T
rong đầu Quý Miên Miên bắt đầu hiện lên một cuộc sống thật tươi đẹp, tự nhiên bớt được một khoản tiền thuê nhà, lần này xem ra tiết kiệm được nhiều lắm đây? Chưa kể chỗ ở mới này điều kiện lại cực tốt, còn có người phục vụ đặc biệt.
Diệp Thiều Quang...
Bây giờ anh ta đã hiểu chủ ý của Quý Miên Miên, hóa ra đòi ở đây là để tiết kiệm tiền.
Không sao, ở tại đây, cùng ở chung, ngủ chung một chỗ, đây cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Quý Miên Miên, sớm muộn gì ông đây cũng bắt em lại!
...
Lãnh Nhiên đi vào nhà, do dự một hồi cuối cùng vẫn gọi báo cho Yến Thanh Ti.
"Chị Thanh Ti, là em Lãnh Nhiên ạ, lâu lắm không gặp chị thế nào rồi?"
"Rất tốt, sao lại gọi điện cho chị thế này?"
Yến Thanh Ti cảm thấy thật ngoài ý muốn, cô với Lãnh Nhiên quan hệ cũng không tệ nhưng cũng không phải loại quan hệ thân mật đến nỗi thường xuyên liên lạc.
"Cái này... hôm nay, em có gặp... Miên Miên... ở gần nhà em."
"Quý Miên Miên?"
"Vâng, là cô ấy."
Lãnh Nhiên đọc địa chỉ nhà mình: "Hình như cô ấy với bạn trai đang cãi nhau, không biết là tự chạy ra hay bị bạn trai đuổi ra ngoài. Em định để cô ấy qua nhà em ngồi một lúc nhưng bạn trai cô ấy liền đưa cô ấy vào nhà."
Yến Thanh Ti thở phào: "Được rồi, chị biết rồi, em đừng cúp máy vội. Bây giờ em qua gõ cửa, bảo Quý Miên Miên nghe máy, chị có chuyện cần nói."
"Được, em đi ngay..."
Lãnh Nhiên đi tới nhà Diệp Thiều Quang, lấy hết dũng khí nhấn chuông cửa.
Diệp Thiều Quang mở cửa, thấy Lãnh Nhiên thì sắc mặt càng ngày càng đen, lập tức đưa tay đóng cửa lại, ấn tượng của anh về tên tiểu bạch kiểm này chẳng tốt tí nào.
Lãnh Nhiên vội nói: "Miên Miên, là chị Thanh Ti gọi, chị ấy muốn nói chuyện với cô..."
"Đây, đây..." giọng nói của Quý Miên Miên từ bên trong vọng ra.
Lãnh Nhiên lúng túng cười nói: "Ha ha, vừa nãy nói chuyện phiếm với chị Thanh Ti, vô tình nói tới chuyện của Miên Miên nên chị ấy không yên tâm, muốn nói chuyện với Miên Miên."
Cặp mắt của Diệp Thiều Quang nhìn chằm chằm Lãnh Nhiên khiến cậu ta thấy khó thở.
Quý Miên Miên để chân trần chạy đến, đoạt lấy điện thoại của Lãnh Nhiên: "Chị, chị tìm em có việc gì sao?"
"Em ở cùng với Diệp Thiều Quang sao, lại còn bị đuổi ra ngoài? Em đang làm trò gì thế?"
Yến Thanh Ti rất tức giận, người của cô lại bị Diệp Thiều Quang đuổi ra ngoài, đuổi ra ngoài, đuổi ra ngoài... điều quan trọng phải nói ba lần.
Tên khốn Diệp Thiều Quang kia ngoài miệng thì nói thích Miên Miên, kết quả vừa đem người cướp đi được rồi lại dám đối xử với con bé như thế, Yến Thanh Ti đang muốn tìm đến tính sổ với anh ta đây.
Quý Miên Miên cười nói: "Chị, đó là chuyện ngoài ý muốn thôi, giờ em ở đây rồi, ở hẳn luôn, không cần đi nữa."
"Em... em dám ở chung với tên đó? Có phải bị ép buộc không, em chờ đó, bây giờ chị qua đó đón em về liền, nếu tên đó dám bắt ép em, chị sẽ đánh chết tên khốn khiếp đó."
"Chị, chị, chị đừng giận, không phải là em bị ép mà, em vui còn không hết đây."
"Em chắc chứ?" Yến Thanh Ti hoài nghi mình nghe lầm.
"Chắn chắn mà, em muốn ở đây."
Yến Thanh Ti nói sang vấn đề khác: "Diệp Thiều Quang đâu?"
"Anh ta… a... anh ta..." Quý Miên Miên nhìn cửa, không có ai nha, Lãnh Nhiên đã đi tham quan phòng khách, Diệp Thiều Quang đang... đang cầm chổi lau nhà để lau quanh quanh.
Quý Miên Miên nói: "Anh ta đang lau nhà."
Đây là một câu nói vô cùng có sức hình tượng, trong đầu Yến Thanh Ti lập tức tưởng tượng ra hình ảnh Diệp Thiều Quang đang lau nhà, mẹ nó, quá đáng sợ.