“Nhất định.”
Hạ An Lan cầm tay bà. Truyện Đông Phương
…
Lúc Yến Thanh Ti tỉnh lại thì đã qua một ngày. Tối qua đúng là một đêm kinh hồn, bất ngờ liên tục xảy ra, sau khi kết thúc, cô cảm thấy mình không còn chút sức lực nào nữa, ngủ từ lúc trên xe, xuống xe, về dinh tổng thống khi nào, được Nhạc Thính Phong đưa về phòng thế nào cô cũng không biết.
Mở mắt ra, trời bên ngoài đã sáng rõ, rất trong trẻo.
Ánh sáng mặt trời chiếu trên tuyết, có chút chói mắt.
Nhạc Thính Phong không còn bên cạnh, có lẽ đã dậy từ lâu rồi, Yến Thanh Ti duỗi thắt lưng, sờ sờ bụng, cúi đầu cười nói: “Buổi sáng tốt lành nhé!”
Cô rửa mặt rồi đi ra ngoài, vừa ra ngoài đã thấy mọi người đang ngồi bên ngoài, há mồm chào: “Mọi người buổi sáng tốt lành!”
Tô Ngưng Mi nhìn cô không được tự nhiên lắm, cười cười: “Thanh Ti, tới đây, tới ăn cơm đi.”
Nhạc Thính Phong đứng dậy, đỡ Yến Thanh Ti ngồi vào bàn ăn.
Yến Thanh Ti nháy mắt mấy cái, rốt cuộc cũng cảm giác được không khí không đúng, sắc mặt của Nhạc Thính Phong cũng là lạ.
Cô nhìn Tô Ngưng Mi, mặt bà hơi đỏ, bà chưa bao giờ là người biết che giấu, lúc này toàn thân đều tản ra một thông tin: tôi sai rồi, tôi sai rồi…
Yến Thanh Ti không nhúc nhích, cẩn thận hỏi: “Mẹ, sao thế?”
Tô Ngưng Mi sờ sờ mũi, hắng giọng: “Khụ khụ… Không, không có gì, con nhanh ăn cơm đi.”
Yến Thanh Ti nhìn về phía Hạ An Lan: “Bác… Xảy ra chuyện gì vậy?”
Hạ An Lan mỉm cười: “Đúng là có chuyện.”
Trong lòng Yến Thanh Ti lộp bộp, không phải chứ, chuyện tối qua mới kết thúc, còn xảy ra chuyện gì nữa: “Bác, là chuyện gì?”
“Là chuyện vui.” Hạ An Lan vươn tay ôm lấy Tô Ngưng Mi: “Về sau, trước mặt người bên ngoài, nhớ nhắc nhở người khác gọi mẹ các con là Hạ phu nhân.”
Yến Thanh Ti sửng sốt, mới sáng này ra…
Không đúng, cũng không còn sớm nữa.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn Nhạc Thính Phong, xem ra anh đã biết rồi nên mới lộ ra cái vẻ mặt tôi không quan tâm, tôi không vui, tôi cần dỗ dành.
Yến Thanh Ti ngơ ngác hỏi: “Khi nào thế ạ?”
Hạ An Lan: “Sáng nay, khoảng… 5 giờ.”
Yến Thanh Ti kinh ngạc, trời ạ, 5 giờ sáng mà cục dân chính đã mở cửa rồi sao? A, không đúng, không cần quan tâm cái này, là bác thì lúc nào mà chả được.
“Đúng… đúng là rất sớm.”
Nói xong, cô vẫn cảm thấy không đúng, nhìn gương mặt đỏ đầy khẩn trương của mẹ, Yến Thanh Ti liền nhớ ra một chuyện…
Cô vội vàng cười nói: “Cái này đúng là đại hỷ sự của nhà chúng ta, chúc mừng bác, chúc mừng mẹ...! Hai vị rốt cuộc cũng tu thành chính quả rồi. Bác, sau này phải đối xử tốt với mẹ con đấy!”
Yến Thanh Ti nghĩ trong lòng, nên gọi là mẹ hay là bác gái nhỉ? Thân phận này có chút rối rắm, nhưng không sao cả, phù sa không chảy ruộng ngoài, đều là người một nhà, không sao cả.
Bọn họ cũng không phải mấy người già phong kiến.
Hai vị này lạc nhau nhiều năm, bỏ qua nhiều năm tháng như thế, đáng ra phải yêu nhau ở tuổi thanh xuân đẹp nhất, không ngờ giữa đường trúc trắc, rốt cuộc giờ mới được ở bên nhau. Thật là một chuyện đáng vui mừng!
Bối phận hay danh hiệu là gì không quan trọng.
Bọn họ là một đôi trời sinh, nay chỉ là nối tiếp nhân duyên đã lạc mất nhiều năm mà thôi.