Nhạc phu nhân nói: "Bây giờ mới đúng này, Thanh Ti, con mau mở ra nhìn một chút, không phải đồ tốt chúng ta không nhận."
Yến Thanh Ti vốn muốn từ chối, nhưng Nhạc phu nhân đã nói như vậy thì quả thực cô chẳng còn cách nào từ chối cả.
Cô tiến lên một bước, cung kính đưa hai tay ra nhận lấy cái hộp, "Cảm ơn Tô lão tiên sinh."
Yến Thanh Ti rất cẩn thận cũng rất có lễ độ, trong lòng Tô lão gia thầm hài lòng, có tận mắt gặp mới thấy Yến Thanh Ti rất có chừng mực, đứng trước mặt hai ông bà cũng không có ý nịnh nọt, là một cô gái tốt, xem ra cưới vào nhà quả thật là không tệ.
Tô lão gia nói: "Con không cần khách khí như vậy, cũng giống như Thính Phong, gọi ông là ông ngoại đi."
Yến Thanh Ti im lặng một lát, cô với Nhạc Thính Phong vẫn chưa đính hôn, không thể nào gọi như vậy được, cô nói: "Cái này... thật không phải phép, hay là con gọi ngài là Tô gia gia đi ạ."
"Cũng được, con vui là được rồi."
Nhạc phu nhân giục Yến Thanh Ti mở hộp, cô chần chừ một lát rồi cũng đưa tay mở ra. Trong hộp để hai miếng ngọc bội, là hình long phượng, một cái hình long một cái hình phượng, đều là dương chi bạch ngọc, sờ vào nhẵn mịn tựa như có thể tan ra trong lòng bàn tay vậy, hơn nữa nhìn hình dáng đều có chút cổ xưa.
Nhạc phu nhân nhìn một chút, con mắt cũng sắp rơi ra ngoài: "Trời ơi, ba lần này ra tay hào phóng quá nha. Đôi ngọc bội này lúc con đi lấy chồng hai người cũng không muốn cho con, bây giờ... chậc... quá thiên vị, con mới là ruột thịt của hai người đó nha?"
Tô lão thái vỗ vỗ con gái: "Con làm loạn cái gì, lúc con xuất giá thì của hồi môn nhiều cỡ nào hả, còn thiếu thứ này sao?"
Hai ông bà là bề trên, không thể hạ mình nói xin lỗi với hậu bối được, trước kia quả thật hai ông bà có thành kiến với Yến Thanh Ti, đến bây giờ trong lòng Tô lão thái vẫn còn chút nghi ngờ đối với Yến Thanh Ti. Nhưng hai ông bà đã gọi người tới thì lễ ra mắt cũng không thể tầm thường được, món quà nặng một chút coi như bao hàm cả sự áy náy bên trong.
Nhạc phu nhân cười hì hì: "Con dâu của con thật tốt, đồ con muốn thì ba mươi năm sau nó lấy về cho con."
Yến Thanh Ti khép lại cái hộp, nói: "Cảm ơn Tô gia gia, Tô nãi nãi..."
...
Buổi chiều, Nhạc Thính Phong đi cùng Yến Thanh Ti đến trường quay. Sau khi cô đi, Tô lão gia nói: "Đứa trẻ này cũng không tệ, có lễ độ, có lễ tiết, tiến lùi khôn khéo, so với mấy tiểu thư danh môn cũng không kém chút nào, quan trọng là Nhạc Thính Phong thích là được.". truyện kiếm hiệp hay
"Chúng nó có thể thích nhau tất nhiên là tốt rồi, nhưng mà... sao lòng tôi vẫn cứ luôn hoảng sợ, ông nói xem sao lại giống đến như vậy được chứ? Nhiều lần suýt chút nữa tôi không kìm được mà gọi tên Bội Uyển đấy, không được, tôi phải gọi điện đã rồi nói sau."
Tô lão thái tìm được dãy số, sau khi có người nhận thì cụ nói một lúc rồi cúp máy.
Tô lão thái gia thấy sắc mặt cụ bà không ổn, hỏi: "Thế nào? Bên đó nói gì?"
"Là lão Hạ nhận điện thoại, Bội Uyển đang nằm viện, tôi vốn muốn hỏi xem tình trạng bà ấy như thế nào, xem có thể hỏi được chút chuyện năm đó không, nhưng mà... không biết bà ấy qua nổi năm nay hay không?"
Tô lão thái gia chỉnh cái kính lão: "Kể từ hồi đó, bà ấy cứ như người mất hồn."
Vành mắt Tô lão thái đỏ ửng: "Đúng rồi, tôi nghe lão Hạ nói bây giờ bà ấy ở viện, lúc tỉnh táo cũng không nói lời nào, chỉ gọi tên con gái... tôi nghe cũng thấy xót xa."
Tô lão gia yên lặng một hồi, rồi quyết định: "Được rồi, dù sao đứa nhỏ này cũng là người của nhà chúng ta, chuyện này sớm hay muộn nó cũng phải biết. Nếu như nó không có liên quan gì tới Hạ gia thì tốt, ngược lại nếu thật sự có quan hệ thì chúng ta cũng phải bảo vệ nó thật chu đáo..."