Quý Miên Miên vẻ mặt trịnh trọng, nói: "Người yên tâm, con nhất định sẽ làm thế, anh ấy là chồng của con, là người duy nhất con yêu, dĩ nhiên con sẽ thương anh ấy thật nhiều, chăm sóc cho anh ấy, con sẽ vĩnh viễn cùng anh ấy ở bên nhau."
Thống khổ trên mặt Mộ Dung phu nhân cuối cùng cũng dịu xuống một chút, lời mà Quý Miên Miên nói... chính là lời bà muốn nghe thấy nhất.
Đó là người bà nhớ thương cuối cùng, là người bà cảm thấy có lỗi, chỉ là bà không cách nào bù đắp lại nữa.
Quý Miên Miên nhìn bộ dáng thống khổ của Mộ Dung phu nhân, nhìn tính mạng bà ở một khắc cuối cùng vẫn cứ nhìn Mộ Dung Miên, cô biết, bà ấy hy vọng anh có thể nói chuyện với anh, nhưng anh cũng không có tiến lên.
Trong lòng Quý Miên Miên yên lặng thở dài, cuối cùng cô gọi một tiếng: "Mẹ."
Cô muốn từ trong miệng Mộ Dung Miên nghe được một chữ như thế, nhưng không thể nào, vậy để cô giúp anh gọi đi.
Bất kể như thế nào, dù sao cũng coi như là mẹ con.
Huống chi, đây là thật sự là mẹ chồng, cô cũng là có thể gọi.
Nếu như, một tiếng "mẹ" này, có thể làm cho bà ấy đi an tâm một chút, coi như là đáng giá.
Con ngươi Mộ Dung phu nhân từ từ lớn hơn, khóe môi khẽ giơ lên, tay buông xuống.
Thiết bị tim mạch ở đầu giường cũng từ cuộn sóng biến thành một đường thẳng tắp,
Mộ Dung phu nhân đã chết!
Trên mặt của bà, hình ảnh cuối cùng chính là nụ cười, nhợt nhạt, ôn nhu như vậy.
... Truyện Quân Sự
Mộ Dung Miên nhìn Mộ Dung phu nhân điềm tĩnh trước mặt, trong lòng bình tĩnh không có nửa điểm rung động, sống chết của Mộ Dung phu nhân đã sớm không còn ảnh hưởng tới anh.
Trong lòng Quý Miên Miên có chút buồn bã, Mộ Dung phu nhân cả đời này không coi là khá dài, những việc trải qua thực tại cũng không ít, cũng có thể nói là nửa đời gập ghềnh, ân oán ở giữa bà cùng Mộ Dung Miên, theo cô chết, cuối cùng là quy về cát bụi.
Trong lòng Quý Miên Miên thở dài, cô không nghĩ tới, đến cuối cùng hai người bọn họ lại có loại quan hệ này.
Thật ra thì cô nên sớm nghĩ đến, nếu không phải loại quan hệ này, Mộ Dung phu nhân đối với anh sao có thể tin tưởng và nương tựa vào như vậy?
Nhưng mà, lúc ban đầu đúng là bà đã tàn nhẫn làm tổn thương anh, đến cuối cùng bà lại muốn cầu xin anh tha thứ, anh cũng không muốn để ý tới.
Bụi về với bụi, đất về với đất, hết thảy đều không có ý nghĩa gì.
Quý Miên Miên lo lắng trong lòng Mộ Dung Miên khó chịu, cầm tay của anh, ngẩng đầu lên nhìn gò má của anh.
Anh không có động tĩnh, ánh mắt dường như đang nhìn Mộ Dung phu nhân trên giường đã đắp vải trắng lên.
Anh rất bình tĩnh, Mộ Dung phu nhân chết đi, dường như không gây ra ảnh hưởng gì nhiều đối với anh.
Quý Miên Miên nắm chặt tay của anh, mặc dù thoạt nhìn anh thật giống như máu lạnh vô cùng, thế nhưng kia dù sao cũng là mẹ đẻ của anh, sao có thể thật sự vô tình được.
Nếu như anh thật sự lạnh lùng, làm sao lại không quản xa vạn dặm chạy tới giúp Mộ Dung phu nhân đoạt được gia sản, làm sao sau khi cô bị bắt cóc, không sợ nguy hiểm, một mình một người đi đối mặt phu nhân Jones?
Anh nói là đi nhặt xác giúp Mộ Dung phu nhân, nhưng thật sự là vậy sao? Có lẽ chỉ có anh mới hiểu trong lòng mình.
Quý Miên Miên vẫn đứng ở bên cạnh Mộ Dung Miên, không có rời đi cũng không nói gì, yên lặng phụng bồi anh.
Một lúc lâu sau, Mộ Dung Miên mới xoay người nói với Quý Miên Miên: "Lại phải chuẩn bị tang lễ rồi, trở về có thể sẽ nhiều việc bề bộn."
Anh mang trên mặt nụ cười, nụ cười sạch sẽ, trong đôi mắt không có bất kỳ sương mù, đen nhánh sâu xa, trong suốt sang ở, dường như đã gột rửa đi tất cả bụi bặm.
Quý Miên Miên nắm chặt tay Mộ Dung Miên, không nhịn được gọi một tiếng: "Ông xã..."