Vì không biết lúc nào sẽ chết, vậy nên không biết có thể yêu em được bao lâu.
Câu nói này khiến thân thể Yến Thanh Ti run lên, cô cảm giác được có cái gì chảy xuống từ trong mắt, đưa tay lướt qua thấy tay mình ươn ướt.
Nhạc Thính Phong vỗ nhẹ: "Ngủ đi, nếu em không ngủ ngơi tốt thì anh nào dám ra tay đây."
Yến Thanh Ti trở mình, dán sát vào lồng ngực Nhạc Thính Phong, không chịu ngẩng lên nữa.
...
Yến Thanh Ti mở mắt, bên ngoài trời đã sáng rồi, cảm giác trên hông có một cánh tay đang gác, trên đùi còn bị một cái chân đè lên.
Một khuôn mặt gần trong gang tấc, mắt vẫn đang nhắm, có thể nhìn rõ được từng sợi lông mi dài thật dài.
Đến giờ Yến Thanh Ti mới biết hóa ra lông mi của Nhạc Thính Phong lại dài như vậy.
Cô đếm từng sợi lông mi của anh, tối hôm qua đáng nhẽ là không ngủ được, nhưng sau khi nghe anh nói câu kia xong lại nằm thiếp đi trong ngực anh từ lúc nào không biết.
Yến Thanh Ti nở nụ cười, cho tới giờ trong lòng cô vẫn cảm thấy ngọt ngào.
Trước kia Yến Thanh Ti thấy những cô gái khi rơi vào tình yêu đều là những kẻ ngu, đàn ông chỉ mới tùy tiện nói mấy câu đường mật thôi mà cứ thế tin cho sái cổ, chỉ số thông minh thấp đến đáng sợ. Nhưng giờ cô cũng là một người như vậy, không có người phụ nữ nào không thích bị cám dỗ.
Yến Thanh Ti nâng tay lên, gạt nhẹ lông mi của Nhạc Thính Phong, thật là đẹp nha.
Cô nhìn anh ngủ, trong lòng ngứa ngáy liền ngẩng đầu lên cắn cắn môi trên của anh một chút.
Rốt cuộc cũng đem người đàn ông này hành hạ đến tỉnh, anh nhắm mắt lại, ôm chặt lấy eo của Yến Thanh Ti: "Mới sáng sớm đã nghịch cái gì?"
Ngón tay của Yến Thanh Ti vuốt nhẹ qua cổ của Nhạc Thính Phong: "Đói, muốn ăn anh."
Một lát sau, đôi mắt đang nhắm chặt lập tức mở to ra, chăm chú nhìn vào Yến Thanh Ti, hùng hổ nói: "Em nói lại lần nữa?"
Buổi sáng vừa mới tỉnh, lại còn bị đánh thức dậy, bản thân còn đang ngái ngủ khi nghe được lời của Yến Thanh Ti một lúc lâu sau anh mới phản ứng kịp.
Anh cho rằng mình nghe lầm, chăm chú nhìn chằm chằm cô, muốn cô lặp lại lần nữa để chắc chắn không phải mình nghe nhầm.
Yến Thanh Ti há mồm cắn lên cổ anh một cái: "Đói, muốn ăn anh. Chả phải nói sẽ chiều chuộng em đến hết đời sao, vậy mà có thế cũng tức giận."
Trên cổ tê rần, Nhạc Thính Phong cảm thấy cả người như đang bị điện giật, nửa người mềm nhũn: "Em..."
Yến Thanh Ti với tay vào trong áo ngủ của anh, lẩm bẩm nói: "Thôi không sao, anh ngủ cứ ngủ, em ăn của em."
Lần này thì Nhạc Thính Phong hoàn toàn tỉnh ngủ rồi, nghiến răng nói: "Không biết xấu hổ, lời không biết xấu hổ như này cũng dám nói ra."
Yến Thanh Ti trợn mắt: "Anh không phải là bạn trai em sao?"
Nhạc Thính Phong đưa tay cởi áo ngủ của Yến Thanh Ti ra: "Ai dám nói không phải?"
Móng tay Yến Thanh Ti lướt nhẹ trên ngực Nhạc Thính Phong, mang đến cảm giác nhoi nhói đến tê dại.
Cô nói: "Em ăn là ăn bạn trai của em, liên quan gì tới anh?"
Nhạc Thính Phong cảm thấy bản thân lại bị Yến Thanh Ti trêu chọc rồi, nghiêm chỉnh chịu đựng cả một buổi tối cuối cùng chỉ vì một câu nói của Yến Thanh Ti vẫn thành không nhịn được.
Nhạc Thính Phong đem toàn bộ quần áo ngủ trên người Yến Thanh Ti cởi xuống, "Thật vướng víu, tối qua không nên mặc mới đúng."
Yến Thanh Ti bật cười ha hả: "Nếu không mặc, anh còn nhịn nổi tới giờ không?". Xin hãy đọc truyện tại == trumt ruyen. мE ==
"Đương nhiên là... không, có trời mới biết tối qua anh khổ sở đến nhường nào."
Nói rồi đưa tay vuốt dọc sống lưng của Yến Thanh Ti, cảm nhận đường cong tinh tế của cô, cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi cô, nói: "Bảo bối, em muốn ăn thế nào, ăn bao nhiêu, mặc sức em ăn!" Mời các bạn đón đọc tập tiếp theo trên Waka vào ngày 30/1/2017!