Anh đường đường là Thái tử gia của nhà họ Nhạc, giờ lại thành kẻ ăn bám cô rồi.
Nhạc Thính Phong hung hăng nói: "Này, Yến Thanh Ti, em không thể như vậy được?"
Yến Thanh Ti nghiêng đầu mỉm cười, dán lên người anh, cười tủm tỉm: "Không muốn tiền típ chứ gì, thế thì thôi, cái gì cũng không có."
Nhạc Thính Phong: "Em........."
Sau một hồi lâu, Nhạc Thính Phong liền buông ra hai chữ: "Lên xe."
Anh nhét Yến Thanh Ti vào xe, đóng cửa lại, khởi động xe, đang chuẩn bị lái thì bị Yến Thanh Ti đè lại: "Quay lại nhìn phía sau một chút."
Nhạc Thính Phong ngẩn ra, nghi hoặc nhìn Yến Thanh Ti, anh quay ngoắt lại, nhìn thấy có một chiếc xe đang đỗ phía sau.
Mắt Nhạc Thính Phong dần lạnh xuống, anh cảm thấy mỗi khi ở bên Yến Thanh Ti, IQ của anh cứ như đang chạy loạn bên ngoài, vì mọi sự chú ý của anh vĩnh viễn đều đặt hết lên người cô rồi.
Còn cô, sự chú ý của cô lại vĩnh viễn không dành riêng cho một mình anh.
Nhạc Thính Phong lạnh lùng nhìn Yến Thanh Ti: "Hừm...... dám lợi dụng tôi."
Yến Thanh Ti vuốt tóc, nhìn vào mắt anh: "Dù sao cũng chẳng phải là lần đầu tiên, quen dần đi là vừa, anh không muốn cũng được, đi nói với cô ta, nói rằng tôi chỉ lấy anh ra diễn trò để trêu tức cô ta thôi."
Yến Thanh Ti còn chưa nói dứt lời, Nhạc Thính Phong bỗng quay ngược xe lại.
Kĩ thuật lái xe của người này tốt thật, nhìn cách anh ta quay xe là biết, tuy Nhạc Thính Phong đã sớm không còn chơi đua xe nữa, nhưng kĩ thuật của anh vẫn chưa bị thu chột đi chút nào.
Yến Thanh Ti vẫn chưa thắt dây an toàn, cô bị lắc mạnh một cái, đầu suýt đập vào cửa xe.
Trong chớp mắt, xe của Nhạc Thính Phong đã đỗ song song với chiếc xe phía sau, anh hạ kính xe xuống.
Nhạc Thính Phong lạnh lùng nhìn Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti cười cười, móc trong túi ra một hộp phấn, vươn tay ném mạnh vào cửa sổ xe bên cạnh.
"Bộp" một tiếng, xe bên cạnh không có phản ứng gì.
Yến Thanh Ti cười lạnh, vẫn còn nhịn được cơ à.
Cô tiện tay cầm con tì hưu trang trí trong xe lên, đang định ném qua thì cửa sổ xe bên kia từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặc trắng bệch như giấy của Yến Như Kha.
Yến Thanh Ti bỏ con tì hưu xuống, cười ngọt ngào với Yến Như Kha: "Cô à, trùng hợp ghê, sáng nay vừa mới gọi điện xong mà chiều lại gặp được cô, chúng ta có duyên thật đấy, anh nói có phải không, anh yêu?"
Yếu Như Kha mắt đỏ ngầu, cô ta hận không thể xé xác Yến Thanh Ti ra, trên thế gian này sao lại có thể tồn tại một con khốn nạn bỉ ổi như nó được chứ.
Yến Như Kha hận tới nỗi giọng nói cũng run theo: "Yến Thanh Ti........Con khốn, mày sẽ không có kết cục đẹp đâu........."
Yến Thanh Ti nhướng mày: "Nhưng........ người đàn ông của cô cứ khăng khăng thích một con khốn như tôi đấy."
Cô quay lại nhìn Nhạc Thính Phong mặt đang như tảng băng: "Chú à, chú nói xem có phải không. "
Giọng nói của Yến Thanh Ti uyển chuyển động lòng người.
Sắc mặt Nhạc Thính Phong càng khó coi hơn, con ngươi anh tối sầm lại, nhìn sâu trong đó còn có cái lạnh thấu xương.
Khi Yến Thanh Ti tưởng rằng Nhạc Thính Phong sẽ không cho cô lấy anh làm trò nữa, thì anh đột nhiên ôm cô vào lòng, hôn cô mãnh liệt.
Nhạc Thính Phong như đang phát tiết, anh hôn một cách hung bạo, không hề có chút nhẹ nhàng ấm áp nào hết.
Yến Thanh Ti có thể cảm nhận được cơn tức giận của anh, anh ta đang hận không thể nuốt chửng cô, xé nát cô, khiến cô không thể gây chuyện được nữa.
Môi Yến Thanh Ti đau rát, nhưng cô vẫn diễn rất nhập tâm.
Một lúc lâu sau, Nhạc Thính Phong mới buông cô ra, anh miết cằm cô: "Tiểu yêu tinh, như vậy em hài lòng rồi chứ?"
Yến Thanh Ti gật đầu: "Hài lòng, quả thật là...... Hài lòng muốn chết.........."
------------