Chị Mạch không phải không nghĩ tới việc kéo anh ra toà nhưng anh đã là chồng của Quý Miên Miên, Thanh Ti lại có quan hệ rất tốt với anh ta, dường như là bạn bè, chị Mạch không thể làm thế được.
Huống chi, đối với người quyết tâm muốn đi này, dù nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể để anh ra đi mà thôi.
Chị Mạch cảm khái vô cùng, chỉ trách số mình đen đủi, không hiểu sao lại gặp được một đống nghệ sĩ cá tính thế này.
Yến Thanh Ti nổi tiếng, nổi tới rối tinh rối mù, đúng lúc đó thì chạy đi lấy chồng, sinh con, tuy rằng không rời khỏi showbiz nhưng hiện tại cũng nửa ở ẩn.
Mộ Dung Miên nổi tiếng, tốc độ nổi rất nhanh, nhưng đúng lúc đang đi lên thì cũng chạy đi lấy vợ, mà anh còn ác hơn, chẳng thương lượng gì với chị, cũng không họp báo gì cả, không hề tính toán thiệt hại, tùy tiện phát một video trực tiếp 20 phút thông báo rút lui khỏi làng giải trí.
Hiện tại trên mạng có một vài kẻ thù nói rằng văn phòng của chị Mạch không phải là văn phòng quản lý nghệ sĩ mà là trung tâm môi giới hôn nhân.
Phàm là nghệ nhân của chị đều nhanh chóng chạy đi kết hôn hết.
Có người còn đoán, Lãnh Nhiên từ khi xuất đạo đến giờ chưa có scandal nào, có khi cũng kết hôn rồi cũng không chừng.
Chị Mạch kéo tay Lãnh Nhiên, nói: “Tiểu Lãnh à Tiểu Lãnh, sau này chị Mạch chỉ còn trông cậy vào em được thôi, sư tỷ em thế kia, chị chẳng trông đợi gì được nữa rồi…”
Trạng thái của Lãnh Nhiên cũng rất không tốt, sắc mặt hơi kém, cười gượng: “Vâng, chị Mạch cứ yên tâm.”
Quý Miên Miên đã kết hôn rồi, còn gả cho Mộ Dung Miên.
Mà phần tình yêu thầm kín của cậu cuối cùng vẫn không nói ra được.
Cuối cùng, chị Mạch và Yến Thanh Ti rời đi, Mộ Dung Miên tiễn họ, Lãnh Nhiên đi sau cùng, thấp giọng nói: “Nếu đã cưới cô ấy thì phải đối tốt với cô ấy. Nếu một ngày nào đó anh làm cô ấy thương tâm thì tôi sẽ không im lặng nữa đâu.”
Mộ Dung Miên nhíu mày: “Yên tâm, anh cứ im lặng cả đời đi thôi.”
Sao anh có thể cho Lãnh Nhiên cơ hội chứ.
Tiễn bọn họ đi rồi, Quý Miên Miên thở dài: “Chị Mạch rất đau lòng.”
Anh ôm bả vai cô: “Anh sẽ bồi thường cho chị ấy, đi thôi, về nhà, chúng ta phải nghĩ xem nên mua quà gì cho ba mẹ vợ thôi.”
“Bố em thích uống rượu, nhưng mà… mẹ em không cho ông uống, anh nhớ mua một bình rồi lén đưa cho ông ấy là được.”
“Tốt…”
….
Giải quyết xong chuyện của Phương Duyên Duyên, rốt cuộc Mộ Dung Miên cũng có thời gian đi gặp Mộ Dung phu nhân.
Anh không cho Quý Miên Miên đi theo, chỉ nhờ Yến Thanh Ti hỗ trợ, bảo cô đưa Quý Miên Miên đi chơi một buổi sáng.
Sau đó anh đi một mình.
Cục cảnh sát hoài nghi thẻ căn cước của Mộ Dung phu nhân là giả, là kẻ khả nghi nhập cư trái phép nên giam giữ lại. Qua ba ngày, bà ta tìm được luật sự, nhưng cảnh sát vẫn nói chưa đầy đủ bằng chứng nên… chưa thể thả người.
Dù sao các người muốn đưa người ra thì đi tìm giấy chứng nhận đi.
Mộ Dung Miên ngồi xuống, đợi một lát thì Mộ Dung phu nhân được đưa ra.
Trong ba ngày ngắn ngủn mà nhìn bà ta vô cùng tang thương, chật vật, làn da xuống sắc, chỉ có ánh mắt vẫn sắc bén như cũ. Bà ta nhìn Mộ Dung Miên thì tức run cả người, cắn răng, tức giận mắng: “Mộ Dung Miên, cậu là đồ lòng lang dạ sói, tôi cho cậu mạng sống, cho cậu sống sót, nhưng cậu lại đối xử thế này với tôi sao?”
Mộ Dung Miên biểu tình lạnh nhạt, chống lại ánh mắt của Mộ Dung phu nhân, ánh mắt bằng phẳng không hề trốn tránh.
“Thật xin lỗi, nhưng dù là ai đều không thể so được với cô ấy ở trong lòng tôi. Trừ phi tôi chết, nếu không tôi sẽ không bao giờ buông tha cô ấy, tôi còn sống một ngày thì cô ấy vẫn phải là của tôi.”