cổ, giải thích: “Hai ngày nay em bận đi làm, em…”
Cô còn chưa nói xong, Yến Thanh Ti đã cầm lấy di động gọi cho chị Mạch.
“Quý Miên Miên là người của em, tiền lương cũng là em trả, sau này ngoại trừ em ra thì không được để nó làm trợ lý cho ai… Dù nó tự nguyện cũng không được, em mặc kệ… Hiện tại em là bà chủ, em đã nhậm chức rồi nên em có quyền nhúng tay tay… Mặc kệ chị hay Lãnh Nhiên hoặc người nào khác nữa, không được ai bắt nó đi làm trợ lý nữa.”
Yến Thanh Ti quẳng điện thoại, tay véo véo lỗ tai Quý Miên Miên: “Con bé xấu xa này, sao lại không nghe lời thế hả?”
Quý Miên Miên vội cầu xin tha thứ: “Chị, em nghe, em nghĩ… Em hứa sau này em sẽ nghe lời chị…”
Yến Thanh Ti buông tay, nói: “Trước kia chị luôn cảm thấy em còn nhỏ, sợ quản lí em chặt thì em sẽ không có tự do. Nhưng giờ chị phát hiện ra nếu để mặc kệ em thì em có thể lên trời… Về nhà thu dọn đồ đạc, trước khi chị sinh con thì em phải ở đây, không được chạy loạn nữa.”
Quý Miên Miên vừa nghe đã vội vàng nói: “Không được đâu chị, sau này em sẽ không như thế, thật đấy… Em hứa với chị, hơn nữa, tháng sau là năm mới rồi, em cũng phải về nhà ăn Tết mà?
Yến Thanh Ti nghĩ nghĩ, cũng đúng, năm mới thì Quý Miên Miên phải ở bên gia đình con bé mới đúng chứ.
Cô gật đầu: “Được rồi, chờ qua năm thì em hãy dọn tới cũng được. Không thấy em chị lo lắng lắm.”
“Chị, có phải chị rất nhàm chán nên muốn em tới đây ở cùng chị đúng không?”
“Đương nhiên… không phải rồi! Chị mà là loại người đó sao?”
Quý Miên Miên yên lặng gật đầu.
“Đúng rồi, Tiểu Từ đâu? Gần đây chị không gặp cậu ấy?”
Quý Miên Miên nói: “Dạo trước thì bọn em có gặp nhau vài lần, nhưng… mấy ngày rồi em cũng chưa thấy cậu ấy đâu cả. Hình như mấy hôm nay cậu ấy ở nhà suốt.”
“Trong nhà có chuyện gì sao? Chuyện gì, có cần chị giúp không? Quên đi, để chị gọi điện cho cậu ấy đã.”
Nhân viên công tác bên người Yến Thanh Ti vẫn chưa nhiều lắm, cô không giống mấy nữ diễn viên khác, mỗi lần ra ngoài đều mang số người nhiều ngang một đội bóng.
Cô cảm thấy chỉ cần có Quý Miên Miên với Tiểu Từ là đủ rồi, cho nên tiền thưởng của hai người họ mỗi tháng cũng đều rất cao.
Yến Thanh Ti nói xong bèn gọi điện cho Tiểu Từ.
Điện thoại đổ chuông nhưng không có ai tiếp.
“Sao thế nhỉ? Không ai nghe máy.”
Cô nói: “Gọi thêm lần nữa.”
Nhưng vẫn không có người bắt máy.
Quý Miên Miên nói: “Khả năng… là đang có việc bận hoặc không cầm theo di động rồi.”
Yến Thanh Ti nhớ tới một chuyện, nói: “Chút nữa chị lại gọi. Sáng nay thím Ngũ có làm bánh bao, lúc về em lấy một ít mà ăn. Em không biết nấu cơm, lúc ăn thì nhớ cho vào nồi hấp lại nhé? Còn có canh gà hầm, móng giò hấp… em lấy mỗi thứ một ít mà mang về.”
Trước kia cô sẽ mua nguyên liệu nấu ăn cho Quý Miên Miên, nhưng sau đó thấy cô không nấu cơm nên mỗi lần đều bảo thím Ngũ làm nhiều thêm một chút, chờ Quý Miên Miên tới thì đưa cô cầm về.
Quý Miên Miên thấy ấm áp trong lòng: “Chị, em lấy rồi thì chị ăn cái gì?”
“Có mẹ chị với thím Ngũ ở đây, bọn họ sẽ lại làm cho chị ăn thôi.”
Sau khi mang thai, Yến Thanh Ti ở nhà càng lúc càng rỗi rãi, bị nuôi đến mức người cũng béo ra không ít, khí sắc hồng hào.
Một lát sau, Yến Thanh Ti lại gọi cho Tiểu Từ một cuộc nữa nhưng vẫn không có người bắt máy.