Lời của ông thoải mái như thể đây là chuyện đương nhiên vậy, như muốn nói, sớm muộn gì bà cũng là vợ của tôi, trốn tránh làm gì, chấp nhận đi.
Nhạc phu nhân cắn răng, người này thật vô liêm sỉ quá mức rồi. “Tôi không thèm. Cái gì mà sớm muộn cũng phải đi? Bây giờ tôi không thèm, sau này cũng không thèm. Ông đừng có ép tôi, mà cho dù có ép buộc thì trong lòng tôi không muốn, ông cũng đừng hòng nghĩ hai ta có thể vui vẻ.”
Hạ An Lan cúi đầu xuống, nhìn bà từ trên cao: “Tô Ngưng Mi, bà chắc chắn là không thích tôi?”
Ánh mắt của Hạ An Lan khiến Nhạc phu nhân chột dạ, bà lảng tránh ánh mắt của ông: “Tôi… tôi đương nhiên, không… thích, tôi nói rồi mà.”
Hạ An Lan nhếch môi: “Chẳng sao. Về sau sẽ thích thôi. Nếu bây giờ bà không muốn đi thì chờ trời sáng cũng được.”
Nhạc phu nhân căm giận nói: “Ông thôi đi, đừng nghĩ chuyện điên rồ nữa.”
Hạ An Lan lại nói: “Làm chồng của bà sớm một chút để còn lấy quyền lợi hợp pháp.
Nhạc phu nhân ngốc nghếch hỏi: “Quyền lợi hợp pháp?”
“Đúng.”
“Quyền lợi gì?” Nhạc phu nhân hỏi xong mới thấy mình ngu ngốc, kiểu gì Hạ An Lan cũng sẽ nói ra mấy lời không hay ho gì.
Quả nhiên, khóe môi Hạ An Lan cong lên, ông xoay người nhìn Nhạc phu nhân: “Tỷ như cùng chung chăn gối, tỷ như hoàn thành nốt việc lúc nãy chúng ta đang làm dở.”
Nháy mắt, mặt Nhạc phu nhân đỏ bừng như lửa.
Bà chỉ ra cửa: “Ông… Ông… cứ… nằm mơ đi. Ông đi ra ngoài… Ra ngoài ngay.”
Hạ An Lan vẫn bất động: “Thật sự không cần đi đăng kí với tôi chứ?”
Nhạc phu nhân hít sâu một hơi, mười phần kiên định: “Tôi-không-thèm.”
Hạ An Lan lại bắt đầu cởi quần áo, động tác thong thả mà tao nhã: “Vậy đêm nay tôi đành phải ngủ lại ở đây. Cho bà hai lựa chọn, hoặc theo tôi đi đăng kí hoặc chúng ta hoàn thành nốt chuyện ban nãy. Bà chọn đi.”
Nhạc phu nhân quay đầu không nhìn ông: “Tôi chẳng chọn cái nào cả. Hạ An Lan, nếu ông thật sự thích tôi, muốn chúng ta ở bên nhau, vậy ông có phải nên tôn trọng tôi trước hay không? Không phải ông luôn nói nam nữ bình đẳng, đàn ông phải tôn trọng suy nghĩ của phụ nữ, vậy sao ông lại không tôn trọng tôi?”
Nhạc phu nhân nói xong, mãi một lúc lâu sau cũng không nghe thấy động tĩnh gì, trong lòng bà tò mò liền quay đầu lại thì thấy sau lưng đã không có người. Ặc, không phải không có người mà là ông ấy đã đi vào phòng tắm mất rồi.
Nhạc phu nhân vừa thấy bóng dáng người không mặc quần áo ở bên trong thì cả người đã run rẩy, vội vàng che mặt lại.
Trong đầu bà không nhịn được tưởng tượng ra một người dáng người hoàn hảo, cao lớn, cả người không một vết sẹo nào, hoàn toàn không giống mấy người đàn ông ở tuổi này. Thật không ngờ, lúc ông ấy mặc quần áo nhìn có chút gầy mà cởi ra lại thấy cơ bắp săn chắc như vậy.
Nhạc phu nhân vội vã lắc lắc đầu, che vội gương mặt đỏ bừng của mình, bà vừa tưởng tượng cái quái gì thế này? Không phải thịt của đàn ông đâu, đúng thế, bà không phải loại người đó.
Nhạc phu nhân xuống giường, lục trong va li đã đóng gói ra một bộ quần áo cực kỳ kín đáo đúng kiểu của các bà mẹ trung niên, hừ, xem ông cởi thế nào được.
Hạ An Lan tắm xong đi ra, bên hông chỉ quấn một cái khăn tắm màu trắng, tóc ước nhỏ nước xuống vai, lăn trên vòm ngực rắn chắc.
Bình thường nhìn Hạ An Lan rất gầy, không ngờ cơ ngực, cơ bụng cũng không thiếu, tỷ lệ dáng người hoàn mỹ khiến người ta muốn chảy máu mũi. Nhạc phu nhân lén nhìn mũi mình, may quá, nếu bị chảy máu cam thì đúng là dọa người rồi.