Tiêu Tri Lam tựa hồ là muốn đi vào, nhưng lại nghĩ tới lời cha mẹ dặn dò, không cho nàng tiếp cận tỷ tỷ.
Nàng đứng ở phía sau cửa chần chừ không trước.
Tiêu Hề Hề thấy nàng do dự, dứt khoát bưng lên đĩa trái cây trước mặt, đi tới cửa, đưa qua.
“Có muốn ăn không?”
Tiêu Tri Lam rốt cuộc tuổi vẫn còn nhỏ, không chịu được dụ hoặc, thấy có đồ ăn ngon, trong mắt lộ ra vẻ mong chờ: “Muốn ạ.”
“Đưa tay ra nào.”
Tiêu Tri Lam ngoan ngoãn chìa hai bàn tay nho nhỏ ra.
Tiêu Hề Hề cầm một chút trái cây bỏ vào tay nàng: “Như này đủ chưa?”
“Đủ rồi ạ.”
Tiêu Hề Hề xoa nhẹ đầu nàng: “Nghe nói muội rơi xuống nước, hiện tại đã khoẻ lên chưa?”
Tiêu Tri Lam ngoan ngoãn trả lời: “Khoẻ rồi ạ.”
“Vậy tốt rồi, giờ đi chơi đi, đừng nói cho ai biết đã gặp qua tỷ, đừng để cho cha mẹ đã biết lại tức giận.”
“Vâng.”
Tiêu Tri Lam ôm trái cây xoay người rời đi, đi được vài bước bỗng dừng lại, nhìn về phía tỷ tỷ đứng cạnh cửa, thanh âm trong trẻo mà nói: “Cảm ơn tỷ tỷ.”
Tiêu Hề Hề nhoẻn miệng cười: “Không cần cảm tạ.”
Tiêu Tri Lam chạy đi không được bao xa, liền gặp phải Tiết thị đến tìm nàng.
Tiết thị nhìn thấy nàng liền hỏi: “Con vừa đi đâu? Ta tìm con khắp nơi đều không thấy.”
Tiêu Tri Lam không dám nói mình vừa gặp qua tỷ tỷ, nhưng cũng không muốn nói dối mẫu thân, chỉ có thể cúi đầu xuống không nói lời nào.
Tiết thị nhận thấy nàng khác thường, lại chú ý tới đồ nàng cầm trong tay.
“Chìa bàn tay ra.”
Tiêu Tri Lam do dự, vẫn quyết định nghe mẫu thân nói, duỗi hai tay.
Nhìn thấy trong tay nàng có một ít trái cây, Tiết thị trong lòng dâng lên dự cảm xấu, nàng nhíu mày hỏi: “Trái cây là từ đâu ra? Ai cho con?”
Tiêu Tri Lam không nói lời nào.
Tiết thị chất vấn: “Có phải cái thứ sát tinh kia cho con không?”
Tiêu Tri Lam vẫn là không nói lời nào.
Tiết thị tức muốn hộc máu, trực tiếp đoạt lấy toàn bộ trái cây trong tay nàng, ném đi.
“Ta đã nói con bao nhiêu lần? Không được lại gần cái thứ sát tinh kia, không được cùng nàng ta nói chuyện, không được nhận đồ từ nàng ta, sao con không nghe lời?!”
Tiêu Tri Lam bị dọa sợ, cứng người tại chỗ không biết làm sao.
Tiết thị ép hỏi: “Nàng còn cho con thứ gì nữa không?”
Tiêu Tri Lam cảm thấy bộ dáng hiện tại của mẫu thân rất dọa người, nàng sợ đến mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, run run rẩy rẩy mà nói: “Không, không có gì nữa ạ.”
Tiết thị nghiêng người, lấy ra khăn, tỉ mỉ lau chùi hai tay tiểu nữ nhi, lúc này mới cảm thấy trong lòng thả lỏng chút.
Nàng nắm tay tiểu nữ nhi, nghiêm túc giảng giải.
“Nương đã mất đi một hài tử, không muốn lại mất thêm con nữa, con phải nghe lời ta, biết không?”
Tiêu Tri Lam còn đang rơi vào lo sợ cùng nghi hoặc, không nói gì.
Tiết thị dùng sức nắm chặt tay nàng: “Tiểu Lam?”
Tiêu Tri Lam ấp úng mà đáp lời.
“Vâng.”
Được tiểu nữ nhi trả lời đúng ý muốn, Tiết thị lúc này mới tươi cười, ôn nhu nói: “Tiểu Lam thật ngoan.”
Lúc bà ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy cách đó không xa có một người đang đứng, lại là Tiêu Hề Hề.
Tiết thị ngây ngẩn cả người.
Bà không biết Tiêu Hề Hề đã đứng ở nơi đó bao lâu, cũng không biết Tiêu Hề Hề nghe được gì chưa, biểu tình trên mặt trong nháy mắt trở nên mất tự nhiên.
Tiết thị cứng đờ mà hành lễ.
“Tiêu lương đệ, sao người không ở trong phòng nghỉ ngơi?”
Tiêu Hề Hề chỉ đứng ở cửa một lát, vừa lúc nghe được cách đó không xa truyền đến thanh âm của Tiết thị, nghe thực sự nghiêm khắc, như là đang răn dạy người nào, nàng liền tò mò đi tới bên đó vài bước, không nghĩ vừa lúc đụng phải ánh mắt Tiết thị.