Tần hoàng hậu lúc trước đem Lý trắc phi an bài ở Đông Cung, một phần là cho thân thích nhà mình mặt mũi, phần khác là muốn thông qua Lý trắc phi theo dõi chuyện trong hậu viện Đông Cung.
Không nghĩ tới Lý trắc phi lại ngu dốt như vậy.
Chỉ vì đối phó một lương đệ nho nhỏ, lại dám tính kế đến cả Thái Tử.
Nàng ta xứng đáng bị phạt!
Tần hoàng hậu không thể chấp nhận được một sơ sót nào dưới tầm mắt mình, với tính của bà, cần phải trực tiếp giải quyết Lý trắc phi, tránh việc nàng ta về sau lại làm ra chuyện ngu xuẩn khác.
Nhưng rốt cuộc cũng là họ hàng, Tần hoàng hậu cuối cùng vẫn không tàn nhẫn xuống tay, chỉ hạ lệnh bắt Lý trắc phi cùng Thái Vân đến tịnh am tu một tháng, tự vấn lỗi lầm.
Khi Lý trắc phi nhận được ý chỉ, như bị sét đánh, thiếu chút nữa ngất đi.
Nàng ta vốn viết thư cho Hoàng Hậu với hy vọng bà sẽ giúp nàng, kết quả không những không có giúp đỡ gì, ngược lại còn đem nàng đến am ni cô!
Lý trắc phi chỉ cảm thấy đau khổ cùng cực, chịu đựng không được, khóc lóc la lớn.
Thái Vân muốn an ủi nhưng cũng không thể nói gì được.
Nàng cũng đang rất muốn khóc đây.
Tuy am ni cô được triều đình ra tiền tu sửa, ở không xa Thịnh Kinh, tình cảnh cũng không tồi, ít nhất ăn mặc không lo.
Nhưng nơi đó dù sao cũng chỉ là am ni cô, làm sao thoải mái như trong cung?!
Quan trọng hơn là, Đông Cung hậu viện nhiều nữ nhân như vậy, tất cả đều tìm mọi cách mà được gần gận Thái Tử. Người ta nói là chỉ nghe tân nhân cười, đâu nghe người xưa khóc, Lý trắc phi đi một tháng, tương lai chờ nàng trở lại Đông Cung, chỉ sợ Thái Tử đã sớm quên nàng trông như thế nào!
Nếu Lý trắc phi hoàn toàn bị quên lãng, cung nữ thái giám trong Kim Phong điện tương lai chỉ sợ cũng không có những ngày tháng tốt lành.
Thái Vân càng nghĩ càng khổ sở, nhịn không được cũng khóc theo.
…
Trưa hôm đó, Lý trắc phi ngồi trên một chiếc xe ngựa đưa đi ra khỏi thành.
Toàn bộ Đông Cung cũng chỉ có hai vị trắc phi, hiện giờ Lý trắc phi đã bị tiễn đi, cũng chỉ còn lại Bạch trắc phi.
Khi tin tức này truyền tới Ngọc Liên điện, người ở đây đều vui mừng khôn xiết.
Trước kia khi Lý trắc phi còn ở đây, nàng ta nhiều lần cố ý gây khó dễ bọn họ, hiện giờ Lý trắc phi bị Tần hoàng hậu xử lý, bọn họ không khỏi hả dạ.
Bạch trắc phi cũng cảm thấy hờn dỗi trong lòng giảm đu rất nhiều, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Đây có thể coi là tin tức tốt duy nhất nàng nghe được trong khoảng thời gian này.
Nhưng nàng khôn được cao hứng bao lâu, đã ngay tức khắc nhận được một tin tức đáng sợ khiến nàng suy sụp.
Bạch trắc phi nằm trên giường, hơi thở mong manh hỏi.
“Các ngươi nghe rõ? Thái Tử điện hạ thật sự muốn xuất cung nam hạ?”
Liễu Nhứ khuyên giải: “Chúng thần không có nghe lầm, việc này đã truyền khắp toàn bộ hoàng cung, ngay cả Hoàng Thượng cũng đã chấp thuận, tuyệt đối là thiên chân vạn xác. Tiểu chủ, người thân thể không tốt, ngàn vạn lần đừng nóng vội, nếu người bị bệnh, Thái Tử điện hạ sẽ rất đau lòng.”
Bạch trắc phi ốm yếu nói: “Ta sao có thể không vội? Thái Tử thiên kim chi khu, nào có thể tới nơi xa xôi như vậy? Thâm sơn cùng cốc ra điêu dân, nếu Thái Tử điện hạ có mệnh hệ gì, ta… ta…”
Nàng càng nói càng thương tâm, che lại ngực, cố xoa dịu nỗi nhức nhối đang dâng lên.
Liễu Nhứ vội nói: “Người đừng nói nữa, nô tỳ lập tức đi thỉnh thái y.”
“Không, ta không cần thái y, ngươi đỡ ta dậy, ta muốn đi gặp Thái Tử điện hạ, ta muốn khuyên người thay đổi chủ ý.”
Bạch trắc phi vừa nói vừa gian nan mà từ trên giường bò dậy.
Liễu Nhứ muốn khuyên can, đáng tiếc vô dụng, Bạch trắc phi thái độ kiên quyết, Liễu Nhứ không thể nề hà, chỉ có thể giúp đỡ nàng rửa mặt chải đầu trang điểm, đỡ nàng đi gặp Thái Tử.