Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói: “Ra bên ngoài không cần tuân thủ những quy củ trong cung, về sau ta mỗi bữa chỉ cần năm món ăn cùng một bát canh là được.”
Thường công công kinh hãi: “Sao có thể như vậy được ạ? Người là Thái Tử điện hạ, thân thể vàng ngọc, sao có thể ăn ít như vậy được?”
“Một mình ta không ăn nhiều đến vậy, mỗi bữa hai mươi món ăn, ta cũng chỉ ăn mỗi món một ít, còn lại bỏ đi vô cùng lãng phí. Đây là cung quy của tổ tiên, ta không thể sửa đổi, nhưng ra ngoài cung thì không cần phô trương lãng phí như thế, hết thảy giản lược càng tốt.”
Thường công công nghe hắn nói như vậy, càng thêm đau lòng, cảm thấy Thái Tử chịu ủy khuất, thở dài một tiếng: “Nô tài hiểu rồi.”
“Các ngươi lui xuống đi, có Tiêu Tây hầu hạ ta là được.”
Thường công công cùng đám cung nữ thái giám lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại có Lạc Thanh Hàn cùng Tiêu Hề Hề.
Lạc Thanh Hàn kêu nàng ngồi.
Tiêu Hề Hề cũng không khách khí, ngồi quỳ trên đệm mềm đối diện hắn.
Nàng theo thường lệ đưa cho Thái Tử một bát canh, chờ hắn ăn, nàng mới bắt đầu động chiếc đũa.
Bọn họ lần này ra ngoài một chuyến cũng mang theo ngự trù, tay nghề tự nhiên không có gì để chê trách, nhưng bởi vì nguyên liệu nấu ăn hữu hạn, vị so với ngự thiện trong cung vẫn kém hơn một chút.
Lạc Thanh Hàn ăn quen đồ trong cung, chỉ ăn một miếng liền nhận ra khác biệt.
Hắn nhìn về phía nữ nhân ngồi đối diện.
Nàng vẫn giống như ngày thường, ăn với vẻ vui sướng, hoàn toàn không vì đồ ăn đơn sơ mà tâm sinh bất mãn.
Lạc Thanh Hàn nhìn bộ dáng vui vẻ thỏa mãn kia của nàng, cảm thấy cơm canh trước mặt trở nên ngon miệng hơn, nhịn không được đi theo ăn nhiều thêm một chút.
Ăn uống no say, Thường công công dẫn người đi vào thu dọn chén đũa.
Người ăn no xong liền cảm thấy mệt rã rời.
Tiêu Hề Hề ngáp một cái: “Điện hạ, nô tài đêm nay ngủ chỗ nào?”
Lạc Thanh Hàn: “Ngươi ngủ nơi này.”
Nơi này? Tiêu Hề Hề nhìn quanh bốn phía, phát hiện trong phòng cũng chỉ có một chiếc giường, nàng chớp chớp mắt: “Người muốn cho nô tài ngủ trên mặt đất sao?”
Làm một con cá mặn, nàng tự nhiên là nơi nào đều có thể ngủ được, nhưng nếu có thể lựa chọn, nàng vẫn muốn ngủ trên giường hơn.
Lạc Thanh Hàn: “Ngươi với ta cùng ngủ trên giường.”
*Toi cũng không biết anh nhà đang muốn giấu hay không muốn giấu chị bé nữa =)))
Tiêu Hề Hề nghĩ đến sàn nhà lạnh cứng, so với đệm giường êm ấm, do dự một giây, quyết đoán nói.
“Tạ ơn Thái Tử điện hạ.”
Dù sao nàng cũng không phải chưa từng ngủ cùng Thái Tử, ngủ nhiều lần là đằng khác, nên thấy cũng không có vấn đề gì.
Thường công công biết thân phận của nàng, đối với chuyện này không có phản ứng gì, nhưng bọn cung nữ thái giám lại không biết Tiêu Hề Hề là nữ.
Bọn họ nghe được Thái Tử muốn cho một tiểu thái giám ngủ cùng mình trên một chiếc giường, tất cả đều cả kinh, nhìn về phía Tiêu Hề Hề ánh mắt trở nên vạn phần phức tạp.
Không nghĩ tới tên tiểu thái giám này lại lợi hại như thế, vừa mới tới đã có thể câu dẫn để Thái Tử lưu hắn qua đêm.
Càng làm cho bọn họ không nghĩ tới chính là, Thái Tử điện hạ vẫn là chủ nhân chay mặn không kỵ.
So với hình tượng cao lãnh mà ngày thường Thái Tử điện hạ biểu hiện ra ngoài thật khác xa.
Tạm thời bất luận bọn họ trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt tất cả đều làm bộ dường như không có việc gì, nên làm việc gì liền làm cái đó.
Bọn thái giám chuẩn bị nước ấm, hầu hạ Thái Tử điện hạ tắm gội.
Tiêu Hề Hề tự giác mà trốn đi ra ngoài, tránh nhìn những chỗ không nên nhìn.
Bảo Cầm không ở bên nàng, nàng hiện giờ chỉ là một thái giám, không ai hầu hạ nàng rửa mặt, hết thảy đều do nàng tự mình lo liệu.
Cũng may nàng trước kia ở trên núi cũng là tự mình làm, vẫn có thể trụ tiếp được.
Nàng đi xuống dưới lầu tìm được nhà bếp, đun nước ấm, rửa mặt, dùng nước muối súc miệng, lại pha nước ấm ngâm chân.
Bởi vì cả ngày đều nằm ở trong xe ngựa, trên người nàng vẫn rất sạch sẽ, cũng không cần tắm gội thay quần áo.
Tiêu Hề Hề đổ nước rửa chân, vừa quay người lại, liền gặp phải Nhiếp Trường Bình.